Thịnh Thế nghe tiếng thở đều đều của Cố Lan San. Anh ngủ mãi mà không được, hồi lâu sau, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của cô rồi thì thầm, “Sở Sở, em thật sự không nhớ sao?”
Đáp lại lời anh chỉ có không gian vô tận, tĩnh lặng.
Cô quả là không nhớ... Ánh mắt mờ mịt của cô, câu hỏi ngược lại của cô, thái độ như không để ý chuyện gì đã nói cho anh biết, cô quên rồi.
Anh dùng cả tính mạng để cứu cô, cô quên rồi.
Nếu cô còn nhớ, cô sẽ không thể nào hỏi ngược lại anh như vậy?
Sở Sở, em biết không?
Câu nói vô tình của em khiến anh rất đau lòng.
******************
Ngày thứ hai, Cố Lan San phải đi làm nên cô dậy rất sớm.
Thịnh Thế sớm đã rời giường, phòng ngủ chỉ còn một mình cô.
Cố Lan San rửa mặt, xuống lầu. Người giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn sáng. Bà Thịnh và Thịnh Thế xuống trước. Vừa thấy cô, bà Thịnh liền bảo người giúp việc bưng đồ ăn lên.
Cố Lan San ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thịnh Thế. Người giúp việc đặt một chén cháo xuống trước mắt cô, ngoài ra còn có một ít điểm tâm ăn nhẹ.
Thịnh Thế sớm đã ăn xong, đang ngồi tại chỗ đọc báo. Cố Lan San nhìn đồng hồ, bây giờ không sớm cũng chưa muộn, chỉ là khoảng cách từ nhà cũ tới công ty cô khá xa. Sợ kẹt xe lúc đi làm, cô cố gắng ăn uống thật nhanh.
Thịnh Thế ngẩng đầu, nhìn cô rồi nói, “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Bà Thịnh ăn cháo xong xuôi, dường như nhớ ra cái gì đó, đứng dậy rồi bước lên lầu.
Lúc bà đi xuống, Cố Lan San đã ăn xong, Thịnh Thế cũng đọc hết tờ báo. Hai người đứng ở trong phòng khách, Cố Lan San tự tay thắt caravat cho Thịnh Thế.
Bà Thịnh đi đến trước mặt hai người, đưa một tờ giấy cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cau mày, liếc mắt nhìn, “Đây là cái gì?”
Bà Thịnh trả lời, “Kể từ lần trước, lúc San San sảy thai, không phải thân thể nó vẫn luôn mệt mỏi sao? Đây là phương thuốc mà mẹ tìm được, con đi mua cho San San uống. Đều là thuốc bắc cả, không có tác dụng phụ đâu, bảo người giúp việc nấu thuốc mỗi ngày cho con bé là được.”
Dừng một chút, bà Thịnh lại quay đầu sang Cố Lan San, nói, “Tuy rằng uống thuốc này có hơi chút khổ sở, nhưng thuốc đắng dã tật. Mỗi ngày con uống một chén, nếu thấy đắng quá thì ăn một miếng đường sau khi uống.”
Thịnh Thế nhìn phương thuốc trong tay, sắc mặt trở nên lãnh đạm, cảm giác xương cốt toàn thân đau đớn.
Cố Lan San nở nụ cười cứng đờ, giọng nói hơi run rẩy, “Cảm ơn mẹ.”
Bà Thịnh chỉ nghĩ là cô đang khó chịu, đành cười an ủi cô, “San San, con không cần cảm thấy áp lực. Bác sĩ nói, nếu sảy thai một lần, những đứa con về sau có lẽ sẽ khó giữ, cũng không phải là không thể sinh, huống hồ tuổi con còn nhỏ, thân thể hồi phục rất nhanh. Bây giờ chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, muốn có con đều không khó.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì.
Thịnh Thế cất tờ giấy vào trong túi, sắc mặt nhàn nhạt, không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, nhưng người ta có thể cảm thấy cả người anh lạnh lẽo như băng, “Mẹ, không còn sớm nữa, con và Sở Sở đi làm trước.”