Chương 80 Cuộc đời luôn có những bất ngờ
Vừa đúng lúc Đường Kiêu dẫn Minh Hiên quay về, anh vừa nghe nói đã có kết quả xét nghiệm thì nhanh chóng thả Minh Hiên xuống mà đi lấy bản báo cáo.
Một lúc sau, anh bước ra với thần sắc điềm đạm như thường ngày.
“Nhã Hàm, dương tính.”
Cả người tôi như đứng không vững, thiếu chút là ngã dúi xuống đất rồi, lúc này hy vọng duy nhất của tôi cũng không còn rồi.
Tôi dường như đã nhìn thấy viễn cảnh mẹ tôi phải sống cô độc một mình lúc già vậy.
Cái cảm giác đó giống như là kỳ thi cuối cấp khi đi học vậy, rõ ràng biết sẽ rớt nhưng lại ôm trong mình một tia hy vọng, đến khi có kết quả cuối cùng rồi thì cái hy vọng đó hoàn toàn bị dập tắt đi, thứ còn lại chỉ là sự tuyệt vọng vô tận mà thôi.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nhanh chóng cầm lấy bản báo cáo mà không thèm nhìn qua lần nào, tôi đã đem nó nhét vào trong túi xách.
Biểu cảm của gia đình Đường Kiêu đều rất bi thương, ba anh tiến về phía trước và nhẹ nhàng hỏi anh: “Con còn có chuyện gì muốn làm thì hãy làm đi, sau này ba sẽ không cản trở con nữa đâu…”
Về phía mẹ của anh, một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy khi nghe tin cũng gục vào trong lòng anh mà khóc không thành tiếng. Còn biểu cảm của Châu Vũ Dao thì trông lạ lạ, là cái kiểu muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt, khuôn mặt co rúm lại, đau khổ mà lại nhăn nhó.
Tôi thản nhiên đứng nhìn mọi thứ, lúc này Đường Kiêu còn có người nhà bên cạnh an ủi, còn tôi thì sao?
Tôi thì đến việc bị bệnh cũng không dám nói với mẹ, với Hà Phong, họ yêu thương tôi như vậy thì làm sao mà tôi nỡ nói cho họ biết cái sự thật động trời này chứ?
Thôi thì mặc kệ, vận mệnh của tôi đã là như vậy.
Tôi lết cái thân xác mệt mỏi quay về, lúc này tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Đường Kiêu nắm lấy cánh tay tôi: “Cô đi đâu thế?”
Tôi trả lời điềm tĩnh: “Về nhà.”
Anh xoay người tôi lại: “Cô có nguyện vọng gì? Ví dụ… muốn làm việc gì nhất?”
Tôi còn có thể có nguyện vọng gì chứ?
Tôi chỉ muốn trước lúc chết mẹ tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp để những ngày tháng sau này sẽ bớt khổ thôi.
Thế nhưng tôi vẫn suy nghĩ rồi nói: “Tôi chỉ muốn tranh thủ thời gian kiếm tiền rồi sẽ tìm cho mẹ tôi một căn viện dưỡng lão thật tốt.”
Anh nhắm mắt lại mà lắc đầu: “Cái này không tính, cô nghĩ thêm cái nữa đi.”
Lúc này thì cảm xúc của tôi đã bùng nổ, đẩy anh một cái rồi gào khóc trước mặt anh: “Lúc này tôi không có tâm trạng đi nghĩ những chuyện vô bổ, tôi chỉ biết tôi sắp chết rồi và mẹ tôi sẽ không có ai nuôi cả! Anh nghĩ ai cũng giống như anh sao? Vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù có chết thì cũng chẳng có lo nghĩ gì, còn tôi thì sao?”
“Mẹ tôi năm nay mới năm mươi tuổi thôi, bà còn mấy chục năm phải sống nữa, tôi mới ly hôn, tôi không đi kiếm tiền thì làm sao bà có thể dưỡng lão được chứ? Chẳng lẽ anh giúp tôi nuôi sao?”
Tôi cứ thế mà gào một hơi, cuối cùng thì cũng đã giải tỏa đi chút ít nên đã ngồi thụp cả xuống đất mà khóc lớn lên.
“Tôi nuôi thì tôi nuôi, mẹ cô chính là mẹ tôi, cùng lắm cả hai cùng nhau nuôi, khóc cái gì chứ.”
Anh kéo tôi từ dưới đất đứng dậy nhưng tôi đã hất tay anh lần nữa.
“Anh tưởng anh chỉ bị cảm cúm thôi sao? Đường đại thiếu gia, đây là HIV, là cái bệnh toàn thế giới cũng trị không khỏi đó!”
“Nhà anh có nhiều tiền thì làm được gì chứ? Chẳng phải cũng sẽ chết sao?
Chúng ta cùng nhau chết thì còn nói gì mà nuôi mẹ tôi lúc tuổi già chứ? Anh đang đùa tôi sao?”
Lúc này anh mới ung dung mà vuốt tóc tôi, đôi mắt anh cong cong: “Tôi biết là trị không khỏi nên rất may là chúng ta đều không sao cả”
Tôi lau đi dòng nước mắt, mặc kệ việc lớp trang điểm bị nhòe đi: “Ý anh là sao?
Anh đang chọc cho tôi vui sao? Đường Kiêu, anh đã tuổi băm rồi đó, có thể đừng ấu trĩ như vậy không hả?”
Khuôn mặt anh ra vẻ vô tội mà nhìn tôi: “Cái việc ấu trĩ tôi làm cũng gạt được cô rồi nhưng chuyện mà chúng ta không mắc HIV là sự thật, không tin cô tự xem kết quả xét nghiệm đi.”
Tôi sụt sịt, khóc nấc mà hỏi anh: “Ý anh là gì chứ?
Anh chau mày lại không thèm nhìn tôi: “Biết trước cô khóc sẽ xấu xí như vậy thì tôi đã không dọa cô rồi… cô xem cái bản mặt cô kìa!”
Nói rồi anh đưa kết quả xét nghiệm của anh cho tôi, tôi căng mắt nhìn, âm tính!
Đề phòng bị hoa mắt nên tôi nhìn thật kỹ tên anh rồi những dữ liệu khác nữa, cuối cùng thì đúng là đã viết hai chữ “âm tính”.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi rồi nhanh chóng lấy kết quả báo cáo của mình ra, tôi xem qua một lần thật kỹ thì trên đó quả thật là ghi hai chữ “âm tính”
rất rõ ràng.