Chương 1551: Lỗi lầm quá khứ
Chiến Hàn Quân nói: “Anh vốn dĩ định đợi đến khi nào sức khỏe em hồi phục rồi dẫn em đi thăm bố mẹ. Không ngờ mẹ đợi không được, nên qua đây thăm chúng ta trước rồi Linh Trang có hơi xấu hổ nói: “Chúng ta vốn dĩ nên đi thắm mẹ với tư cách là bề dưới mới đúng”
Dư Thiên An và Chiến Bá Minh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, trên mặt hai người đều lộ ra ánh mắt hoang mang Bởi vì khuôn mặt này, đã in sâu trong ký ức của họ, cứ như một oan hồn, không lúc nào mà không đeo bám trái tìm họ.
Bọn họ đã hại cô hai lần Lúc Linh Trang còn là cô thiếu nữ trong sáng, vô tư vô lo, lúc cô đem theo sự ngây thơ và tỉnh nghịch của cô chủ nhà giàu nuôi lớn xông vào cấm địa của biệt thự Ngọc Bích, chính là Dư Thiên An và Chiến Bá Minh dùng thuốc khống chế ý thức của cô.
Sau đó bày ra một vụ tai nạn, âm mưu hãm hại tính mạng của Linh Trang.
Khi linh hồn của Linh Trang xuyên qua cơ thể của Lạc Thanh Du, lần nữa xuất hiện tại cấm địa của họ, Chiến Bá Minh và Dư Thiên An dùng lại chiêu cũ, thử dùng thuốc khống chế Lạc Thanh Du, nhưng lần này họ thất bại rồi.
Vì thế họ không thể không thương lượng để lấy mạng cô.
Sức sống của Lạc Thanh Du thật sự rất bền bỉ, Chiến Bá Minh đẩy cô từ biệt thự xuống, cô lại có thể sống tiếp. Nhưng lần này, trong cái rủi có cái may, cô phẫu thuật thành khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang, Bây giờ, Chiến Bá Minh và Dư Thiên An nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang, liền khiến họ nhớ lại tội ác của mình trước đây.
Trong lòng Chiến Bá Minh tràn đầy cảm giác áy náy.
Còn nét mặt của Dư Thiên An lại vô cùng phức tạp…
Chiến Hàn Quân nhìn ra cảm xúc kỳ lạ của bố mẹ, liền ân cần dỗ dành Linh Trang: “Linh Trang, em đi vào nghỉ ngơi. Bố mẹ sẽ không trách em tiếp đãi không chu đáo đâu, nghe l Linh Trang là người cao nhã, có thể không nhìn ra bầu không khí không thể ngượng ngùng hơn của cô và bố mẹ chồng sao?
Ngoan ngoấn gật đầu, nói: “Được.”
Liền quay người đi vào phòng Chiến Bá Minh nhìn bóng lưng của Linh Trang, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ “xin lỗi”
Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Bá Minh và Dư Thiên An, đôi mắt cứ như tia lửa bị dập tắt, trở.
nên u ám và cô đơn.
Anh nhấc chân chầm chậm đi về phía họ, lúc đó đầu óc gần như là trạng thái thả lỏng. Anh cố gắng nghĩ ra nguyên do khiến cảm xúc hai người như vậy, nhưng mà càng nóng vội thì lại càng tốn công vô ích.
‘Sau đó anh nói vài lời thiếu suy nghĩ: “Bố, mẹ, hai người về trước đi, đợi sau khi Linh Trang khỏi bệnh, con sẽ dẫn cô ấy đến thăm hai người”
Nói xong, đôi mắt mê người của anh toát ra vẻ u ám, mang theo một chút ý nghĩa sâu sắc mà nhìn về phía Chiến Bá Minh và Dư Thiên An.