My đứng trò chuyện cùng những người bạn cùng lớp ở hành lang thì thấy Hương lủi thủi lên lớp một mình. Những người bạn khác khi thấy Hương bắt đầu bàn tán:
- Không ngờ bà chị đó lại là người yêu tin đồn với thầy Đức. Lại còn học nhảy cùng nhau…
- Không ngờ họ liều lĩnh dám công khai yêu đương thầy trò ngay trong trường như vậy.
- Là con nhỏ đó mưu mô xảo quyệt thôi chứ sức mấy mà thầy Đức lại có cảm tình với thứ con gái như nhỏ đó chứ.
- Bây giờ cả trường ai cũng ghét con nhỏ Hương đó. Chẳng mấy mà nó bị tẩy chay và bị đuổi khỏi trường này thôi. Kỷ luật trường này nghiêm khắc như thế cơ mà. Nếu ban giám hiệu mà biết con nhỏ và thầy Đức có quan hệ tình cảm trai gái với nhau ắt sẽ đuổi cổ một trong hai người thôi.
- Tôi cũng nghĩ vậy… ngày đó chắc không xa nữa đâu.
My không tham gia vào câu chuyện của họ, chỉ im lặng lắng nghe với một thái độ lo âu thấp thỏm. Rõ ràng trong mắt của My không có chút nào là thỏa mãn hay ôm hận gì Hương cả. My không có ý ghét bỏ Hương, sau khi bạn trai cô dứt khoát giữ khoảng cách với Hương thì cô đã an tâm vài phần. Người có vấn đề không phải là bạn trai cô, anh ấy vẫn yêu thương cô 100%. Chỉ có Hương thôi, My biết rằng tình cảm Hương dành cho Bảo không đơn thuần là bạn.
Sau buổi học, My hẹn Hương ở một quán nước, có rất nhiều học sinh trong trường thường xuyên lui tới đây. Nước vừa được bưng ra, Hương còn chưa kịp uống đã bị My hất thẳng vào mặt. Hương choáng ngợp, cô ngớ người nhìn My không nói nên lời. My khoanh tay trước ngực, xấc xược nói với Hương:
- Sao chị dám yêu bạn trai của tôi? Lại còn dám nói với những người khác điều đó ư? Chị cảm thấy làm kẻ thứ ba đáng tự hào lắm sao?
Mọi người trong quán ai cũng nhìn họ với ánh mắt tò mò, không ai có ý sẽ đi đến can ngăn. Họ chỉ âm thầm chứng kiến một chuyện hay như để giải trí. Hương điềm tĩnh rút một tờ khăn giấy, thấm những giọt nước trên mặt mình. Hương không nói gì cả, chỉ lẳng lặng khóc. Không dám đối diện với ánh nhìn của My, vì cô biết rằng người sai trong chuyện này chính là cô. My tiếp tục chửi:
- Chị nghĩ chị bị oan ức hay sao mà khóc? Tốt nhất chị hãy cầu chúc cho tôi và Bảo hạnh phúc. Vì chỉ cần chị xen vào chuyện của chúng tôi một lần nữa thì tôi sẽ khiến cho chị xấu hổ đến mức không thể tiếp tục đến trường nữa đấy.
Nói xong My bỏ về, cả quán trở lại bình thường. Không ai đả động gì đến Hương, để mặc cô ướt như chuột, ngồi khóc trong tủi nhục. Bất ngờ Linh từ đâu đi vào, thấy chị mình ngồi khóc trong quán thì ánh mắt chuyển từ lo lắng sang giận hờn và chua xót. Linh kéo Hương đứng dậy và rời khỏi:
- Chị làm cái gì ở đây hả, có phải bị điên rồi không? Đi về!
Ngồi phía sau xe đạp, Hương nhẹ nhõm dựa đầu vào tấm lưng nhỏ của em gái. Lớn hơn hai tuổi không phải là một cách biệt quá lớn. Với Hương thì Linh mãi chỉ là cô em nhỏ dại khờ của mình. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Hương thấy Linh thật sự đã lớn. Cô đã có thể an tâm dựa vào Linh để an ủi một phần trái tim tan vỡ của mình.
