Chương 1872: Đừng có lạnh lùng như thế
Lúc này thì Chiến Quốc Việt chạy đến, hai tay lười biếng đút vào bên trong túi quần.
Khoác ba lô xải bước, bộ dạng cấm dục cứ như là tượng đá.
“Chiến Thanh An, đừng có diễn nữa. Đi thôi nào.”
Thanh An: “…”
Lúc nào chị cả của nhà họ Chiến thân mặt là lôi kéo cánh tay của Thanh An, nói: “Em gái à, đi thôi nào.”
Thanh An nghẹn khuất cùng với các chị em gái đi vào bên trong trường học.
Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lười nhác theo cùng ở phía đẳng sau.
Thanh Tùng thay Thanh An kêu oan nói: “Quốc Việt, anh có phải là đối với Thanh An quá lãnh khốc vô tình rồi hay không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh là vì muốn tốt cho nó thôi”
Đi vào trong cửa của sân trường, Chiến Quốc Việt đột nhiên dậm chân, Thanh Tùng kì lạ mà nhìn về phía cậu bé: “Đi thôi?”
Chiến Quốc Việt một mặt ghét bỏ mà nhìn về phía của Thanh Tùng, nói: “Em đi trước đi”
Thanh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối!
Thật lâu sau mới phản ứng lại, quát lớn mà nói: “Quốc Việt…anh là đang ghét bỏ em đấy hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Tại vì sao mà anh lại không muốn đi cùng em, trong lòng em không biết tự ước lượng mà?”
Thanh Tùng biết rồi mà còn cố hỏi: “Tại vì Sao chứ?”
Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt nhìn cậu bé….
“Thanh Tùng thở phì phì tiêu sái mà đi.
“Chiến Thanh Tùng!”
“Chiến Thanh Tùng!”
Thanh Tùng vừa đi vào đến sân trường, lập tức liên bị một đám con gái vây xung quanh. Một đám con gái trần đầy nhiệt tình mà vẫy vẫy tay reo hò: “Chiến Thanh Tùng, cậu đẹp trai quá đi”
Thậm chí còn có một cô gái, trực tiếp chạy đến trước mặt của Thanh Tùng mà tỏ tình: “Chiến Thanh Tùng, tớ thích cậu vô cùng, phải làm sao bây giờ?”
“Tớ cũng thích cậu nhiều lắm” Thanh Tùng thốt ra một câu, không chút lo lắng nào mà suy nghĩ xem những lời này sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.
“Vậy thì chúng ta kết giao nhé?” Bạn học nữ đó hưng phấn mà hoan hô.
Thanh Tùng: “Dừng lại dừng lại. Chị gái à, chỉ là thích thôi chứ không phải là yêu mà. Tôi thích tất cả những cô gái lương thiện và đáng yêu, lẽ nào tôi đều phải thành đôi với bọn họ hả? Nếu như giờ tôi đồng ý, thì mẹ sẽ thiến tôi mất thôi”
Thanh Tùng không chịu được gò bó mà cười nói.
Nụ cười của cậu bé rất có sức cuốn hút.
Một đôi mắt đào hoa bay bổng như là có sức hút vào vực sâu không đáy, khiến cho người khác mê mẩn.
Lúc này, Chiến Quốc Việt đi được so với còn kiến còn chậm hơn, im lặng mà nhìn về hướng của Thanh Tùng ở trong đám người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!