Cũng không còn bao lâu nữa là đến đêm thi “Bước nhảy hoàn vũ học đường”. Câu lạc bộ khiêu vũ trở nên bận rộn và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hương đến lớp muộn. Cô chạy vào lớp, gương mặt rạng rỡ như chưa từng có chuyện gì buồn đau xảy ra. Cho đến khi cô vừa gác cặp lên kệ để đồ và quay ra thì thấy cả phòng học đang xôn xao nhìn ngó mình. Gương mặt Hương nguội lạnh, cô đưa mắt nhìn mọi người, thăm dò từng nét mặt của họ. Thấy Hương nhìn thì tất cả vờ như không quan tâm, ai lại về việc nấy.
Bảo và My vẫn đang cùng nhau khởi động ở một góc phòng. Mới hôm qua anh còn vẫy tay chào cô, mới hôm qua cả ba vẫn còn cười nói vui vẻ với nhau, vậy mà hôm nay cả ba chẳng khác nào người xa lạ. Hương lén thở dài, cậu bạn của cô thật là biết nghe lời, nói đừng phiền là cậu ấy nhất định sẽ không bao giờ phiền nữa.
Cũng nhờ chuyện tình yêu tay ba giữa cô và Bảo vỡ lở nên lời đồn đại rằng cô có tình ý với thầy Đức cũng vì thế mà biến mất. Hương cố gắng tỏ ra bình thản, cố gắng tập trung vào việc học nhảy và không bận tâm đến thái độ của Bảo và mọi người xung quanh. Xưa nay cuộc sống của Hương đã gặp còn nhiều chuyện buồn hơn thế này, chuyện với Bảo thì có sá gì đâu…
Hương đang soạn đồ chuẩn bị đi về thì Đức đến cạnh và nói:
- Sắp tới đêm thi rồi, Em có muốn cùng thầy nhảy tiết mục mở màn không?
Hương ngạc nhiên nhìn Đức:
- Không phải thầy đã tập cho em trình diễn màn nhảy đơn sao? Hơn nữa trình độ của em làm sao mà nhảy cùng thầy được?
Đức mỉm cười và đáp:
- Tôi thấy em đã nhảy khá hơn rất nhiều. Chỉ cần tôi và em tập luyện nhiều hơn một chút sẽ ổn cả thôi. Để em nhảy đơn… tôi có chút áy náy và cũng không an tâm.
Hương phụng phịu đáp:
- Vì thầy chê trình độ của em nên không cho em nhảy đơn. Đúng không ạ?
Đức nhìn Hương mặt chảy dài, tưởng lại làm cô buồn nên vội vã xua tay phân bua:
- Ấy… Không phải, ý tôi là…
Hương bật cười, hóa ra cô chỉ diễn kịch mà lại làm cho Đức lo lắng như vậy. Hương kiêu kỳ đáp:
- Được thôi, nếu thầy không sợ em làm thầy mất mặt thì em sẽ nhảy mở màn với thầy.
Hương vui vẻ nhìn Đức, ánh mắt cô hoàn toàn tin tưởng và mến mộ người thầy trước mặt mình. Đức nhìn thấy cô rạng rỡ thế này thì trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Tận đáy lòng anh chỉ muốn mãi được nhìn thấy nụ cười tươi tắn này của cô.
***
Hương đậu xe gần cổng trường, dưới một tán cây bằng lăng lớn. Nhìn từng đôi, từng nhóm học trò dập dìu cùng nhau đi về khiến lòng cô le lói một cảm giác ghen tị. Cô không có bạn bè thân, À! cũng từ có nhưng giờ đã hết rồi.
Sai lầm lớn nhất của cô đó chính là quá thân thiết với một người để rồi khi người ta bỏ rơi cô thì chẳng còn lấy nổi một người nào bên cạnh nữa. Hương cũng không có nhiều thời gian để kết bạn, cũng không dám kết bạn linh tinh vì mặc cảm gia đình. Cô không muốn người khác thương hại, cũng sợ người khác mang nỗi đau buồn của mình ra để nhiều chuyện.