Bề ngoài lúc nào Linh cũng cay nghiệt và tỏ ra không hòa hợp, nhưng thật lòng Linh rất lo lắng cho chị mình. Chỉ là cô bé chưa đủ ý chí để tha thứ cho chị mình mà thôi.
***
Hương đang soạn bài trong lớp thì thằng Khánh từ đâu hớt hải chạy vào. Cậu ta chạy bán mạng, phanh gấp đến nỗi suýt ngã chúi đầu:
- Ê! Hương khùng! Con em mày đang kéo lên lớp mười một gây sự kìa…
Nghe đến lớp mười một thì Hương đã biết ngay người đó là ai rồi. Cô đứng bật dậy, tay chân run rẩy, mỗi lần nghe đến đánh nhau cô đều sợ hãi. Cô sợ nhất là đánh nhau, dù tính tình bướng bỉnh nhưng cô rất cẩn thận để không khiến ai mất lòng. Đối với cô, dùng bạo lực xử lý mọi chuyện là điều dã man nhất. Tư tưởng này có lẽ xuất phát từ người cha vũ phu của cô.
Khánh giục giã:
- Đi xem đi! Còn đứng ngây ra đấy!
Câu nói của Khánh khiến Hương được cảnh tỉnh. Cô lao ra khỏi lớp, lòng cầu khấn cho cô em của mình đừng làm gì dại dột.
Linh “đơn thương độc mã” xông thẳng đến lớp của My. Trên tay cô là một ly nước đá, gương mặt đỏ bừng tức giận, vẻ mặt vốn kiêu ngạo của cô lại càng trông hung dữ hơn bao giờ hết.
My đang ngồi tám chuyện cùng mấy người bạn ở dãy bàn học đầu tiên thì Linh xông thẳng vào lớp. Vừa thấy mặt My, Linh không chần chừ mà hất thẳng ly nước vào mặt. My bị bất ngờ, đứng bật dậy, mặt mày ướt sũng, nước đá chảy ướt hết áo quần, lạnh tê tái. My trừng mắt nhìn, nhưng khi nhận ra là Linh thì đã thu ngay ánh mắt hổ báo kia lại. Cô ta đã biết rõ lý do mình bị Linh hất nước vào người rồi.
Linh mỉa mai:
- Thế nào? Cảm giác tuyệt vời chứ?
My thậm chí không nổi giận, lại còn nhếch mép cười khinh bỉ. Linh vì thế lại càng tức thêm. Cô ném cái ly rỗng vào mặt My, định xông lên xé xác My thì bị đám bạn cùng lớp của My can ngăn. Một đứa con gái mặt mày bặm trợn hung dữ không kém, cô ta là bạn thân của My, cô ta nắm cổ áo Linh, trỏ thẳng tay vào mặt cô:
- Ê! Mày là con nào! Dám gây chuyện trong lớp của tao, không muốn sống à?
Linh tức giận bừng bừng, mặt đỏ hơn gấc, cô chẳng ngán ai bao giờ:
- Là bạn mày không muốn sống đấy! Nó ngứa thịt mới dám động vào chị của tao.
Con nhỏ bặm trợn nhếch mép cười khinh:
- Mày nói chị mày? Là con nhỏ thảo mai chuyên làm kẻ thứ ba phá đám tình cảm của My và Bảo đấy hả? Nó bị vậy là vẫn còn may, đáng ra phải bị đánh mới đúng.
Linh sừng sộ, cô nắm cổ áo con nhỏ bặm trợn, lần này bao nhiêu hỏa lực dồn vào kẻ ngoài lề nhiều chuyện này:
- Mày nói ai thảo mai hả, muốn chết sao?
Hai bên cùng giơ nắm đấm, My không nhanh chân ra cản lại thì có lẽ đã xông vào xâu xé nhau rồi.
