“Giọng điệu của y nhẹ nhàng phù phiếm, không chút phập phồng, tựa như làn gió lướt qua ngọn cây.
Cũng không biết sao, trong lòng Thích Ẩn dần dần bình tĩnh lại, tựa hồ chỉ cần có Phù Lam ở đây, chuyện gì khó cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng hắn không biết, biện pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất của Phù Lam trước giờ, chính là đồ sát.”
Bí điện (nhất)
Đang lúc ầm ĩ, bỗng nhiên Thanh Minh đẩy cửa ra, ánh mặt trời cũng nhân cơ hội len lỏi chui vào, chiếu thẳng vào mặt Thích Ẩn đang mặc độc một chiếc quần cộc nằm dưới cùng.
Khuôn mặt thẹo của Thanh Minh lộ ra thần sắc sững sờ trong phút chốc, “Các ngươi chơi lớn đến vậy à?”
Các sư huynh nhao nhao đứng dậy, nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, sư thúc hiểu lầm.
Chúng ta đùa giỡn chút thôi.”
“Chơi cái gì cũng được, đừng nháo ở Vô Phương, nơi này không phải ngọn núi thôn quê kia của chúng ta, đến lúc bị bắt đi giới đường chịu phạt, đừng trách ta không cứu các ngươi.” Thanh Minh hất hất cằm, nói: “Vân Tri Vân Lam Vân Ẩn ra đây, đi theo ta.”
Thích Ẩn vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, theo Thanh Minh ra khỏi cửa.
Dưới bầu trời đang mưa lất phất, Thanh Minh nói: “Vô Phương bắt được con trư yêu kia, đang thẩm vấn ở bí điện, mời chúng ta đến dự thính.
Lát nữa ít nói một chút, đám người Vô Phương đó rất ranh ma.
Vân Lam, con trư yêu kia từng gặp ngươi chưa, nó biết mặt ngươi không?”
Phù Lam nói biết.
Thanh Minh thầm hô một tiếng “Hỏng rồi”, “Sớm biết vậy bảo lão béo dịch dung cho ngươi.
Bỏ đi, đi xem thử, tùy tình hình coi sao.”
Thích Ẩn nghi hoặc, không sợ con trư yêu nhìn thấy sao? Đến cửa bí điện, Thích Ẩn tự giác cấm thanh, theo Thanh Minh tiến vào, vào trong mới biết vì sao lại không sợ bị trư yêu nhìn thấy.
Bí điện là một tòa điện rất lớn, bên trong tối đen như mực, vươn tay không thấy được năm ngón, chỉ có một luồng ánh sáng chói chang từ khung đỉnh tít trên cao chiếu thẳng xuống giữa điện, trư yêu Phù Lam ngồi xếp bằng dưới ánh sáng, hai tay hai chân đều bị xích huyền thiết khóa trụ, bên dưới tóc tai bù xù lộ ra đôi mắt dữ tợn.
Mới vừa vào cửa, Thích Ẩn lảo đảo suýt té ngửa, Phù Lam đỡ lấy hắn.
Đợi khi thích ứng được với bóng tối bên trong, mới thấy bốn phía đều là bậc thang bằng đá cẩm thạch đen, trên đó có khắc phù văn ẩn ẩn hiện hiện, thỉnh thoảng có một luồng sáng bạc chạy qua rất khó nhìn thấy.
Thích Ẩn sờ sờ, nhận ra đó là phù cấm phóng thần thức.
Giữa điện là vị trí thấp nhất, bốn phía đều có bậc thang đi lên, mỗi bậc đều có bóng người đen nhánh ngồi vây xem.
Như vậy, cho dù ngồi ở vị trí nào, đều có thể thấy trư yêu bên dưới, nhưng trư yêu thì không thấy bọn họ.
Bọn họ ngồi ở bậc cao nhất, bên cạnh có người lục tục ngồi xuống, nhưng cách rất xa, không nhìn rõ mặt.
Vân Tri thò đầu qua, chỉ chỉ chỗ bậc thềm thấp nhất, nơi đó có một người ngồi một mình ở đấy, đưa lưng về phía mọi người.
“Đó là Thích Linh Xu.”
“Sao ngươi biết?” Thích Ẩn hỏi.
Vân Tri nhún vai, “Với cái đức hạnh này của y, đi đâu cũng chỉ thích một mình, sau này muốn đẹp trai ngầu lòi thì học hỏi y đi.”
