Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều Thôi - Ôn Thư Du (tác giả Lệ Vụ)

Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi

Ly của anh?

Tất nhiên là không!

Ôn Thư Du xua tay tứ tung, vội vàng nuốt rượu trong miệng muốn giải thích, kết quả là vị cay kích thích của rượu nổ tung nơi đầu lưỡi, thiêu đốt một đường dọc theo khoang miệng từ cổ họng chạy thẳng đến dạ dày.

Cô không thể kiềm chế bụm mặt ho khan vài cái, khi mặt đỏ lên, đáy mắt cũng  ngập nước.

Cay quá!

“To gan như vậy?” Cô nghe được anh bật cười trêu chọc: “Lén uống rượu không nói, đã vậy còn uống ực như uống nước lã”.

Độ rượu cao kết hợp với sự bức bối, cả người Ôn Thư Du trong ngoài đều nóng rực.

Vậy mà anh lại quay về đúng lúc này, tóm sống được cô! 

Mặc dù cô chỉ nếm một chút, nhưng tác dụng mạnh mẽ mãi vẫn chưa chậm lại. Cô lặng lẽ hít thở sâu để giảm bớt tác động của rượu, đồng thời nhanh chóng đặt ly xuống bàn như vừa trộm làm điều gì đó khuất tất.

“Cái ly chưa bị dùng qua mà”. Giọng nói của cô vẫn vương chút khàn và run rẩy do tác dụng chậm của rượu: “Là em mới lấy!”.

Nói xong, cô lại nhanh chóng xoay người cầm lấy bình rượu, lộ ra cái ly phía sau: “Thật đấy! Của anh ở đây này”.

Ánh mắt cô gái nhỏ to tròn tha thiết, vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

Lương Yến Tân liếc về phía bàn thấp, bình rượu dịch sang một bên, lộ ra chiếc ly anh vừa dùng, bên trong vẫn còn chút rượu Whiskey.

“Dùng rồi cũng không sao”.

Ôn Thư Du ngập ngừng, vẻ mặt cứng đờ, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt người kia.

… Hả?

Anh nói: “Dùng rồi cũng không sao?”. Tức là dùng ly anh đã uống sao?

Nhận ra người đàn ông vừa nói cái gì, gương mặt cô vừa mới khôi phục như bình thường lại đỏ bừng trong nháy mắt.

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, chẳng mấy chốc cả người cô nóng rực lại choáng váng, tay chân bắt đầu mềm nhũn vô lực.

Người đàn ông vốn đang dựa vào khung cửa nhìn cô, thấy vậy thoáng nhướng mày. Anh quan sát cô một lát, bỗng nhiên giơ tay lên đỡ trán, cười khẽ một tiếng, vẻ mặt mang theo sắc thái xấu xa vô lại: “Ý anh là anh lấy thêm một cái nữa không phải là được rồi sao. Em đang nghĩ gì vậy? Cô bé”.

Giọng điệu thản nhiên nhưng lại giống như thứ gì đó nổ tung bên tai, sau gáy Ôn Thư Du tê dại, nhất thời ngượng ngùng không biết ứng phó thế nào với người đàn ông này.

“Em không phải…”. Cô thốt lên phản bác, giọng nói và sức lực ngày càng yếu.

Mất mặt quá… Cô lại suy nghĩ lệch lạc sang hướng khác, còn tưởng rằng ý của anh là vậy nữa chứ.

Bỗng nhiên, hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ôn Thư Du ngẩn người, đoán được có lẽ là Ôn Lãng Dật quay lại nên vội vàng đặt ly thủy tinh trở về vị trí, do dự một lát thì vội vàng nhìn người đứng phía cửa năn nỉ: “Có thể đừng nói cho anh em biết được không?”.

Anh không tỏ rõ ý kiến, nhấc chân đi thẳng tới bên cạnh cô rồi dừng lại, sau đó hơi cúi xuống.

Hơi thở của cô ngưng trệ trong tích tắc, cơ thể lập tức cứng đờ. 

Người đàn ông rũ mắt xuống, đưa tay cầm lấy ly thủy tinh cô đã dùng rồi trở về vị trí. Cổ tay lắc ly rượu, đổ phần rượu còn sót lại vào ly rượu anh đang dùng, cuối cùng mới đặt ly lại vào chỗ cũ.

“Cộp” một tiếng, âm thanh thủy tinh va chạm với gỗ đặc vang lên.

Anh nghiêng đầu nâng mắt lên liếc về phía cô, đáy mắt hiện lên ý cười vụn vặt: “Trẻ con đừng lén lút làm chuyện xấu”.

