Chương 112: chồng cùng tình nhân
“Du Hiên, anh nhẹ thôi…
Ưm..
Đừng mạnh như vậy chứ…..
“Tiểu Kỳ, em là tiểu yêu tinh, em xem em kẹp anh sắp gãy rồi”
Từng âm thanh rên rỉ ái muội phát ra, từng tiếng thở dốc của người đàn ông hoà cùng mùi hương nồng đậm trong phòng khách.
Hai người bọn họ lại có thể không chút kiêng nể gì mà diễn một màn phong tình như thế này ngay tại phòng khách, không thèm để ý đến ai.
Người đàn ông vẫn điên cuồng vận động trên thân thể loã lồ kia của người phụ nữ.
Quách Tịnh Kỳ cố ưỡn người phối hợp với từng nhịp điệu ra vào một cách điên cuồng mạnh mẽ của Trác Du Hiên.
Hai cánh tay của cô ta bấu chặt lên tấm lưng của Trác Du Hiên, không kìm được mà liên tục cào cấu lớp da màu đồng kia của hẳn, khiến những vệt màu đỏ nổi lên trên lưng của Trác Du Hiên.
Bọn họ cứ hăng say, hận không thể cùng hoà vào làm một.
Tiếng rên rỉ của Quách Tịnh Kỳ càng lớn, càng dâm đãng đến bao nhiêu, động tác của Trác Du Hiên lại càng mãnh liệt bấy nhiêu.
Thế nhưng, Trác Du Hiên lại có thể đưa Quách Tịnh Kỳ lên đến đỉnh cao, đưa cô ta bay bổng lên đến chín tầng mây chứ không hề làm cô ta cảm thấy đau đớn giống như hẳn đối với Thẩm Quân Giao.
Bọn họ lúc này chỉ tập trung vào cuộc hoan ái mãnh liệt ấy, chỉ chờ đợi đối phương thỏa mãn bản thân mình mà không hề biết rằng Thẩm Quân Giao đã đứng ở đó từ lâu.
Nhìn hai người họ thân thể không một mảnh vải đang gần như hoà vào làm một kia, cả người của Thẩm Quân Giao cứng đờ như bị đóng băng lại vậy.
Nhìn cái cảnh tượng làm cho người ta phải đỏ mặt ấy, nghe những tiếng rên rỉ ái muội cùng dâm đãng từ miệng của Quách Tịnh Kỳ, nước mắt của Thẩm Quân Giao đã rơi ra từ lúc nào không hay? Hai người bọn họ đã công khai đến mức ngay cả ở giữa phòng khách mà cũng giám làm ra cái chuyện này hay sao? Chẳng lẽ Trác Du Hiên cùng với người phụ nữ kia coi Thẩm Quân Giao cô như là kẻ vô hình, cứ hăng say, điên cuồng như vậy mà không hề phát hiện ra Thẩm Quân Giao đang đứng ở đây.
Trong khi cô phải ra ngoài, phải xếp hàng đến mỏi chân, phải chịu đựng cơn giá lạnh ngoài kia để mua được một vài trái quýt, đã thế cô còn suýt chút nữa mất mạng, vậy mà hai người bọn họ lại có thể làm ra chuyện kia ngay tại nơi này.
Đôi bàn tay của Thẩm Quân Giao vô thức cuộn lại, cô bấu chặt hai gấu quần của mình, đôi môi tím tái bị hai hàm răng cần đến chảy ra cả máu một mùi tanh nồng đột nhiên xộc thẳng lên mũi cô.
Cô rất muốn chạy đi, chạy về phòng mình, cô không muốn đứng xem cái cảnh tượng đang diễn ra kia nữa, nhưng tại sao chân của cô lại không thể cử động được? Hai bên chân của cô gần như tê cứng hoàn toàn.
Một phần có lẽ vì Thẩm Quân Giao đã đi bộ một đoạn đường khá dài trong tiết trời vô cùng lạnh kia cho nên chân của cô mới trở nên tê cứng như vậy.
Không những thế, vừa mới về đến nhà, Trác Du Hiên, chồng của cô đã tặng cho Thẩm Quân Giao một món quà như thế này, bảo sao Thẩm Quân Giao không cảm thấy sốc cho được.
Lúc này, Thẩm Quân Giao không thể nào nhấc nổi chân mình lên nữa chứ nói chỉ là chạy về phòng mình.
Cả người của Thẩm Quân Giao, tay, chân của cô gần như trở nên đông cứng, bất động, không thể nào cử động được.
