Chương 277: Muốn làm người tốt một lần
Càng nhìn Thẩm Quân Dao như vậy, Trác Du Hiên lại càng đau lòng khôn xiết.Thẩm Quân Dao vẫn không ngừng gào thét trong vô vọng.
“Thả tôi ra, tha cho tôi đi, làm ơn!”
Cả người của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên run lên bần bật, thoáng chốc cả người đã lạnh ngắt như một cái xác chết.
Tay chân liên tục vùng vẫy, cho dù Trác Du Hiên đã giữ chặt tay chặt chân cô lại, thế nhưng người con gái ấy vẫn liên tục khua loạn xạ.
Trác Du Hiên bỗng dưng hoảng sợ, tay hắn giữ chặt người của Thẩm Quân Dao, nhìn cô khóc lóc như thế kia mà không khỏi đau lòng.
Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên thì thầm ở bên tai của Thẩm Quân Dao, mang theo vẻ lo lắng, sợ hãi.
“Quân Dao, em bị làm sao thế? Em khó chịu ở đâu thì nói ra đi, đừng như vậy được không em? Em bị làm sao nói anh biết đi”
Thẩm Quân Dao vẫn rất sợ hãi, đầu cô lúc này đau như búa bổ, cánh tay muốn thoát khỏi sự ghì chặt của Trác Du Hiên mà liên tục cào cấu vào tay của hắn.
Nhưng Trác Du Hiên cũng không vì thế mà buông ra, hắn không thể để cho Thẩm Quân Dao tự làm tổn thương bản thân mình như thế.
Những hình ảnh kia hiện về trong đầu của Thẩm Quân Dao ngày một nhiều hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn lấy những hình ảnh đó ra, không muốn nhớ lại những chuyện kinh khủng trước đây nữa.
Đây chẳng khác gì địa ngục giam lỏng cô, những ký ức đau khổ ấy đang hành hạ cô khốc liệt.
Trác Du Hiên mạnh mẽ ôm chặt lấy hai cánh tay của Thẩm Quân Dao, hẳn xoay mặt cô lại, đối diện với khuôn mặt co rúm lại vì hoảng sợ kia, hắn nghẹn họng lại, gần giọng phát ra tiếng.
“Có chuyện gì mà lại khiến em sợ đến như thế? Đừng quan tâm đến điều đó, qua hết rồi, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.Em nói đi, em sợ điều gì, anh sẽ giúp em”
Thẩm Quân Dao cả người run lên, cô liên tục lắc đầu, tưởng chừng đang vô cùng sợ hãi.
Cô nhớ đến con của cô, nhớ đến sự đau khổ trước đây mà mình phải chịu, nghĩ lại những điều đó, Thẩm Quân Dao thật sự vô cùng hoảng sợ.
Trác Du Hiên ôm chặt lấy thân thể lạnh ngắt của Thẩm Quân Dao, hắn giữ chặt lấy cô, đưa tay xoa đầu của người con gái, nhẹ nhàng an ủi cô.
Trác Du Hiên trấn an Thẩm Quân Dao, như thể muốn cho cô thêm sự mạnh mẽ.
“Mọi chuyện qua hết rồi, đó chỉ là ác mộng mà thôi.Đừng nghĩ đến nữa có được không? Kệ những thứ đó đi, không có gì phải sợ hết.Sau này anh sẽ cho em một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc có được không?”
Thẩm Quân Dao dường như đã trở nên an tâm hơn phần nào.
Cô không còn gào khóc nữa, chỉ im lặng gối đầu vào vai của Trác Du Hiên, cô để mặc cho hẳn ôm như vậy.
Nhưng cả người của Thẩm Quân Dao vẫn lạnh ngắt ra như thế, không có chút ấm áp hơn chút nào.
Trác Du Hiên ôm Thẩm Quân Dao, trong đầu của hắn bỗng loé lên điều gì đó.
Hắn sực tỉnh, cuối cùng hắn cũng đã nhớ ra trước đây, ở trong chính căn nhà này đã xảy ra những chuyện gì.Và hắn cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Thẩm Quân Dao đột nhiên lại sợ hãi như thế rồi.
Cô ám ảnh những chuyện trước đây đã xảy ra, ám ảnh những sự hành hạ đánh đập mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô.
Cô sợ, bởi vì ở nơi này đã từng xảy ra rất nhiều chuyện xảy ra như thế, làm sao không sợ cho được.
Không những vậy, tâm lý của Thẩm Quân Dao đang có vấn đề, bệnh tình cũng không được khả quan, rất có khả năng thỉnh thoảng sẽ nhớ lại những chuyện trước kia.