- Thôi đừng gây sự nữa, nhà trường biết đến sẽ phạt đấy…
My quá sai khi đến gần Linh, con bé nhanh tay túm lấy tóc My, giáng hẳn một tát vào mặt:
- Là do mày đấy, ranh con!
Đám học sinh hóng thấy có biến lớn liền kháo nhau, chẳng mấy chốc hành lang đã chật kín người, những lớp khác ở dãy phòng học đối diện cũng ùa ra cả hành lang ngóng qua.
Hương với vị trí là người trong cuộc cuối cùng cũng được đám đông nhường lối để chạy vào lớp của My. Khi cô đến, cô em gái đang túm lấy tóc của My và kịp thời cho cô ta một cái tát. Hương Lao đến, dùng hết sức bình sinh đẩy nhỏ bặm trợn và My ra khỏi em gái mình. Cô xoay người, dùng tấm thân nhỏ che chắn cho em gái trước những cú đấm và cái tát đau xé da của đám đồng bọn của My.
Đang hăng máu mà bị cản lại, Linh điên lên mắng luôn cả Hương:
- Chị buông ra! Tôi phải khô máu với con ranh này.
Hương sợ hãi, cô khóc như một đứa trẻ, van vỉ Linh:
- Linh à! Chị xin em!...
Sức Linh mạnh hơn, cô ấy vẫn túm được cổ áo My để đánh. My hình như cố tình để cho Linh trút giận, không phản kháng lấy một cái.
Người trong cuộc cuối cùng cũng đã đến. Bảo mướt mát mồ hôi chạy vào tách hai chị em Hương và người yêu ra. Anh hơi mạnh tay, cả hai chị em Hương bị anh xô ngã xuống đất. Sự náo loạn vì thế mà được dừng lại.
Linh không có thế đứng, bị mất thăng bằng ngã xuống, mông đập vào nền đau điếng. Hương cũng bị mất cân bằng, tay chống vào nền nhà, bị dội ngược nghe thấy như được cả tiếng của xương rạn ra. Hương đau thấu tủy, nhưng cô không quan tâm, chỉ thấy em gái mình bị ngã thì xót ruột. Hương thấy mắt Linh đỏ hoe, nghĩ cô bé vì bị thương mà khóc nên rất đau lòng:
- Linh! Em có sao không?
Linh nhìn vẻ nhu nhược của chị thì càng thêm bực bội. Cô bé đẩy chị mình sang một bên rồi phủi tay đứng dậy. Hương lật đật vừa lau nước mắt vừa đứng dậy theo em.
Linh tiếp tục dùng ánh mắt lửa đạn nhìn Bảo. Anh ta đang bị vẻ mềm yếu của My làm mù mờ đầu óc. My nhìn thấy anh thì lập tức bật khóc. Nhìn Bảo ôm My trong tay, Linh đã hiểu rằng mình đang mắc bẫy. Rõ ràng mọi chuyện xảy ra lúc này, đều là do cô ta cố tình chọc tức Linh và Hương.
Cuối cùng người chịu khổ nhất vẫn là Hương. Người gây chuyện là em gái cô, người bị đánh lại là người yêu của bạn thân. Hơn thế nữa, chuyện cô thích anh cả trường đều đã biết, Bảo cũng đã biết. Vì thế mấy hôm nay anh cố ý tránh mặt Hương để không gây phiền phức. Nhưng cuối cùng, người đem đến phiền phức luôn luôn là cô.
Bảo nhìn Hương, ánh mắt đầy trách móc:
- Chuyện này là sao vậy Hương?
Hương bối rối, không dám đối diện với đôi mắt oán trách của Bảo. Còn chưa kịp thốt ra lời xin lỗi đã bị Linh cướp lời:
- Là sao à! Anh đi hỏi người yêu xinh đẹp dịu dàng của anh ấy, tại sao lại đi sỉ nhục người khác như vậy. Chị tôi làm gì sai à? Nó là cái thá gì mà dám dạy dỗ chị tôi?
Hương quá mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Việc cô thích Bảo rõ rành rành như ban ngày rồi, cô không thể chối. Cô đẩy em gái đi ra cửa, tha thiết van xin:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!