Chương 2062: Tình yêu thương của người bố đều là vô hạn
Chiến Hàn Long chế nhạo nói: “Vô cảm ư? Ông còn vô cảm hơn chúng tôi nhiều đấy. Ông đã hại chết mẹ của chúng tôi và còn muốn cố gắng chuyển tất cả tài sản của bà ấy đi mà không để lại cho chúng tôi một đồng tiền nào. Bố à, nếu so với ông thì chúng tôi thật sự là quá lương thiện rồi.”
Vẻ mặt Chiến Đình Lê vô cùng bối rối: “Cho dù đã có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì bố cũng đã rất vất vả để nuôi các con lớn lên, cho nên các con cũng không thể thờ ơ và không quan tâm đến bố như vậy chứ?”
“Ông muốn chúng tôi phải quan tâm Chiến Hàn Long nói: ông như thế nào đây?”
lền phạt sáu mươi tỷ đối với các con mà nói thì chỉ là một hạt cát trong sa mạc thôi. Vậy nên các con nộp cho bố bịh Chiến Hàn Long trở nên tức giận: “Hừ, ông có biết là Chiến Hàn Quân đã biết rằng ông không có cùng huyết thống với người của nhà họ Chiến rồi không. Bây giờ ba anh em chúng tôi còn không biết có thể ở nhà họ Chiến được bao lâu nữa?
Cho nên chúng tôi cần phải tiết kiệm một số tiền để đề phòng cho những trường hợp khẩn cấp”
“Chiền Hàn Long à … con thật là tàn nhẫn.
Chiến Hàn Tam rơm rớm nước mắt và nói: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Anh trai à, sáu mươi tỷ cũng không phải là quá nhiều. Hay là chúng ta chia đều với nhau đi”
Chiến Hàn Long và Chiến Hàn Huân suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý với đề nghị của Chiến Hàn Tam.
Chiến Hàn Tam nói với Chiến Đình Lê: “Bố ơi, bọn con sẽ giúp bố nộp số tiền phạt là sáu mươi tỷ đó nhưng sau này thì bố tự lo cho bản thân mình đi”
Sau khi nói xong, Chiến Hàn Tam lập tức rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Chiến Hàn Long và Chiến Hàn Huân cũng rời đi và không quay đầu lại.
Chỉ còn Chiến Đình Lê bị bỏ lại ở phía sau và cứ đứng im tại chỗ với vẻ mặt sững sờ.
Ông ta đã bị con cái của mình vứt bỏ rồi ư?
Một cảm giác buồn bã và xót xa lập tức lan tràn ra khắp cơ thể của ông ta.
Nước mắt của ông ta cũng không khống chế được mà lăn xuống, khi định cầm lấy tay áo lên lau nước mắt thì bỗng nhiên ông ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và mỉa mai.
“Nếu biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao ông còn phải làm như thế chứ?”
Chiến Đình Lê mở to đôi mắt và nhìn thấy dáng người cao lớn của Chiến Quốc Việt đang đứng sừng sững trước mặt mình. Khi nghĩ đến việc dáng vẻ xấu hổ của bản thân mình đã bị nhìn thấy bởi một thăng nhóc chưa lớn và khó chịu như cậu thì ông ta lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Cậu đến đây để làm cái gì vậy?” Chiến Đình Lê tức giận mà nói.
Ông ta luôn cho rằng chính Chiến Quốc Việt là người đã vạch trần mọi âm mưu của mình. Nếu như không có Chiến Quốc Việt thì ông ta vẫn là ông hai được mọi người kính trọng của nhà họ Chiến.
Hiện tại, Chiến Quốc Việt đang ở trước mặt ông ta, chắp hai tay sau lưng và đứng ngược với ánh sáng. Ánh sáng và bóng tối bao phủ cả người cậu khiến cho cậu trông có vẻ cực kỳ hung ác và tàn nhẫn.
“Tôi muốn biết Đơn Thúy Vân đang ở đâu?”
Chiến Đình Lê thản nhiên cười: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết chứ?”
Chiến Quốc Vị: Chiến Đình Lê, nếu như ông không nói cho tôi biết thì tôi sẽ đuổi ba anh em Chiến Hàn Long ra khỏi nhà họ Chiến”