Nghĩ lại cảnh tượng khi xưa, trái tim của Trác Du Hiên bất giác nhói đau.
Sự đau đớn không thể nào che đi được ở trên khuôn mặt mệt mỏi của hẳn.
Bên tai Trác Du Hiên bỗng nhiên văng vẳng lên những lời cầu xin, những tiếng khóc nức nở đến đau lòng.
Tiếng khóc ấy như những mũi dao nhọn cứa vào da thịt hẳn, cơn đau bỗng nhiên lan ra khắp toàn thân, toàn bộ tế bào trên cơ thể gần như đã ngừng hoạt động.
Thể nhưng, hản hối hận rồi! Trác Du Hiên thật sự rất hối hận, bởi vì những việc làm ngu ngốc đó của bản thân.
Trước kia, hẳn luôn miệng nói rằng, Trác Du Hiên hắn sẽ không bao giờ hối hận về những việc mình đã làm.
Thế nhưng, hôm nay, Trác Du Hiên lại thật sự vô cùng hối hận về những việc làm đó.
Nếu như khi đó, Trác Du Hiên chịu nghe lời khuyên của bạn thân mình, Lục Ngạn, thì mọi chuyện có phải là sẽ khác hay không? Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, làm gì còn cứu vãn được nữa! Trác Du Hiên thật sự rất đau, nhưng hắn không thể gục ngã lúc này được.
Thẩm Quân Dao đã bị bệnh như vậy rồi, Trác Du Hiên không thể tuyệt vọng như thế.
Hắn phải ổn định trạng thái, vì hắn cần phải chăm sóc cho người con gái này.
Vì Thẩm Quân Dao có những phản ứng mãnh liệt như thế, Trác Du Hiên thật sự sợ nếu như để cho Thẩm Quân Dao ở nơi này, bệnh tình của cô sẽ càng trở nên nghiêm trọng mất.
Chắc chăn nếu cứ để cô ở đây, tình trạng như hôm nay của Thẩm Quân Dao sẽ xảy ra ngày một nhiều hơn, đến lúc đó sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ thật sự làm ra chuyện dại đột mất! Cho nên, Trác Du Hiên lập tức đưa Thẩm Quân Dao đến một căn nhà cũng rất sang trọng và hiện đại ở Hồ Bắc.
Nơi này không phồn hoa, náo nhiệt như là Bắc Kinh, nhưng lại rất yên tĩnh, thanh bình, rất thích hợp để Thẩm Quân Dao dưỡng bệnh ở nơi này.
Thật ra, Trác Du Hiên đã mua một căn nhà ở mỗi thành phố để tiện đường cho việc công tác, vì vậy, bây giờ đi đâu Trác Du Hiên cũng không phải lo đến việc thuê phòng ở khách sạn hay là gì nữa.
Đây cũng là một chung cư rất cao cấp, thế nhưng chỉ có mỗi Trác Du Hiên ở đây.
Hắn ghét sự ồn ào nên đã mua riêng căn nhà này, đã lâu không đến đây, hôm nay cuối cùng cũng có việc dùng đến.
Quả nhiên, Thẩm Quân Dao khi bước vào đây, cô cũng không còn hoảng loạn như vừa nấy nữa.
Nơi này được trang trí rất đẹp, khắp nơi đều bày những bông hoa trắng muốt, nơi đây còn có một vườn hoa nữa.
Nơi này rất sáng sủa, ngày ngày nắng ấm cũng có thể chiếu vào bên trong, tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Thẩm Quân Dao ngây người nhìn một lượt xung quanh, hình như là cô rất thích nơi này.
Trác Du Hiên đỡ lấy người cô khẽ hỏi.
“Thích không? Nơi này anh đã chuẩn bị riêng cho em đấy!”
Trước khi đến đây, Trác Du Hiên đã cho người đến để quét dọn sạch sẽ rồi trang trí lại căn nhà này rồi.
Trước đây, Thẩm Quân Dao rất thích hoa nhài, cho nên Trác Du Hiên cũng mới bảo người giúp việc mua nhiều hoa về đây để trang trí như thế.
Tuy Thẩm Quân Dao không phản ứng như lúc nãy nhưng cũng không vì thế mà cô mở miệng trả lời câu hỏi của Trác Du Hiên.
Thấm Quân Dao coi đó chỉ như là gió thoảng bên tai mà thôi.
Trác Du Hiên cười khổ, biết trước là cô sẽ như thế nhưng hẳn vẫn thấy đau lòng đến như vậy.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đến rồi ạ?”
Đó là người giúp việc ở nơi này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!