Chương 1597: Vì em
Tùng nằm khoanh tay trên ghế sopha, giả vờ nói: “Anh có thể giúp chúng em gian lận trong lúc thi đấy!”
Chiến Quốc Việt: ”…”
Chiến Quốc Việt liếc nhìn bọn họ, nhắc nhở: “Đừng lo lắng, bố sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu không giúp các em trở thành những học sinh xuất sắc về đạo đức, trí thông minh, thể chất và nghệ thuật đâu.”
Tùng và các cô gái ngay lập tức trở nên kinh hãi.
Ông cụ nhà họ Chiến biết tin Chiến Hàn Quân đã trở về kinh đô nên cả ngày trông đợi con cháu trở về để thăm mình. Có điều đợi cả mấy ngày trời cũng cũng không đợi được Chiến Hàn Quân, ông cụ trở nên mất kiên nhãn liền chủ động gọi điện thoại cho Chiến Hàn Quân.
Ông cụ ủ rũ hỏi: “Hàn Quân à, cháu đã trở về kinh đô mấy ngày nay rồi. Sao không thấy cháu quay về thăm lão già này vậy? Còn nữa, nghe nói Tùng cũng quay về, con bảo bọn trẻ đến thăm ta đi”
Chiến Hàn Quân nhỏ giọng nói: “Ông nội à, con đã làm mất Linh Trang của con rồi”
Ông cụ im lặng một lúc. Ngay lúc này mới hiểu nguyên do vì sao sau khi Hàn Quân qua trở về lại không đến thăm ông ấy.
Hàn Quân mất đi Linh Trang, thì chỉ như là một con rối biết đi.
Làm gì còn có những suy nghĩ bình thường, làm những việc bình thường nữa.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, ông cụ bất: an hỏi Điều mà ông lo sợ nhất đó chính là Linh Trang không may mà chết. Sự hủy hoại đó đối với Hàn Quân có thể gọi là vô cùng lớn.
“Mẹ con đã đuổi cô ấy đi rồi”, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nói nhưng lại xen lẫn đâu đó nỗi dau khổ và bất lực vô cùng.
Ông cụ đập mạnh tay xuống bàn trà: “Con dâu của họ họ Chiến, bà ta có tư cách gì mà đuổi nó đi? Mẹ con thật chính là một tên cướp, độc đoán, vô lý”
Đột nhiên như nhận ra được điều gì đó, ông cụ run rẩy hỏi: “Mẹ con vẫn còn sống? Vậy ba con Thì sao “Cả hai người họ đều còn sống. Bọn họ bị nhốt trong cung điên dưới lòng đất của Cung tình điện. Là Quốc Việt đã cứu bọn họ”
Khi biết được rằng con trai Chiến Bá Minh của mình vẫn còn sống, ông cụ bật khóc, nhưng miệng thì thản nhiên như không nói: “Cứu bọn chúng làm gì? Cứu chúng để mất đi cháu dâu và cháu trai tốt của ta. Thật là lợi chẳng bằng hại”
Ngay cả qua điện thoại, ông cụ cũng cảm nhận được tâm trạng chán nản của Chiến Hàn Quân. Ông cụ hiêu rõ đứa cháu trai này nhất, ông biết rằng sự rời xa của Linh Trang đối với Hàn Quân mà nói là một đả kích vô cùng lớn, ông cụ võ về Hàn Quân: “Hàn Quân, con nhất định không được không chịu cầu tiến. Con nghe ông nội nói, Linh Trang hiện giờ đang tức giận, đợi con bé hết giận, con bé sẽ lại quay trở về. Đến lúc đó gia đình nhà họ Chiến chúng ta sẽ đích thân chịu đòn nhận tội với con bé. Đứa trẻ đó hiền lành, lương thiện như vậy, con bé nhất định sẽ tha thứ cho con thôi”
Chân mày của Chiến Hàn Quân hiện lên nét cười. Đúng vậy, Linh Trang của anh rất dễ dõ dành. Chuyện oan ức đến đâu, chỉ cần anh hôn nhẹ cô, nói vài câu yêu thương thì chuyện sâu muộn có lớn đến đâu cũng sẽ ngay lập tức tan biến đi.
Nhưng lần này, cô thậm chí chẳng cho anh cơ hội nữa rồi “Hàn Quân, đừng tuyệt vọng như vậy”, ông cụ giọng du dương nói: “Nhớ năm đó, con biến mất ở nhà họ Chiến, tất cả mọi người đều nghĩ răng con sẽ chẳng thể nào quay về được, thế nhưng Linh Trang vân luôn giữ trong mình niềm tin và hy vọng chờ đợi con quay trở về. So với sự tuyệt vọng của Linh Trang trước đây, hi vọng chờ đợi của con lộ rõ nhân từ hơn nhiều, vì vậy cháu phải phấn chấn lên, quản lí cho thật tốt công ty, đế chào đón sự trở lại của Linh Trang trong trạng thái tốt nhất”
Nghe ông cụ nói vậy, Chiến Hàn Quân hiểu ra.
“Cảm ơn ông, cháu đã biết mình phải làm gì rồi”
Gác điện thoại xuống, Chiến Hàn Quân bước ra khỏi văn phòng làm việc, đứng nơi hành lang, dừng lại nhìn những ngôi sao được dát trên bức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!