Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Sáng hôm sau, Hương dậy từ sớm để chuẩn bị vào viện chăm sóc Bảo. Mộc Miên thấy cô đi vội liền ngóc đầu dậy hỏi, mặt cô bạn còn chưa tỉnh ngủ:

- Hương đi đâu đấy!

- Tôi đi vào chăm sóc Bảo.

- Hôm qua có thông báo kết quả thi. Bà đã xem chưa?

Mộc Miên không nhắc chắc Hương cũng đã quên mất. Cô vội mở điện thoại ra kiểm tra. đã lọt vào top 10 thí sinh xuất sắc nhất. Nhưng gương mặt cô chỉ lóe lên một chút ánh vui. Hương dường như không ngạc nhiên lắm về kết quả. Hoặc là đầu óc cô đang bận nghĩ về chuyện khác nên không còn chỗ cho niềm vui này nữa.

Hương đi mua phở sáng chỗ mà Bảo thích ăn nhất. Mong rằng với sự chu đáo nhỏ nhặt này Bảo sẽ nguôi giận phần nào. Cô vào phòng bệnh của Bảo, từ xa đã nghe tiếng nói cười vui vẻ. Cô nhè nhẹ bước đến, bên trong phòng ngoài Kiên ra thì còn có Minh Anh. Minh Anh đang lấy đồ ăn sáng đưa cho Bảo. Kiên nói với giọng ghen tỵ:

- Trời trời, thằng bạn của tôi có phước quá. Được bạn gái sáng sớm tinh mơ đưa đồ ăn sáng cho tận giường. 

Bảo cười nói:

- Nếu muốn được sướng như vậy thì ông cũng có bạn gái đi, cũng bị què chân như tôi đi là được hưởng phước ngay.

Nói xong Bảo còn quay qua nói với Minh Anh:

- Em cũng chưa ăn sáng đúng không, ăn cùng anh nhé. Anh nhạt miệng chẳng muốn ăn gì cả.

Bảo không ngần ngại đút cả phần ăn sáng của mình cho Minh Anh. Minh Anh lâu nay bị Bảo lạnh nhạt, tự nhiên hôm nay được anh dịu dàng đáp lại tình cảm thì hạnh phúc không nói nên lời.

Hương rất hiểu Bảo, anh không bao giờ ăn chung với người lạ, nhất là với người anh không thích. Nhưng lúc này anh lại vô cùng dịu dàng với Minh Anh. 

Hương hiểu rồi, Bảo không còn là của cô nữa rồi. 

Phần ăn sáng còn nóng hổi trên tay Hương chợt run run. cô không hiểu sao nhìn cảnh tượng này lại chạnh lòng đến vậy. Chẳng phải cô đang yêu Đức hay sao? Thế nhưng sao tim vẫn thấy nhói đau khi thấy Bảo bên cạnh người khác. Có phải cô đang quá tham lam hay không?

Cố gạt những bâng khuâng trong lòng sang một bên, Hương bước vào phòng như không có chuyện gì:

- Chào mọi người! Tôi mua đồ ăn sáng đến đây.

Cả phòng quay nhìn Hương vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Chỉ ngoại trừ Bảo là cố tỏ ra bình tĩnh. Thấy không gian tràn ngập sự ngượng ngùng, Hương cố gắng phá tan chúng:

- May quá, có người đẹp mua đồ ăn sáng cho Bảo rồi đấy à. Còn Kiên, ông ăn gì chưa? Tôi mua cả phần ăn sáng cho ông đây. Một mình ăn hai phần thích nhé!

Kiên nhận phần ăn sáng từ tay Hương, mặt nghệt ra nhìn Bảo để cầu cứu. Nhưng Bảo không thèm đả động. Mặt anh như cục đá vô tri.

Minh Anh đứng dậy khỏi giường. Tự cảm thấy xấu hổ khi đối diện Hương. Dù sao hiện tại Hương vẫn mang tiếng là người yêu của Bảo.

- Chị Hương! Em…

Bảo níu tay Minh Anh, kéo cô đứng sát bên mình:

- Em không phải lo lắng. Chẳng phải anh đã giải thích rồi sao? Anh và Hương không có mối quan hệ gì cả.

