Chương 87: Chịu đựng dày vò
Nếu như lúc sáng Thẩm Quân Dao sơ cứu kịp thời, có lẽ cũng không đến mức như thể này! Thẩm Quân Dao đâu có muốn làm như vậy! Chỉ là cô quá đau mà thôi! Trác Du Hiên ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao khiến cho nỗi sợ ở trong lòng của cô ngày một tăng cao.
Những âm thanh phát ra từ miệng hắn tiếp theo chẳng khác gì một con dao đâm sâu vào tim của Thẩm Quân Dao vậy.
“Tôi mặc kệ cô đau đớn như thế nào! Đau chết cũng phải nhịn cho tôi! Cho dù cô đau chết tôi cũng mặc kệ, và cô cũng không có quyền được oán than.
Nhưng tuyệt đối không được động vào những món đồ mà tôi đang sử dụng.
Bởi vì cái tính mạng rẻ rách của cô còn chẳng bằng một phần của chúng”
Lúc vừa đi ra khỏi phòng, Trác Du Hiên đã thấy Thẩm Quân Dao lén la lén lút câm hộp cứu thương xuống.
Hắn cảm thấy lạ nên mới đi theo xem thử, ai ngờ lại được chứng kiến cảnh này đây.
Mà Thẩm Quân Dao lúc đấy còn hoảng hốt đến nỗi quên cả đóng cửa, khiến Trác Du Hiên hắn đễ dàng vào đây mà chẳng bị thứ gì ngăn cản cả.
Trác Du Hiên còn im lặng một lúc, hẳn muốn xem xem Thẩm Quân Dao là muốn làm gì.
Mãi cho tới khi hẳn thấy Thẩm Quân Dao bôi thuốc lên vết thương của mình, hắn mới mở miệng, doạ cho người con gái đáng thương ấy một phen.
Tiếng khóc thút thít vô cùng đau đớn của Thẩm Quân Dao không kìm được mà bật ra từ miệng của cô.
Nước mắt rơi ngày một nhiều hơn chẳng khác gì một cơn mưa.
Nhưng cô lại không biết rắng, cô càng khóc càng khiến Trác Du Hiên cảm thấy bực bội vô cùng.
Hắn ngay lập tức lao đến túm lấy cổ áo của Thẩm Quân Dao, hai mắt hẳn trợn to nhìn người con gái đang sợ hãi kia, từng âm thanh lạnh lẽo tàn nhẫn phát ra.
“Khóc? Cô khóc cái gì? Cô cứ thích khóc như vậy hay sao? Thẩm Quân Dao, lâu ngày chưa bị phạt nên cô mới được nước làm tới có phải hay không? Nếu đã như vậy, hôm nay, Trác Du Hiên tôi sẽ cho cô một bài học không bao giờ quên được.”
Trác Du Hiên gần từng chữ, vẻ mặt của hắn lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Hắn chẳng khác gì một con quái vật nổi điên lên như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái đáng thương kia.
Thẩm Quân Dao run sợ cực kỳ, khắp người cô đều run lên bần bật, hai cánh tay của cô đặt ở trước ngực chắp lại.
Thanh âm nức nở đau đớn bật ra câu xin Trác Du Hiên.
Đi cùng những lời nói đau đớn ấy là những hàng nước mắt cứ thể tuôn rơi ra tạo nên một cảnh tượng vô cùng đau lòng.
“Em câu xin anh…
Hức…
Xinh anh tha cho em đi..
Hức…
Hức….
Em thật sự không cố ý mà…
Hu…
Hu…
Cầu xinh anh bỏ qua cho em đi…
Hức….
Hức…’ Ngay lập tức, cánh tay của Trác Du Hiên đã siết chặt gương mặt của Thẩm Quân Dao, khiến hai mắt cô bỗng dưng nhắm chặt lại, khuôn mặt của người con gái bỗng nhiên co rúm lại vì quá sợ hãi cùng với nỗi đau đớn thấu tâm can.
