Chương 96: Hình phạt tàn khốc
“Người đâu, mang dây thừng với dao lại đây cho tôi? Và gọi toàn bộ những người đang làm việc trong căn nhà này ra đây, tôi phải để cho bọn họ biết được kết cục của việc dám làm trái lệnh của tôi sẽ thê thảm như thế nào”
Nhận được lệnh của Trác Du Hiên, mấy tên vệ sĩ kia nhanh chóng có mặt, tay bọn chúng câm dao cùng với dây thừng đến trước mặt của Trác Du Hiên.
Những người giúp việc kia cũng mau chóng có mặt đủ tại trước cửa phòng của Thẩm Quân Dao, hay phải nói là có mặt trước cửa của nhà kho mới đúng.
Thẩm Quân Dao nãy giờ vẫn không ngừng hoảng sợ, sắc mặt hồng hào lên một chút nay lại tái nhợt đi không còn một giọt máu nào trên đó.
Cả người bị Trác Du Hiên giữ chặt không thể vùng vẫy, Thẩm Quân Dao ngoại trừ khóc lóc cầu xin Trác Du Hiên ra, cô không còn cách nào khác để ngăn hẳn lại.
“Trác Du Hiên, coi như em cầu xin anh.
Cầu xin anh, hãy tha cho cô ấy đi! Cô ấy thật sự không hề có tội tình gì ở trong chuyện này cả.
Tất cả mọi chuyện đều do em mà ra.”
Nước mắt từ khoé mi của người con gái cứ dạt đào rơi ra cùng những âm thanh nghẹn ngào, đau đớn kia.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao đỏ hoe, không biết đã cay xè từ lúc nào không hay.
Thấy bộ dạng này của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên ngay lập tức giáng cho Thẩm Quân Dao một bạt tai vô cùng đau đớn, khiến một vết ửng đỏ in đậm ngay trên khuôn mặt cô.
Trác Du Hiên siết chặt hai cánh tay của người con gái, tức giận nói.
“Thẩm Quân Dao, cô câm miệng cho tôi, đây không phải là chỗ cô muốn lên tiếng là lên tiếng.
Cô chỉ được phép đứng nhìn, không được phép lên tiếng”
Trác Du Hiên đường như đã bị chọc đến đỉnh điểm.
Hơn thế nữa, hắn căm ghét cái bộ dạng này của Thẩm Quân Dao.
Bản thân của mình còn lo chưa xong nay lại muốn xen vào chuyện của người khác hay sao? Thẩm Quân Dao nức nở, nhưng không dám mở miệng cầu xin khi trông thấy bộ dạng của Trác Du Hiên như vậy.
Nhưng cô không muốn nhìn ân nhân của mình lại vì mình mà bị ảnh hưởng, bị Trác Du Hiên trách phạt.
Sau khi Thẩm Quân Dao im lặng, Trác Du Hiên quay sang ra lệnh cho hai tên vệ sĩ kia giữ chặt người phụ nữ kia lại.
Tên còn lại một tay cầm dao, một tay cầm dây thừng, chỉ cần Trác Du Hiên ra lệnh là tên này có thể hành động rồi.
Vậy mà, người phụ nữ kia lại chẳng tỏ một thái độ sợ sệt hay là lo lắng gì cả.
Cô đứng thẳng người chờ đón nhận hình phạt mà Trác Du Hiên dành cho cô.
Cô cây ngay không sợ chết đứng, không làm gì sai, cớ gì mà phải thấy sợ chứ? Giọng nói của Trác Du Hiên lúc này lạnh lẽo vang lên.
“Mấy người nhìn cho kỹ đi, đây chính là kết cục của việc dám chống lại lệnh tôi, ra tay giúp đỡ cho con tiện nhân này.
Đây chính là sự cảnh cáo cho những người khác, từ nay kẻ nào dám giúp đỡ Thẩm Quân Dao thì cũng sẽ có kết cục hệt như cô ta”
Xong, hẳn quay sang trừng mắt nhìn Thẩm Quân Dao, cánh tay hẳn bóp chặt lấy gương mặt cô, ép cô phải nhìn đến chỗ người phụ nữ sắp nhận hình phạt kia.
“Thẩm Quân Dao, cô nhìn kỹ cho tôi, xem kẻ giúp đỡ cô trong suốt thời gian qua phải nhận hình phạt như thế nào.”