Cách nhau quá xa, ngay cả bóng dáng Thích Ẩn cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, thấy được bóng lưng cao lớn cùng với thanh trường kiếm trong tay y.
Vỏ kiếm cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, thỉnh thoảng lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo.
Gia hỏa kia cách mọi người rất xa, tựa như một cây tuyết tùng độc lập.
Thẩm vấn bắt đầu, phía trước đài cao vang lên một âm thanh già nua: “Phù Lam, ngươi đã biết sai chưa?”
Lời dạo đầu quen thuộc, Thích Ẩn cảm thấy có chút nhàm chán, lúc nào thẩm vấn đại ma đầu cũng toàn mấy lời này, mà đại ma đầu luôn luôn sẽ trả lời như vầy: “Ta có gì sai!”
Nhưng trư yêu này có chút khác biệt, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Lão tử đệt cha mẹ ngươi, đệt cả nhà ngươi, đệt mười tám đời tổ tông nhà ngươi!” Trư yêu vươn tay, chỉ từng cái bóng đen trên đài cao, “Lão tử còn muốn đệt ngươi, đệt ngươi, đệt ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Cả ngươi nữa!”
Lần này tựa như ném một cái pháo đốt vào trong điện, người người sục sôi.
Có người vỗ án đứng lên, quát: “Khẩu xuất cuồng ngôn! Ô ngôn uế ngữ!”
Có người mắng to hơn: “Nghiệt súc ngươi dám! Vô sỉ!”
Phía sau cũng có người nổi giận đứng lên rống to: “Chúng ta mới không bị ngươi đệt! Kẻ nào bị ngươi đệt kẻ đó là heo!”
Công phu mắng người của đám tiên môn này thật sự quá kém cỏi, ba người Thanh Minh Vân Tri Thích Ẩn không nhịn nổi nữa, ngồi phía sau lăn đùng ra cười ha ha, cười nửa ngày mới phát hiện cả điện không biết im lặng từ khi nào, chỉ có bọn họ đang cười.
Giữa đại điện yên tĩnh vang lên tràng cười hô hố, ngoại trừ Thích Linh Xu ở phía trước, trong bóng tối tất cả mọi người xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, ba người yên lặng bịt miệng.
Người trên đài cao lên tiếng lần nữa: “Ta hỏi ngươi, thôn Vĩnh Châu tám dặm ở ngoại ô, cả làng bị giết, là ngươi làm?”
“Ngươi là cái thá gì? Thích Linh Xu đâu? Tiểu tử kia có tới không, bảo y nói chuyện!” Trư yêu cười lạnh.
“Một trong mười hai vị trưởng lão của Vô Phương Nguyên Doãn, ta hỏi cái gì, ngươi phải thành thật trả lời!” Nguyên Doãn lạnh lùng nói.
Thì ra là Nguyên Doãn, Thích Ẩn có nghe qua, nghe nói lão già này đọc nhiều sách vở, Vi Biên Tam Tuyệt, chuyên nghiên cứu sửa chữa kinh thư, khảo chứng nguồn gốc và sự phát triển.
Hiện tại chú thích kinh văn cơ bản bán ngoài chợ là do lão viết, sau này Thích Ẩn nghe học luận đạo kinh văn cũng là do lão dạy.
Đạo luận nổi tiếng nhất của lão là 《 Nguyên Thần 》, đưa ra thuyết về các vị thần không có thật, lão cho rằng Phục Hy Nữ Oa được nặn ra từ bùn bởi bá tánh thời cổ đại lâm vào bước đường cùng do thiên tai, cái gọi là hàng thần Đại Vu thật ra là do ăn các loại cây cỏ gây ảo giác như anh túc, mạn đà la hay nấm độc, khiến người ta đạt đến trạng thái điên cuồng, bá tánh cổ đại coi nó như một loại thần dược.
Nam Cương đích thật có rất nhiều anh túc, rất nhiều người cho rằng lão nói rất có đạo lý.
Rốt cuộc mấy ngàn năm qua, cũng không có quyển sách cổ nào ghi chép lại các vị thần, thỉnh thoảng có nơi nói rằng thần hiển linh, cuối cùng chứng thực ra rằng là trò lừa bịp.
Đối với những cổ tích như An Dương Ân Khư, vốn không tìm thấy bất kỳ dấu vết tồn tại nào của thần.
Còn thần điện Ba Sơn, không ai có thể đi vào, tạm thời không bàn đến.