“Tha cho cô? Cô nghĩ đơn giản quá rôi đấy! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Tôi phải bắt cô chịu mọi cực hình đau đớn nhất”
Hai bên tai của Thẩm Quân Dao ù ù như cối xay gió, câu nói kia của Trác Du Hiên cô nghe được một vài từ, hoàn toàn không nghe rõ hết câu nói kia của Trác Du Hiên.
Đầu óc của cô lúc này hoàn toàn là một mảnh trống rỗng vì sự sợ hãi lấn át đi lý trí của cô.
Còn đang mơ mơ màng màng, một âm thanh “xoẹt”
một tiếng truyền đến, đó là tiếng quần áo bị xé rách khiến cho Thẩm Quân Dao vô cùng hoảng sợ.
Vô lực mở mắt ra, nửa người trên của cô hoàn toàn trần như nhộng vậy.
Thẩm Quân Dao theo bản năng đưa tay che chắn nửa người trên của mình nhưng chưa kịp làm vậy, hai cánh tay của cô đã bị Trác Du Hiên bắt lấy, áp sát lên tường.
Hắn ta kê sát gương mặt cô, từng hơi thở lạnh lẽo phả vào khuôn mặt ướt đẫm lệ kia của người con gái.
Từng âm thanh lạnh lo đến đáng sợ truyền đến tai của Thẩm Quân Dao khiển cho cô không khỏi rùng mình một cái.
“Thẩm Quân Dao, chắc cái kia của cô cũng đã hết rồi nhỉ? Bây giờ có phải đã đến lúc cô nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ hay không?”
Thẩm Quân Dao đau đớn lắc đầu! Cô không muốn! Cô không muốn bị ép buộc như vậy! Chẳng phải Trác Du Hiên luôn miệng nói rằng hắn không thừa nhận một người vợ như Thẩm Quân Dao hay sao? Tại sao bây giờ hắn lại đem điều này ra để ép cô thoả mãn thứ dục vọng kia của hắn cơ chứ? Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên càng cảm thấy phẫn nộ hơn.
Hai bàn tay nổi đầy gân xanh kia của hắn bất giác siết chặt đôi tay gầy gò yếu ớt của người con gái.
“Tại sao cô lại lắc đầu? Hử? Đây không phải là điều mà cô luôn mong muốn hay sao? Trèo lên giường của tôi, chẳng phải đây chính là mục đích mà cô muốn đạt được à? Tại sao bây giờ lại bày ra cái bộ dạng trinh liệt như vậy làm gì? Thu cái sự giả tạo đó lại đi, tôi thừa biết được bản chất thật của con người cô rồi”
Thẩm Quân Dao lắc đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên má làm cho khuôn mặt trằng bệch của người con gái càng ướt đâm hơn.
Cô yêu Trác Du Hiên, nhưng cô không muốn dùng cách thấp hèn này để có được trái tim của hắn.
Vậy mà Trác Du Hiên vẫn luôn gán cho cô cái tội danh này.
Một âm thanh đau đớn vô thức bật ra từ miệng của người con gái đáng thương ấy, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm chặt, nước mất vẫn còn tuôn rơi ở trên gương mặt cô.
“Nếu anh muốn, tại sao anh không đi tìm người khác? Chẳng phải mấy ngày trước anh có đưa một người phụ nữ về nhà hay sao? Anh coi cô ấy là tâm can bảo bối mà, sao không đi tìm cô ấy đi?”
Thẩm Quân Dao phải đau đớn đến thế nào, cô mới có thể nói ra được câu này.
Bảo chồng của mình đi tìm người phụ nữ khác, Thẩm Quân Dao phải đau đớn đến nhường nào? Nhưng cô thật sự không thể chịu nổi cái cảnh tượng bản thân mình bị dày vò đến như vậy nữa rồi! Nói mới nhớ, không biết cô tình nhân nhỏ bé kia của Trác Du Hiên đã đi đâu rồi? Khi Thẩm Quân Dao được thả ra thì hoàn toàn không thấy bóng đáng của ả ta đâu nữa? Chẳng lẽ đã bị đuổi đi rồi?.