Từng chữ “Không có mối quan hệ gì cả” như ghim vào tim Hương những mũi gai. Sắc mặt cô trở nên tối tăm. Nụ cười trên môi hoàn toàn mất sức sống. 

- Vậy sáng nay chắc không cần tôi và Kiên ở lại chăm cho ông nữa rồi đúng không?

Hương nhìn Bảo, tìm một chút gần gũi thoải mái cuối cùng còn sót lại trong đôi mắt của anh. Nhưng Bảo thậm chí còn không nhìn Hương lấy một cái. Minh Anh ngập ngừng đáp:

- Sáng nay em có tiết học rồi. Anh chị chăm sóc Bảo dùm em nhé?

Kiên cũng nói:

- Tôi cũng có hẹn rồi, không ở lại thêm nữa…

Mọi người biết Hương ngại nhưng vẫn cố tình rời đi hay sao? Hương bất lực đứng thần một chỗ. Bảo lên tiếng:

- Mọi người bận thì cứ về đi, ở đây tôi còn có y tá mà. Ở một mình không sao đâu.

Hương mỉm cười nói:

- Tôi không bận gì cả, tưởng là có người đẹp ở lại chăm cho ông thì tôi về chứ còn…

Bảo trực tiếp ngắt lời:

- Bà không phải luyện tập cho trận chung kết sao. Đừng để vì tôi mà ảnh hưởng đến cuộc thi.

Cảm giác bản thân trở nên thừa thãi trong mắt Bảo, Hương cố gắng vớt vát bằng chút tự tin cuối cùng:

- Không sao mà… tôi muốn hôm nay ở lại chăm ông…

- Tôi không cần đâu, sau giờ học Minh Anh sẽ đến đây với tôi. Bà không phải lo đâu - Bảo nắm tay Minh Anh, nhìn cô ấy đầy ngọt ngào.

Rõ ràng Hương biết Bảo đang cố tình diễn để chọc tức cô nhưng lòng vẫn không khỏi khó chịu. Cô bỏ ngoài tai tất cả, cô ngồi ăn sáng ở sofa mặc kệ mọi ánh nhìn.

- Được rồi, vậy tôi ăn sáng xong sẽ đi. 

Khi tất cả những người không liên quan đã rời khỏi Hương mới len lén nhìn Bảo, anh đang chăm chú đọc một cuốn sách. Gương mặt lạnh lùng của Bảo vẫn có những nét hút hồn như trước. Cô đã từng một thời say đắm nét mặt ấy. Đến nay cô vẫn còn chút vấn vương nhưng có lẽ vì đã có một bóng hình khác lớn hơn nên nét quyến rũ của Bảo không còn khiến cô rung động như ngày xưa. 

Có lẽ từ khoảnh khắc cô rời khỏi căn phòng bệnh này để đến bên Đức thì cô đã hoàn toàn đã cắt đứt mối lương duyên giữa cô và Bảo rồi. Có lẽ từ nay về sau Bảo sẽ không còn yêu thương cô nữa, không còn say nắng cô, không còn tận tụy lấy lòng cô như ba năm vừa qua nữa. 

Cuối cùng thì anh ấy cũng đã chịu buông tay, cuối cùng Hương cũng gỡ bỏ được sự áy náy trong lòng. Từ nay anh đã có một khoảng trời riêng, một lối đi riêng. Anh sẽ yêu thương một người khác, chạy theo một bóng hình khác mà không phải là cô. 

Thấy Hương cứ ngây ra nhìn mình, Bảo lên tiếng phá tan không gian gượng gạo:

- Bà thấy Minh Anh được chứ!

Hương bối rối thu tầm mắt về, nhìn qua khung cửa sổ ngập nắng:

- Ừ thì… con bé cũng theo đuổi ông cả năm nay rồi…

Tôi đang hỏi về tính cách cơ mà. Chứ còn theo đuổi lâu hay mới thì có gì đâu. Chủ yếu người ta dành tình cảm cho bà nhiều bao nhiêu thôi.

- Ừ thì… tốt đến đâu thì người hiểu nhất là ông chứ. Tôi có được theo đuổi đâu mà tôi biết.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!