Hương tranh thủ tắm rửa thật nhanh để đi công việc cùng Bảo. Khi cô bước xuống ký túc xá thì thấy Bảo đậu xe trước cổng chờ cô rồi. Bảo luôn như vậy, luôn đứng chờ bất chấp cô để anh đợi trong bao lâu đi nữa. Bảo không bao giờ nhắn tin hay gọi điện hối hả Hương phải nhanh lẹ. Biết tính ấy của Bảo nên Hương cũng không dám lề mề.
- Giờ chúng ta đi đâu? - Hương vừa đón lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay Bảo vừa hỏi.
- Lên đi rồi biết. - Bảo kiên quyết giữ bí mật.
Cho đến khi cả hai dừng lại ở cửa hàng chuyên bán và cho thuê trang phục biểu diễn thì Hương mới vỡ lẽ.
Bảo thấy Hương chần chừ không chịu vào thì liền giải thích:
- Tranh thủ hôm nay tôi rảnh nên đi lựa đồ biểu diễn với bà. Tối nay tôi phải về nhà rồi. Hai hôm nữa mới lên lại.
Hương lo lắng hỏi:
- Ủa! Sao tự nhiên lại về nhà? Bộ dưới nhà có chuyện hả?
Bảo đưa tay ngắt nhẹ mũi Hương, môi nở nụ cười âu yếm:
- Đừng có lo lắng quá. Vì ba mẹ cần tôi chứng một vài giấy tờ công vụ nên tôi phải về thôi.
- Ờ!
Cuối cùng Hương cũng ngoan ngoãn theo Bảo vào trong. Đây là tiệm bán trang phục biểu diễn chuyên nghiệp và đẹp nhất nhì thành phố. Hương mới bước vào đã thích mê. Bộ nào cô cũng ưng ý. Hương dừng lại trước bộ đồ khiêu vũ màu trắng có đính kim tuyến và phối lưới lấp lánh rất cầu kì. Tự thân bộ trang phục đã phát sáng long lanh. Nếu mà cô có thể mặc để trình diễn, có lẽ nó sẽ còn đẹp hơn nữa.
Nhưng khi sờ đến giá tiền, Hương đành lè lưỡi chịu thua. Chị chủ thấy Hương thích bộ đồ thì liền mồi thêm:
- Đây là kiểu dáng đang được ưa chuộng nhất hiện nay. Nhìn da em trắng như vậy, mặc chiếc này chắc sẽ đẹp lắm.
Hương khép nép hỏi:
- Thế… bộ này có cho thuê không chị?
Chị chủ lắc đầu đáp:
- Không em ạ. Bộ này chỉ bán chứ không cho thuê. Mấy bộ cho thuê ở đằng kia. Những bộ cho thuê sẽ không được sắc nét như những bộ này đâu.
Hương nhún vai cười hiền, chân rảo bước đến khu cho thuê đồ:
- Dạ thôi ạ… Em không có đủ tiền mua đâu ạ.
Bảo đứng bên cạnh, chỉ cười chứ không nói gì. Anh không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần người bạn nhảy của anh tỏa sáng là được.
Hương lựa cho mình một vài mẫu để mặc thử.
- Bộ này được chứ, Bảo? - Hương vừa hỏi vừa nhìn Bảo từ trong gương.
Bảo gật đầu, mắt nhìn cô đầy tình cảm. Hương phụng phịu bước lại chỗ anh:
- Này! Bảo ông xem đồ giùm. Mà cái nào ông cũng gật là sao?
- Thì cái nào bà mặc cũng đẹp mà. Tôi biết nói gì bây giờ?
Mặc dù được khen thì rất vui, nhưng Hương vẫn muốn giận:
- Chẳng giúp được gì cả. Đáng ghét.
Vì đến ngày thi còn xa nên họ không thuê ngay, họ chỉ đến xem đồ rồi ra về. Thế nhưng lúc đi ra khỏi tiệm lại thấy Bảo xách theo một túi đồ lạ.
- Ông mua gì à? - Hương tò mò.
- Quà. - Bảo ngắn gọn đáp.
- Quà cho mẹ? - Hương kiên quyết tò mò đến cùng.
Bảo nổ máy xe, chỉnh lại mũ bảo hiểm cho cả anh và Hương rồi đáp:
- Ừ!