“Được thôi,” trư yêu gãi gãi lỗ tai, “Ngươi gọi lão tử bằng cha, lão tử thương con trai mình, nói không chừng sẽ trả lời đó.”
“Nghiệt súc!” Nguyên Doãn tức giận đập bàn.
Trư yêu này đã tỏ ra không hợp tác rồi, cứ thẩm như vậy thì được kết quả gì? Thích Ẩn cạn lời.
Vân Tri nhỏ giọng nói với hắn, Vô Phương chính là như vậy, chất vấn trước, thật sự hỏi không ra mới dùng hình, thể hiện mình là chính nhân quân tử, sẽ không khắt khe với tù binh.
Thích Ẩn cảm thấy nhàm chán, không muốn nghe, cọ cọ Phù Lam.
Phù Lam cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt, rõ ràng cũng đang lơ đễnh.
Cho dù vứt tên gia hỏa lù đù này vào đám đông náo nhiệt cũng gần như tàng hình, tựa như trên đời căn bản không tồn tại người này.
Thích Ẩn kéo tay y qua, viết vào lòng bàn tay y: Ngươi đang làm gì đấy?
Phù Lam sửng sốt, ngón tay Thích Ẩn cọ vào lòng bàn tay y, ngưa ngứa, y cố nhịn không rụt tay về, chờ Thích Ẩn viết xong, viết đáp vào lòng bàn tay hắn: Đang nghĩ.
Thích Ẩn lại viết: Nghĩ gì?
Phù Lam viết: Ngẩn người.
Thích Ẩn: “……”
Thích Ẩn rút kinh nghiệm, sau này ngẩn người, hắn sẽ nói với người khác là hắn đang suy nghĩ.
“Nghiệt súc, tức chết lão phu!” Bên phía trư yêu vẫn không chịu hợp tác, Nguyên Doãn ôm ngực ho sù sụ.
Bốn phía thở dài, có người đề nghị trực tiếp dùng hình, giữa bàn tán xôn xao, bóng dáng cách xa thế tục phía bên dưới bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt trư yêu, lạy Nguyên Doãn một cái dài: “Linh Xu nguyện thẩm thay người.”
Nguyên Doãn rất vất vả mới hít thở đều lại, vẫy vẫy tay tỏ vẻ đồng ý.
Thích Linh Xu ngồi đối diện trư yêu, Thích Ẩn vẫn không thấy rõ mặt y, chỉ nhìn thấy một cái bóng thon gầy, ống tay áo rũ trên mặt đất, có một góc áo lộ ra dưới ánh mặt trời, trắng tinh mộc mạc, như là một thước tuyết trắng.
Trong bóng đêm, y lên tiếng, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cao ngạo: “Thôn Vĩnh Châu tám dặm ở ngoại ô, cả làng bị giết, là ngươi làm?”
“Không sai, chính là lão tử.” Trư yêu rốt cuộc cũng chịu thành thật, cười lạnh đáp.
“Toàn thôn Tương Thủy cạnh bờ biển bị đồ sát, gia cầm mất hết, là ngươi làm?”
“Là ta.”
“Họa diệt thôn bên ngoài thành Hành Châu, cũng là ngươi làm?”
“Là ta.”
“Mồng chín tháng ba năm nay, hai đệ tử Quy Tâm, Quy Thiện dưới trướng Bạch Quyết Minh trưởng lão phái Chung Cổ Sơn mất tích; mười một tháng ba, ba mươi danh đệ tử Tự Tại Môn mất tích; hai mươi mốt tháng ba, bốn mươi bảy danh đệ tử Tiêu Dao Môn mất tích; mồng tám tháng tư, năm danh đệ tử Vô Phương Sơn mất tích.
Là ngươi làm?”
Thích Ẩn sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Vân Tri và Thanh Minh, hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ nghiêm túc của hai thúc cháu này, ôm cánh tay nhìn chằm chằm bên dưới.
Trư yêu cười một tiếng, “Lão tử gặp người giết người, gặp đạo sĩ chém đạo sĩ, làm sao ta biết được ta đã giết ai, lại còn của nhà nào nữa? Không lẽ ngươi định để ta giết một người rồi đi tra hộ tịch, dán cái biểu ngữ –‘ Xác chết này của ai đó, do Phù Lam ta giết.
’ đi!”
“Không phải ngươi thì là ai!?” Có người tức giận đứng dậy, nhanh chóng bị người bên cạnh kéo xuống.
Thích Linh Xu vung tay áo, một vài bức giấy Tuyên Thành bay ra từ ống tay áo y, từ từ mở ra trước mặt trư yêu.
