Chương 333: Cô đơn thống khổ
Đúng là Trác Du Hiên đang ở đây! Hắn ta còn đang liên tục nốc rượu, xung quanh vỏ chai rượu còn vứt đầy ở khắp nơi.
Trác Dương Phong nhanh chóng lao đến giật lấy chai rượu trên tay của anh trai mình.
“Trác Du Hiên, anh đang làm trò gì ở đây thế hả?”
Nhìn Trác Du Hiên ở trong cái bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm thế kia, Trác Dương Phong thật sự bất lực khi nhìn anh trai của mình ở trong tình trạng như thế.
Anh thật sự không hiểu, tại sao anh trai mà không đến đưa tiễn chị dâu mình một đoạn cuối cùng mà lại chui vào nhà uống nhiều rượu như vậy nữa? Nhìn tình trạng này thì có lẽ Trác Du Hiên đã uống mấy ngày mấy đêm không nghỉ rồi.
Trác Du Hiên dường như đã say rồi, hắn ta tựa đầu về phía sau, hai mắt mơ màng.
Thấy chai rượu trong tay của mình bị cướp mất, người đàn ông này lảo đảo vươn tay về phía trước muốn giật lại chai rượu ở trong tay em trai mình.
“Dương Phong, em mau đưa rượu cho anh, anh muốn uống mà người đàn ông này thở ra mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Không những thế, toàn thân của hắn vây quanh cũng là bao nhiêu mùi rượu, thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Trác Du Hiên muốn uống rượu, bởi vì hắn muốn bản thân mình say đi, say rồi để quên đi Thẩm Quân Dao, quên đi người con gái mà hắn yêu nhất ấy! Ngày đưa tiễn cô lên đường, Trác Du Hiên không dám tới, bởi vì hắn sợ, sợ răng hắn sẽ không nỡ để Thẩm Quân Dao đi.
Trác Du Hiên một mình ở trong căn nhà này, nơi mà Thẩm Quân Dao và hắn đã từng ở đây.
Thế nhưng, ngôi nhà từng mang theo bao nhiêu hơi ấm, mang theo sự hạnh phúc trước đây nay chỉ còn một mảnh lạnh lẽo mà thôi.
Ngôi nhà tràn ngập bóng tối lạnh lẽo, không mang theo hơi ấm như trước đây nữa, thứ mà Trác Du Hiên luôn khao khát có được nay đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cả người nhỏ bé của Trác Du Hiên như thể bị bóng tối nuốt chửng vậy, cuộc đời của hẳn giờ đây đã chẳng còn một tia sáng, đã chẳng còn hy vọng nữa rồi.
Tưởng rằng khi Thấm Quân Dao đi rồi, Trác Du Hiên có thể gắng gượng mà sống tiếp, hắn có thể tập làm quen với cuộc sống mà không có Thẩm Quân Dao.
Nhưng Trác Du Hiên đã lầm rồi.
Hắn nhận ra, cuộc đời này nếu không có Thẩm Quân Dao sẽ trở nên thật nhạt nhẽo, vô vị.
Trước đây, khi hẳn về nhà, người con gái ấy luôn ở ngoài cửa chờ hắn về, thế nhưng bây giờ sẽ không còn người con gái nào đứng ở ngoài cửa chờ hắn nữa rồi.
Lúc có thì không cần, mà lúc cần thì lại không có! Số phận dường như đang trêu đùa Trác Du Hiên hắn vậy! Trác Dương Phong đứng dậy, anh không cho Trác Du Hiên giật lấy chai rượu ở trong tay mình.
Chẳng những thế, anh còn cầm chai rượu đập tan xuống đất, khiến những mảnh vỡ bản tung toé khắp nơi.
Nhanh chóng chạy đi bật đèn, căn nhà đang chìm trong bóng tối thoáng chốc bừng sáng lên, tuy nhiên ánh đèn ấy không thể làm cho cuộc đời của Trác Du Hiên thêm hy vọng nữa rồi.
“Anh hai, anh ngôi ở đây tự hành hạ bản thân của mình thì được cái gì chứ? Chị ấy đi rồi, bây giờ anh ngồi đây uống rượu, ngồi đây đau khổ thì được gì không? Chị dâu cũng không thể sống lại nữa.
Anh như vậy chị dâu ở trên trời sẽ không được yên nghỉ đâu anh có biết hay không?”
Trác Dương Phong lao đến, anh tóm lấy cổ áo của Trác Du Hiên, tức giận quát tháo một trận.
Vì không muốn anh trai của mình càng ngày càng suy sụp tinh thân như thể, Trác Dương Phong buộc phải làm như vậy.
Anh không thể trơ mắt nhìn anh trai của mình ngày ngày sống như thế này được.
Một hai ngày thì không sao, nhưng Trác Du Hiên cũng không thể sống như vậy đến suốt đời được! Trác Du Hiên không nhìn đứa em trai đang giận dữ kia của mình, hắn quay đi chỗ khác, bật cười, một nụ cười mang theo bao nhiêu sự chua xót bấy lâu nay.
Hắn không phản kháng, để mặc cho Trác Dương Phong tóm lấy cổ áo của mình.
Lúc này, hắn cũng không còn sức lực để mà phản kháng nữa.
“Dương Phong, anh thật sự không muốn sống nữa! Cô ấy đi rồi, anh sống có ích gì chứ? Cuộc sống mà không có cô ấy chẳng khác gì địa ngục cả em biết không? Anh thật sự rất yêu cô ấy, yêu đến nỗi không thể mất cô ấy được.
Anh rất muốn đi theo cô ấy, không muốn một mình sống ở trên cõi đời này nữa”
Trác Du Hiên chua xót nói ra, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhiều lúc hắn đã từng nghĩ rằng, thà để bản thân mình chất đi cho rồi, để được gặp Thẩm Quân Dao.
Chứ sống một mình như thể này, Trác Du Hiên thật sự không có cách nào chịu được.
Lời vừa mới dứt, Trác Du Hiên đã nhận ngay một cú đấm từ phía Trác Dương Phong.
Cả người của hắn đột nhiên nằm sõng soài ở trên mặt đất, trên khoé môi còn rỉ ra một chút máu đỏ tươi.
Trác Dương Phong tức giận, cánh tay anh siết chặt thành nắm đấm.
“Trác Du Hiên, trong đầu của anh rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả? Anh muốn chết, anh nghĩ anh có thể chết dễ dàng như vậy sao? Anh đừng quên còn có ba mẹ ở nhà, anh không nghĩ đến ba mẹ sao? Con người nhẫn tâm này, đầu óc của anh đang nghĩ đi đâu vậy hả?”