Thẩm Quân Dao sợ hãi lắc đầu, trong thâm tâm của cô liên tục gào thét, cầu xin một cách yếu ớt.
Đừng mài Đừng làm như vậy! Mấy người hãy buông tha cho cô ấy đi! Cầu xin đừng làm như vậy mài! Nhưng Trác Du Hiên liệu có nghe thấy những lời đau đớn van xin kia? Cho dù hẳn nghe thấy thì đã sao chứ? Hẳn sẽ chịu buông tha cho cô ấy, buông tha cho người mà Thẩm Quân Dao coi như là ân nhân của mình kia hay sao? Không! Không bao giờ Hắn ta sẽ không dừng lại đâu! Trác Du Hiên ra lệnh cho tên vệ sĩ kia bät đầu.
Sau khi nhận được lệnh, tên vệ sĩ kia liên tiếp dùng dây thừng đánh liên tiếp vào người của nữ giúp việc kia một cách dã man và vô cùng tàn bạo.
Âm thanh vút vút vang lên nghe thật chói tai, khiến da thịt của người phụ nữ kia ngày một trở nên ửng đỏ, chất lỏng đỏ chói kia cứ thế ứa ra.
Cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn! Vậy mà, trên khuôn mặt của người phụ nữ kia lại không hề mang theo một chút sợ sệt nào cải Ngoại trừ hai mắt khép hờ cùng với gương mặt trắng bệch kia, thì cô ấy vẫn không có một biểu hiện nào khác.
Đau đớn cũng không hề có.
Người phụ nữ ấy cắn chặt môi mình cam tâm chịu bị đánh.
Thẩm Quân Dao bị cảnh tượng hiện giờ doạ cho kinh hãi một phen.
Cô liên tục cầu xin Trác Du Hiên, gương mặt người con gái rưng rưng hai hàng lệ, đôi mắt ngập tràn sự đau đớn khi chứng kiến ân nhân của mình đang phải vì mình mà chịu đựng những trận đòn roi kia.
“Trác Du Hiên, em xin anh, hãy dừng lại đi!”
“Đừng đánh nữa!”
“Mấy người đừng đánh nữa!”
Thẩm Quân Dao lao cả người mình lên, cô thật muốn xông đến giật mạnh sợi dây thừng trong tay tên đàn ông kia ra.
Nhìn máu me chảy khắp người cô gái kia, Thẩm Quân Dao vô cùng đau đớn.
Cô vẫn không ngừng tự trách bản thân mình, nếu không phải vì cô, cô ấy cũng sẽ không bị như vậy.
Tất cả đều là lỗi của cô! Nhưng Trác Du Hiên đã giữ chặt người của Thẩm Quân Dao lại, không cho cô lao lên đó phá hỏng mọi chuyện của hắn.
Không cho cô lên đó, nhưng Trác Du Hiên lại nhẫn tâm ép Thẩm Quân Dao chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.
Sau khi thấy đã đủ, nhìn người của nữ giúp việc kia máu me đầy mình, Trác Du Hiên mới kêu tên vệ sĩ kia dừng lại.
Tuy nhiên, lời nói kế tiếp của hắn khiến cho toàn bộ những người đang đứng ở đây đều cảm thấy ghê rợn, đặc biệt là Thẩm Quân Dao.
“Chặt một cánh tay của cô ta, coi như là răn đe cho những người còn lại.
Nếu không muốn giống cô ta tốt nhất là nên ngoan ngoãn vâng lời của tôi.”
Con dao loé sáng trong tay của tên vệ sĩ kia được nâng lên cao, một âm thanh chói tai vang lên.
Chất lỏng màu đỏ cứ thế ào ào chảy ra như nước lũ.
Bàn tay cùng với cánh tay của người con gái kia đã lìa khỏi nhau.
Hai mắt Thẩm Quân Dao mở to, đôi đồng tử co lại vì bị Trác Du Hiên bắt phải nhìn thấy cái cảnh tượng kinh khủng như thế kia.
Nước mắt vẫn lăn dài trên má của người con gái, nhưng cả thân thế của cô đã hoàn toàn bất động.
Thẩm Quân Dao thật không ngờ rằng Trác Du Hiên lại có thể ra tay độc ác đến như vậy đấy.
Hắn lại có thể tàn nhẫn chặt đi cánh tay của người phụ nữ kia.
Thẩm Quân Dao bị cảnh tượng này doạ cho hoảng sợ, không biết cô đã ngất đi lúc nào không hay.