Chương 290: Áy náy
“Còn nữa, giờ cũng đã muộn rồi, mẹ mau trở về nhà đi, đừng để ba lo lắng”
“Trác Du Hiên, con đây là đang muốn đuổi mẹ đi à?”
Trác Du Hiên vì con hồ ly tinh kia mà dám đuổi bà ta ra khỏi đây, Trác phu nhân thật là không thể chấp nhận được.
Bà ta đã ghét nay lại vì chuyện này lại càng căm ghét cô gái tên Thẩm Quân Dao kia hơn.
Con trai của bà ta rốt cuộc đã ăn phải thứ gì của con nhỏ đó để rồi bây giờ nhất quyết đứng ra bảo vệ nó như thể, còn dám chống lại bà ta nữa.
Trác Du Hiên cũng chẳng để tâm đến mẹ mình đang tức giận.
Hằn thường xuyên gặp chuyện này rồi, nên cũng chẳng để tâm.
Nhưng người mẹ này của hắn cứ thích xen vào chuyện riêng của hắn như thế, chính là lý do này nên Trác Du Hiên mới dọn ra ngoài sống.
Hắn không muốn sống dưới sự điều khiển của mẹ mình, vì bảo vệ quyền lực mà muốn hắn nhất quyết phải làm theo lời của bà ta.
Hắn cong môi nhìn mẹ mình, thứ âm thanh phát ra từ miệng của hắn kia mang theo đậm vẻ lạnh nhạt thường thấy, không còn là sự dịu dàng, sự ân cần giống như với Thẩm Quân Dao nữa.
“Mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ, tùy mẹ.
Nhưng giờ này trời đã muộn rồi, mẹ mau về nhà đi, con muốn đi ngủ, đừng ở đây làm phiền con”
“Làm phiên? Trác Du Hiên, con đang cảm thấy mẹ đang làm phiền con sao? Con đuổi mẹ đi để con nhỏ kia ở đây làm càn à? Trác Du Hiên thật sự vô cùng bực dọc, hắn bất lực khi mẹ hẳn cứ có những suy nghĩ như vậy với Thẩm Quân Dao.
Trước đây hắn cũng từng giống mẹ hẳn, nghi ngờ, hiểu lầm, cay nghiệt vô cùng với cô, để rồi bây giờ hắn mới thành ra bộ dạng như thế này đây.
Hắn không muốn để ai cũng gặp phải chuyện này giống hắn nữa.
Trác Du Hiên đưa tay vò đầu như thể bị mẹ mình đồn đến đường cùng rồi vậy, không thể chịu được, Trác Du Hiên lập tức gắt lên: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn cái gì đây? Con đã nói chuyện này không liên quan đến Quân Dao rồi, sao mẹ cứ ngang ngược đến mức như vậy chứ? Con xin mẹ đấy, con đủ thảm rồi, mẹ muốn con khổ như thế nào nữa mới cam lòng?”
Hắn xoay lưng lại, hận không thể đánh ai đó một trận.
Hắn cuộn tròn tay lại, đấm một cú lên thành cầu thang kia, khiến cho những vết thương nứt toạc ra trên da thịt của hắn.
Trác Du Hiên thật sự chỉ muốn bù đắp cho cô gái hắn yêu thôi mà, sao mẹ hẳn cứ phải dôn hắn vào đường cùng như vậy chứ? Nhìn con trai tức giận như vậy, Trác phu nhân hơi nhướng mày, bà ta vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc ban đầu của mình, Trác phu nhân không muốn đánh mất bộ dạng cao quý của mình.
Người cao quý như bà ta làm sao có thể để người ta nhìn thấy bộ dạng mất mặt chứ.
“Mẹ hôm nay nhất định sẽ ở lại đây, mẹ sẽ không rời đi đâu.
Con đừng quên đây vẫn là nhà của Trác gia, mẹ có quyền được ở đây, con không thể đuổi mẹ đi.
Mẹ muốn xem xem rốt cuộc con hồ ly tinh kia đang muốn làm gì đây?”
Trác Du Hiên càng muốn đuổi bà ta đi, bà ta càng muốn ở lại đây.
Vị Trác phu nhân này chính là ngang ngược như thế đấy.