Bên trên đều là bức họa của các đạo sĩ, nam có nữ có, có hành tẩu ngự kiếm, có xem thư viết văn.
Bên trong điện bắt đầu có tiếng khóc thút thít, có lẽ là đồng môn của các đạo sĩ mất tích.
Thích Linh Xu hỏi: “Có nhận ra ai không?”
“Loài người các ngươi lớn lên y hệt nhau, làm sao lão tử nhớ ai là ai?” Trư yêu nói, “Nhưng mà, Thích Linh Xu, thật ra lão tử nhớ rất rõ dáng vẻ của ngươi đấy.”
Có người rốt cuộc không nhịn được nữa, cao giọng nói: “Hà tất nhiều lời vô nghĩa với hắn như vậy? Trực tiếp dùng ‘Điểm phách thuật’ xem ký ức của hắn không phải tốt hơn sao? Có phải hắn làm hay không, tới lúc đó tự nhiên rạch ròi.”
Thích Ẩn cả kinh, điểm phách thuật này hắn có nghe qua, người thi thuật có thể đọc được ký ức của người thụ thuật, nhưng nếu sơ ý, linh lực đánh sâu vào thần hồn, người thụ thuật sẽ biến thành tên ngốc.
Hỏng rồi hỏng rồi, đầu heo kia nhận ra Phù Lam, chắc chắn hai người đã gặp mặt ở Nam Cương.
Nếu dùng điểm phách thuật, Phù Lam nhất định sẽ bại lộ.
Người hùa theo ủng hộ dùng điểm phách thuật càng lúc càng nhiều, Thích Ẩn kinh hồn táng đảm, quay đầu nhìn Phù Lam, y vẫn không nhúc nhích, rũ đôi mi dài, điềm tĩnh như một người gỗ.
“Ca.” Thích Ẩn chọc chọc y.
Phù Lam nâng mắt, ánh mắt nhàn nhạt, y sờ sờ đầu Thích Ẩn, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng điệu của y nhẹ nhàng phù phiếm, không chút phập phồng, tựa như làn gió lướt qua ngọn cây.
Cũng không biết sao, trong lòng Thích Ẩn dần dần bình tĩnh lại, tựa hồ chỉ cần có Phù Lam ở đây, chuyện gì khó cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng hắn không biết, biện pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất của Phù Lam trước giờ, chính là đồ sát.
Nam nhân điềm tĩnh rũ đôi mi lần nữa, điều chỉnh nhịp thở về trạng thái tốt nhất, cơ bắp toàn thân căng chặt, như đao sắp lao ra khỏi vỏ.
Y nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp đập của mọi người trong bí điện.
Y có nhĩ lực mạnh mẽ, không cần thả thần thức cũng có thể nghe được nhịp thở và nhịp tim của mọi người.
Tiếng mắng chửi huyên náo bên dưới, mỗi một nhịp đập giống như một cái trống, từng người cố hết sức gõ lên.
Nguy hiểm nhất chính là lão già gầy giơ xương ngồi ở bậc thềm thứ năm, lão giấu mình trong bóng tối, hơi thở rít lên như băng xà thè lưỡi.
Kế đó là Thích Linh Xu ở bậc thấp nhất, tên trẻ tuổi mặc đồ trắng kia, nhịp tim y trầm ổn mà bình thản, giống như cái xập xõa trong kinh văn vậy.
Một khi điểm phách thuật bắt đầu, Phù Lam sẽ xuất hiện sau lưng lão già áo đen trong nháy mắt, chọc thủng tim của lão.
Sau đó thoắt hiện trước mặt Thích Linh Xu, cắt đứt yết hầu y.
Khi kết thúc hai động tác này, chỉ tốn thời gian cỡ hai cái chớp mắt.
Cuối cùng y sẽ mang Thích Ẩn đi, tìm kiếm mèo đen, rời khỏi Vô Phương.
Càng lúc càng có nhiều người đồng ý sử dụng “Điểm phách thuật”, trong bóng tối, Phù Lam mở bừng mắt, đôi con ngươi đen nhánh trầm tĩnh tiềm ẩn sát khí.
Bí điện ồn ào, giống như ấm đun nước sôi ùng ục, không một ai phát hiện nam nhân an tĩnh gần như tàng hình này so với con trư yêu kia còn nguy hiểm gấp vạn lần.
Sát khí, chạm vào là nổ.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Cái xập xõa (không biết đúng ý tác giả không:v).