Mùi rượu khiến người ta say mê trên người anh quanh quẩn bên chóp mũi, có thể thấy được vừa rồi chắc chắn anh đã uống không ít.

Nói xong, anh đút tay vào túi quần, xoay người lười biếng dựa vào ghế sô pha.

“Miên Miên?” Tiếng bước chân đến gần cửa.

Ôn Thư Du nhanh chóng xoay người lại, Ôn Lãng Dật đẩy cửa tiến vào, lắc lắc cuốn album trong tay: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, xuống ăn cơm đi”.



Mọi người sôi nổi ngồi quây quần quanh bàn ăn.

Ôn Dược liếc mắt nhìn đứa con trai thứ hai, theo thói quen muốn dạy bảo vài câu: “Ôn Trị Nhĩ, con nhìn con kìa, lúc bằng tuổi con bây giờ thì anh trai con đã xử lý việc kinh doanh rồi, còn con thì sao? Vừa rồi bọn họ nói chuyện công việc trong thư phòng, kết quả con lại chỉ biết đến chiếc xe kia”. 

“Anh ấy là anh ấy, con là con, hơn nữa ai chả có sở thích; nói đến xe, anh Yến Tân chơi còn nhiều hơn con”.

Nói đến chủ đề hứng thú, Ôn Trị Nhị lập tức quay ngoắt sang nói: “Anh Yến Tân, chiếc xe mới mua của em mang đi nâng cấp rồi, nhưng mà vẫn thấy thiếu gì đó, anh cho em vài ý kiến đi?”.

Trong mắt Ôn Dược, những lời này của Ôn Trị Nhĩ giống như đang cãi lại, nhưng vì hỏi đến Lương Yến Tân nên ông cũng không tiện nói gì nữa.

“Xe gì?” Lương Yến Tân ngước mắt lên.

Ôn Trị Nhĩ hào hứng mô tả chiếc xe.

Ôn Thư Du im lặng ngồi một chỗ, rũ mắt lắng nghe giọng nói và ngữ điệu nhàn nhạt của người đàn ông ngồi chếch phía đối diện.

Cô không nghe rõ những lời anh nói nhưng điều đó không mấy cản trở cô, chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.

“Chỗ của tôi có một chiếc sửa xong rồi, cho cậu lái nhé?”.

“Thật sao?”. Ôn Trị Nhĩ háo hức kích động, nhất thời cảm thấy mỹ mãn: “Anh Yến Tân, cảm ơn nhé”.

“Yêu xe…”.  Lương Yến Tân kéo giãn khóe môi: “… thì nhớ nâng niu nó đấy”.

“Yên tâm đi!”.

Xuất phát từ thói quen, sau khi bắt đầu bữa trưa, mọi người chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu; nhưng mặc dù như vậy thì Ôn Thư Du cũng có thể căn cứ vào những cuộc đối thoại nhỏ nhặt này để biết không ít chuyện về anh.

Ví dụ như nhà họ Lương có rất nhiều sản nghiệp, bao gồm nhiều lĩnh vực liên quan đến nhau; nhưng dường như anh lại không hứng thú lắm, chỉ quan tâm đối với hạng mục kinh doanh mà anh thấy thích.

Hay ví dụ như chuyện bố mẹ anh định cư trong cùng một tỉnh với anh, thỉnh thoảng mới gặp anh một lần.

Và cả chuyện hiện giờ bên cạnh anh vẫn không có người phụ nữ nào.

Cô cũng không nghĩ sâu xa rốt cuộc vì sao mình lại quan tâm đến chuyện này, đáy lòng mơ hồ nảy sinh sự phấn khích tinh tế khó thấy được. 

Để tránh bị người nhà phát hiện ra điều gì bất thường, cô vội vàng cầm thìa đưa đến bên môi che giấu biểu cảm của mình.

Bữa ăn gần kết thúc, mọi người mới nói chuyện nhiều hơn.

Lúc này, đề tài của cuộc nói chuyện chuyển đến Ôn Thư Du, người vẫn luôn vùi đầu im lặng ăn cơm.

“Miên Miên, sao hôm nay con không nói câu nào thế?”. Ôn Dược chỉ sợ mọi người mải mê trò chuyện mà bỏ quên mất con gái nhỏ.

Ôn Thư Du ngẩng đầu lên, chớp mắt như không: “Con, con không có gì muốn nói”.

“Hôm nay Miên Miên ngoan đến nỗi con cũng không quen lắm”. Ôn Trị Nhĩ cười trêu chọc: “Bình thường em cứ phải bắt chước bố đâm chọc anh mấy câu, hôm nay lòng tốt trỗi dậy muốn tha cho anh hả?”. 