Người ta càng không muốn, bà ta lại càng đi ngược lại.
Hôm nay con trai bà ta nhất quyết muốn đuổi bà ta về, Trác phụ nhân nhất định phải ở lại đây, không để cho con hồ ly tỉnh kia có cơ hội thực hiện mục đích của mình.
Trong đầu của Trác phu nhân vẫn một mực khẳng định rằng, Thẩm Quân Dao ở bên cạnh con trai bà ta chỉ vì thích tiền mà thôi.
Bà ta cực kỳ không thích loại người hám tiền như thể làm dâu nhà họ Trác, hơn nữa gia đình bọn họ cũng không có danh tiếng nổi đình nổi đám, không thể giúp con trai bà ta thăng tiến ở trong sự nghiệp được.
“Tùy mẹ! Mẹ muốn làm gì thì làm, chỉ cân không ảnh hưởng đến hai vợ chồng con là được”
Trác Du Hiên đứng dậy, hắn đi thẳng một mạch về phòng của mình, không quan tâm đến người mẹ kia của hẳn nữa.
Nếu mẹ hẳn muốn ở đây, vậy cứ để bà ta ở đây đi.
Chỉ cần mẹ của Trác Du Hiên không động đến Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên nhất định sẽ mặc kệ bà ta, không quan tâm đến.
Trác phu nhân tức đến mức nghẹn họng, bà ta nhìn con trai mình đi đến với con nhỏ kia là bà ta ngay lập tức nổi điên lên.
Trác Du Hiên lại có thể vì thứ phụ nữ kia mà không để ý đến người mẹ như bà ta.
Có đôi khi bà ta rất ghen tị vì con trai mình cứ quan tâm đến người mà bà ta ghét như vậy, còn người mẹ ruột như bà ta lại chẳng thèm quan tâm đến.
Trác Du Hiên trở về phòng, Thẩm Quân Dao vẫn chưa đi ngủ, cô ngồi co quắp ở một góc tường.
Cả người của Thẩm Quân Dao dựa lưng lên tường, đầu hơi ngẩng lên nhìn qua khung cửa kính bên ngoài kia, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Chân trần chạm lên nên đất lạnh lẽo, trên người vẫn chỉ có một bộ quần áo mỏng manh như thế, người của Thẩm Quân Dao thoáng chốc run lên nhưng dường như cô lại không còn cảm thấy lạnh nữa.
Trác Du Hiên đi tới, nhìn một bên mặt sưng phù lên kia, vết đỏ ửng vẫn còn tồn tại rõ rệt trên khuôn mặt ấy của người con gái.
Hắn cúi người xuống, trong lòng không khỏi xót xa, cánh tay chạm nhẹ vào những sợi tóc đen mượt kia.
“Quân Dao, sao em lại ngồi ở đây thế? Lên giường ngồi đi, ngồi ở đây lạnh lắm, sẽ bị cảm đấy: Hắn lập tức nhấc bổng cả người của Thẩm Quân Dao đi về giường, Trác Du Hiên biết Thẩm Quân Dao sẽ không trả lời lại mình đâu, cho nên cứ trực tiếp hành động luôn, Thẩm Quân Dao cũng không để tâm đến điều đó.
Đặt Thẩm Quân Dao lên giường, Trác Du Hiên nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác khoác lên người cho Thẩm Quân Dao, cánh tay nhẹ nhàng chạm lên bên mặt đau rát kia của người con gái.
“Em còn đau không? Để anh lấy đá chườm cho em nha?”
Trác Du Hiên nhanh chóng chạy xuống nhà lấy một ít đã cho vào một chiếc khăn, rồi vội vã chạy lên.
Từng giọt nước lạnh buốt chạm vào da thịt của Thẩm Quân Dao, ban đầu cô cũng hơi giật mình vì cái lạnh đến quá đột ngột.
Trác Du Hiên một tay cầm khăn, tay còn lại chạm nhẹ vào người cô.
“Em lạnh hả? Xin lỗi em, em cố chịu đựng một chút, rất nhanh thôi sẽ không còn đau nữa đâu.”
Hắn đau lòng nhìn cô.
Một lát sau, cảm giác lạnh buốt đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Quân Dao gần như đã thích ứng được với cái lạnh kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!