Bây giờ cô phải làm sao đây? Không thể đi lại, không thể cử động được, chẳng lẽ cô cứ đứng đó nhìn chồng mình đang phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác ư? Chẳng lẽ cô phải đứng đây nhìn chồng mình ngoại tình ngay trước mặt mình hay sao? Ông trời ơi! Xin ông hãy tha cho con đi Đừng bắt con phải nhìn thấy cái cảnh này thêm một chút nào nữa.
Con thật sự sắp không chịu nổi rồi.
Ông trời ơi, buông tha cho con đi.
Rốt cuộc con đã làm gì sai mà ông lại bắt con phải nhìn thấy cảnh tượng như thế này? Cho dù Thẩm Quân Giao có đang gào khóc dữ dội ở trong lòng, những tiếng nức nở đau đớn mà cô đang cố gắng kìm lại cũng bật ra thành những âm thanh rất nhỏ nhưng đầy đau thương, thì hai người kia vẫn không hề dừng lại, đã thế bọn họ còn càng quấn quýt với nhau hơn nữa.
Trác Du Hiên, em xin anh, đừng làm như vậy có được không? Em thật sự không chịu nổi! Không chịu nổi khi thấy anh cùng với một người phụ nữ khác ngay trong nhà mình, ngay trước mặt em mà làm ra chuyện này.
Trác Du Hiên, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em hay không? Anh có biết rằng em đau như thế nào không? Có trời mới biết, Thẩm Quân Giao lúc này muốn khiến cho bản thân của mình bị mù đi đến mức nào.
Cô mong mình không nhìn thấy nữa, khi đó, cô sẽ không nhìn thấy Trác Du Hiên đang ngoại tình với người phụ nữ khác, cô sẽ không phải đau đớn đến mức này nữa.
Nhưng ông trời có vẻ như không hề thương xót cho Thẩm Quân Giao một chút nào cải Cả người của cô vẫn không thể cử động, hai mắt chỉ có thể trơ trơ đứng nhìn hai thân thể loã lồ kia quấn lấy nhau.
Người đàn ông điên cuồng luận động trên cơ thể của người phụ nữ, hản ta hung hăng ra vào, làm cho cả người của Quách Tịnh Kỳ nhuộm hồng một mảng, miệng của cô ta thì cứ liên tiếp phát ra những âm thanh dâm đãng làm cho người ta phải đỏ mặt.
Thẩm Quân Giao cố gắng nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng làm lơ đi, như không hề chú ý đến.
Nước mắt cứ tuôn ra như những hạt mưa nặng nề, mang theo một nỗi tắm sự cùng với nỗi u buồn, chua xót không thể giãi bày của người con gái.
Vết thương trong tim của Thẩm Quân Giao ngày một lớn dần.
Dường như Trác Du Hiên là đang muốn xoáy sâu thêm vào những vết thương lòng, những vết thương không bao giờ có thể chữa lành kia của Thẩm Quân Giao.
Đau đớn hơn tất cả là người đàn ông mà cô yêu lại nhẫn tâm làm ra những chuyện vô cùng tàn độc, những chuyện làm Thẩm Quân Giao bị tổn thương nặng nề mà hắn lại chẳng thèm đếm xỉa đến.
Những tiếng rên rỉ vô cùng dâm đãng của Quách Tịnh Kỳ ngày một lớn hơn, cô ta còn cố gắng gào thét như muôn cho mọi người trong nhà này biết được cô ta cùng với Trác Du Hiên, chủ nhân của căn nhà này đang làm ra chuyện gì.
“Du I liên, chậm một chút….
Ưm…
Chậm một chút…
Em không chịu! nổi mất…..
Lm…”
Trác Du Hiên ngẩng gương mặt trớt đấm mồ hải lên, một vài giọt mồ hôi rũ rượi trên tóc của hắn khẽ nhỏ xuống người của Quách Tịnh Kỳ.
Hắn ta hơi nhếch môi nhìn đôi mắt mê ly đầy dục vọng của người phụ nữ dưới thân, phía dưới hän vân từ từ di chuyển.
“Tiểu Kỳ, em có chắc nếu chậm thì sẽ thoả mãn được em hay không? Cái miệng nhỏ của em rõ ràng đã muốn đến như vậy mà vẫn còn chối bỏ được”
Quách Tịnh Kỳ xấu hố đánh lên người của Trác Du Hiên một cái.
“Đáng ghét Trác Du Hiên, anh: khi đê em, anh có biết là err xấu hổ lắm không.
Đã thế ở kia côn có người đang nhìn chúng ta ân ái nữa kìa””
“Kệ đi em, cô ta muốn nhìn thì cứ để cho cỏ ta nhìn chúng ta hạnh phúc đến cỡ nào đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!