Bảo chở Hương về cà phê Mưa Ngâu. Vì mải lựa đồ nên cả hai đã đến quán muộn mất nửa tiếng. Lát vào chắc Hương lại bị mắng nữa. Nhưng không sao, anh chủ quán rất hiền nên cô cũng không sợ lắm.
Xe chưa kịp dừng Hương đã vội tháo mũ bảo hiểm, sẵn sàng tư thế nhảy xuống xe ngay. Bánh xe còn chưa kịp dừng cô đã dí chiếc mũ vào lòng Bảo rồi lấy đà phóng nhanh vào quán. Nhưng Bảo kịp thời tóm lấy tay cô kéo ngược trở lại.
- Gì nữa? - Hương ngơ ngác hỏi, âm giọng có hơi gắt nhẹ.
Bảo đưa giỏ đồ mới mua móc vào cổ tay Hương.
- Quà đấy. Tôi đi đây.
Sợ Hương kỳ kèo không chịu nhận nên bảo phóng xe đi như bay. Hương nhìn theo, miệng làu bàu:
- Thế mà bảo mua cho mẹ. Tôi là mẹ ông à! Đồ đáng ghét!
Vừa nói cô vừa mở giỏ ra xem. Gương mặt đang bình yên bỗng trở nên đỏ lựng. Ánh mắt cô lại ngập trong nước một lần nữa. Chiếc váy biểu diễn trắng tinh khôi mà cô không dám mua đang nằm gọn trong tay.
Gần mười hai giờ đêm, mấy đứa bạn cùng phòng đều đã vào giấc. Chỉ còn mình Hương đang còn thao thức. Hương ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn vào túi đồ đặt gọn gàng trên nóc tủ rồi nhìn vào những dòng tin nhắn đã gửi đi từ mấy tuần trước.
- Em vẫn ổn chứ? Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé.
- Vâng ạ!
Hương buông điện thoại xuống một bên, úp mặt vào đầu gối rồi thở dài. Bản thân cô đang kiên định đuổi theo một mục tiêu, một hoài bão. Nhưng vì một người mà mục tiêu ban đầu đang có dấu hiệu lung lay.
Tâm trạng đang rối bời khó nghĩ thì Bảo nhắn tin đến:
- Đã về tới phòng chưa?
- Rồi. Ông về đến nhà chưa?
- Mới về được mấy phút.
- Vậy thôi mau nghỉ sớm đi.
Hương nhắn tin cuối rồi tắt điện thoại đi ngủ. Mặc kệ những băn khoăn, cô nhất định phải chăm sóc bản thân tốt trước đã.
***
Mặc dù không có Bảo nhưng Hương vẫn đi tập luyện một mình. Gần đến ngày thi, phòng tập lại có nhiều sinh viên hơn. Hương đến phòng đã có một vài đôi đang khởi động.
Trông Hương hôm nay không được vui lắm. Có lẽ cảm giác tập một mình không có Bảo khiến cô hơi buồn. Hương vừa cất đồ xong, đang định khởi động thì có người gọi tên:
- Chào Hương!
Người con trai từ góc phòng tiến tới chỗ cô chính là Thành mà hôm trước cô vừa gặp ở thư viện. Mặc dù không thể tính là thân. Nhưng Thành cũng là người mà Hương có chút ngưỡng mộ nên khi gặp lại cô rất vui. Hương chào đón anh bằng một nụ cười:
- Ủa anh Thành! Sao anh lại ở đây?
- À! Anh đến tập cùng nhóm bạn. Trong nhóm có người sẽ tham gia cuộc thi khiêu vũ thành phố nên bọn anh đến đây tập cùng nhau cho vui.
Thành ngó nghiêng nhìn quanh:
- Ủa! Bạn nhảy của em đâu? Anh ấy chưa đến à?
Hương gãi tai và đáp:
- Cậu ấy có chút việc nhà nên mấy hôm tới em sẽ tập một mình.
Thành cau mày nhẹ rồi lại tươi cười nói:
- Sao phải tập một mình chứ! Để anh tập cùng em có được không?
Khi không lại được trai đẹp nhiệt tình muốn nhảy cùng nên Hương có cảm giác hơi mơ hồ. Hương tròn mắt hỏi:
- Cùng anh ạ?