Bảo và My tình cờ đạp xe ngang qua chỗ Hương đứng. Bảo cố ý không nhìn, My thì nhìn với đôi mắt ái ngại. Hương hít một hơi thật sâu, cố gắng diễn một vẻ mặt an nhiên. Làm người vô hình cũng tốt, từ nay sẽ chẳng phiền đến nhau nữa.
Thật may Đức đã đến kịp, không thì Hương suýt nữa đã buồn. Cô tươi cười:
- Thầy đi xe máy mà. Sao còn bảo em đợi? Làm sao xe đạp đuổi kịp xe máy được chứ. Thầy tính cho em tập sức bền sao?
Đức cũng cười tươi, anh lấy cặp sách mà Hương đang để trong giỏ xe đeo vào người mình một cách tự nhiên:
- Cũng là ý hay đó chứ. Khiêu vũ cũng cần sức bền mà. Em mau chạy đi!
Mặt Hương ỉu xìu, giọng nũng nịu:
- Là thật sao thầy!... Trời ơi! Em đạp không nổi đâu. Thầy ác vừa.
Đức nổ máy, giục giã học trò:
- Nào nào! Nhanh lên! Tôi nổ máy muốn cạn xăng rồi đây.
Không còn cách nào khác, Hương đành phải đạp xe đạp theo Đức.
Nhưng Đức không có ác như vậy, anh tà tà chạy xe cùng cô học trò về trung tâm AIA.
Học viên của trung tâm chưa ai đến. Hương nhanh nhẹn giúp thầy mở các cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra và quét dọn phòng tập. Cô muốn dùng chút tâm ý này để cảm ơn những gì mà Đức đã giúp cho cô. Mặc dù ngoài mặt cô không thể hiện niềm yêu thích đối với khiêu vũ, nhưng trong lòng khi nghe Đức nói sẽ cùng cô nhảy tiết mục mở màn thì vui sướng muốn điên lên.
Tuổi học trò ai chẳng thích được nổi bật trước đám đông. Ai chẳng muốn được một lần tỏa sáng khiến bạn bè thầy cô ngưỡng mộ. Hương mặc dù hoạt náo sôi nổi nhưng cũng chưa từng trải nghiệm làm một ngôi sao sáng. Hơn nữa lần này cô còn được nhảy đôi với thầy hướng dẫn, một người thầy có lượng fan nữ đông đúc nhất trường, điều ấy rất đáng để nở mày nở mặt.
Hương đang quét nhà thì Đức ra giành lấy. Anh đã thay trang phục mới, một chiếc quần nỉ ống rộng suông dài và một chiếc áo ba lỗ trắng. Mặc dù đây không phải lần đầu Hương gặp Đức ngoài giờ lên lớp, nhưng dáng vẻ năng động mới mẻ của anh vẫn khiến cô có chút lúng túng.
- Em khởi động đi, đưa đây tôi quét dọn cho.
Hương ngoan ngoãn đứng ra một góc và bắt đầu những động tác khởi động. Mắt không kiểm soát cứ mải nhìn dáng vẻ của Đức.
- Nhìn thầy thế kia, bảo sao đám con gái trong trường không chết mê chứ! Mình có nên chụp lén thầy để bán đấu giá cho fan không nhỉ? Có khi kiếm được khối tiền.
Hương vừa khởi động, vừa tự nghĩ trong đầu rồi cười tủm tỉm một mình.
Nhạc bật lên, khởi động với điệu vans mượt mà. Đức tiến đến vỗ tay ba cái trước mắt Hương cho Hương về lại thực tại. Cô nhìn thầy, mắt sáng long lanh, miệng cười tươi tắn. Đức thấy tinh thần vui vẻ lạc quan trở lại của Hương cũng an lòng phần nào, anh tự động mỉm cười theo:
- Nghĩ gì mà cười suốt thế?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!