Ôn Thư Du tức giận, không rõ tại sao lần nào anh hai cũng phải bóc mẽ cô trước mặt người kia. Đúng lúc cô muốn mở miệng cãi lại, Ôn Lãng Dật phía đối diện cũng nở nụ cười: “Đó là Miên Miên có lòng, không làm em xấu hổ trước mặt Yến Tân”.

“Không đúng, em lại cảm thấy Miên Miên sợ anh Yến Tân. Anh nhìn đi, mỗi lần anh Yến Tân có mặt là em ấy đều căng thẳng đờ đẫn, khép nép e thẹn, đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời”.

“Em căng thẳng lúc nào!”.

“Được được được, là anh nói bậy”.

Ôn Lãng Dật bưng cốc lên uống một ngụm nước, mỉm cười tỏ vẻ đồng ý và hài lòng với lời nói của Ôn Trị Nhĩ: “Yến Tân, có lẽ là trông anh quá hung dữ nên không được các em gái nhỏ yêu thích”.

Không được em gái nhỏ yêu thích.

Nghe thấy lời này, Ôn Thư Du chột dạ nhìn về phía người kia.

Anh rũ mắt mỉm cười, nhướng mày hờ hững không để ý đến lời trêu chọc của mọi người.

Nhìn từ góc độ này, đường nét khuôn mặt của người đàn ông rất sắc nét, nhất là khóe mắt sâu thẳm kết hợp với sống mũi cao thẳng nối liền thành đường cong tinh xảo, hàng mi dài rậm, gương mặt đặc biệt anh tuấn.

Có vẻ nhận thấy ánh mắt của cô, anh bỗng dưng ngước mắt lên.

Ôn Thư Du nhất thời hoảng hốt buột miệng nói: “Không… không có hung dữ”. 

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Trái tim Ôn Thư Du đập như trống trận, nín thở nắm chặt tay nở một nụ cười nhạt với anh.

Cô không muốn để mọi người thấy rõ mình căng thẳng đến vậy.

Cũng may mọi người không tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

“Yến Tân, “Vô Giới” dưới danh nghĩa của cháu có phải đã hoàn thành rồi không?”. Ôn Dược hỏi: “Nghe nói gần đây cháu dành phần lớn thời gian ở Vân Thành”. 

Ôn Thư Du vểnh tai lên nghe.

“Cơ bản đã hoàn thành”. Lương Yến Tân gật đầu: “Đã cân nhắc đưa vào sử dụng, nhưng giai đoạn đầu chỉ mở cửa cho người quen biết”.

Ôn Trị Nhĩ nổi hứng: “Thật sao? Thế là bọn em có thể vào chơi trước vài ngày như anh nói đúng không”.

“Chỉ mở cửa cho người quen biết à?”. Ôn Dược đăm chiêu, bỗng nhiên lại mỉm cười: “Yến Tân, chú lại có một mối làm ăn… à không, xem như có một việc muốn cháu giúp một tay. Nhưng hôm nay là ngày mọi người tụ họp, trên bàn ăn không nói chuyện công việc, hôm khác chúng ta nói chuyện nhé?”.

Ôn Thư Du nghe được, suy nghĩ thoáng chốc rơi vào mảnh lưới giăng mù mịt.

Nhưng cô không phải đợi quá lâu, sau lần gặp mặt này, cô đã biết được chuyện nhắc trên bàn ăn khi đó là chuyện gì.

“Anh, anh nói trại hè em mà báo danh thay đổi địa chỉ hả?”.

“Không tính là thay đổi, địa chỉ ban đầu cũng chỉ do nhà trường đề xuất thôi”.

Cô “Ồ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế sofa, hai tay bê một cốc soda quả mọng ướp lạnh, thuận miệng hỏi: “Thế đổi sang đâu ạ?”.

“Vô Giới”.

Ôn Thư Du vừa uống vừa gật đầu, nhưng rất nhanh đã sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Lãng Dật: “Vô Giới?”.

“Sao vậy?”. Đối phương mỉm cười: “Bố cân nhắc đến an toàn, môi trường xung quanh và sự riêng tư của trại hè nên cố ý nói với Yến Tân, để anh ấy giúp một tay”.

Trại hè sẽ được tổ chức ở đó sao?

Nghĩ đến điều này, trái tim Ôn Thư Du ngây ngốc nhảy loạn, tựa như ly thủy tinh trong tay, vừa thả mấy quả mọng vào trong lại đột nhiên đổ thêm soda, bong bóng sôi trào, quả mọng thích thú va chạm vào nhau.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!