- Ừ! Cùng anh. Lần trước anh có ngỏ lời với em mà bị em từ chối rồi đấy.
Lưỡng lự một lúc, cuối cùng Hương cũng đồng ý. Dù sao còn hơn là tập một mình. Hơn nữa anh Thành cũng là người kì cựu, được anh hỗ trợ tập nhảy thì cũng là một phần may mắn của cô.
Thành và Hương nói chuyện rất hợp nhau, anh ấy cũng nắm bắt bài nhảy của Hương rất nhanh. Chỉ sau vài lần luyện tập đã có thể hỗ trợ Hương rất thành thạo.
Sau một hồi tập vã mồ hôi, Hương đang ngồi nghỉ ở góc phòng tập thì Thành mang một lon nước mát đến cho cô.
- Em tập hăng say thật đấy, anh đuổi theo em mà muốn đứt hơi.
Hương đón lấy lon nước từ tay Thành, cười ngại.
- Thời gian luyện tập bình thường của em đều như vậy. Bạn nhảy của em cũng không nói gì. Có lẽ anh không quen… Sao anh không nói với em là mình cần nghỉ?
Thành thấy mồ hôi rịn trên sống mũi Hương, nhìn nhột nhạt khó chịu nên định lấy khăn giấy lau cho cô. Song, cô gái lại quá phòng thủ. Hương nghiêng người né đi làm anh cũng tự ngại. Hương cười hì hì nhận lấy miếng khăn giấy:
- Xin lỗi! Anh làm em hết hồn.
Thành hơi ngượng nhưng rồi lại cười rất tươi vì cảm thấy Hương thú vị. Anh nói:
- Muốn tán tỉnh em chắc khó lắm. Định làm mấy trò lãng mạn mà em toàn đổ nước lạnh vào đám cháy.
Thật ra, con gái sẽ phòng thủ với tất cả những người đàn ông mà họ gặp. Chỉ không phòng thủ với người họ thương mà thôi. Hương không nói nữa, chỉ cười và uống phần nước của mình. Hình như là Thành có ý thích Hương thật, cô cảm giác anh ấy đang tiếp cận mình có chủ đích. Nhưng anh ấy đâu có nói thẳng là anh ấy thích cô, nếu bây giờ cô từ chối ngay thì cũng kỳ. Mà cứ để anh ấy giăng lưới thế này cũng kỳ.
- Em đã có người yêu chưa?
Thật may quá! Anh đã hỏi đúng câu hỏi mà Hương đang muốn trả lời. Cứ nói đại với anh là cô đã có người yêu rồi, để cho anh đừng trông đợi. Như vậy đỡ mất thời gian của nhau.
- Dạ, em có người yêu rồi.
Mặt Thành không quá thất vọng khi nghe Hương nói cô đã có người yêu. Chỉ có một chút gì đó luyến tiếc nhè nhẹ chạy qua hai chân mày chùng xuống.
- Là cậu bạn nhảy của em đấy à?
- Dạ không! Không phải cậu ấy. Cậu ấy chỉ là bạn học của em thôi. - Hương thật thà khai nhận.
Thành thật sự muốn biết người Hương yêu là ai. Nhưng còn chưa kịp hỏi thêm thì mấy người bạn của anh đã thu xếp đồ ra về. Họ gồm hai đôi nam nữ đi đến chỗ hai người ngồi, một anh nói:
- Đi ăn trưa thôi! Ông rủ em ấy đi cùng chúng ta cho vui.
Anh chàng hất cằm có ý mời Hương. Lại còn cười với Hương rất thân thiện.
Thành nhìn Hương, trông đợi xem cô phản ứng thế nào với lời mời ăn trưa. Hương xua tay từ chối, hai má hơi ưng ửng đỏ:
- Dạ thôi ạ! Em không…
Thành cảm thấy được Hương sẽ từ chối liền lẹ làng phủ đầu:
- Dù sao cũng đến giờ ăn trưa. Mình đi ăn cùng nhau đi! Nếu chiều em vẫn cần anh tập cùng, hai chúng ta đi cùng nhau luôn sẽ rất tiện.
Một cô gái nói thêm vào:
- Bé đi chung đi bé! Anh Thành ít khi mời cô gái nào đi ăn cùng lắm đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!