Edit: Bạc Bạc
Đôi khi Cố Lan San ở trong cầu tiêu nghe được có người nói xấu mình, còn về chuyện người học trưởng kia theo đuổi cô, nói cô rõ ràng không thích người ta, có Thịnh Thế rồi còn trả treo người khác, loại phụ nữ như thế luôn dối trá nhất…
Tên học trưởng kia theo đuổi cô đã làm cho cô có chút buồn phiền, bây giờ lại còn nghe mấy lời nói này, trong lòng rất khó chịu, nên một lần khi đi học, Thịnh Thế còn dám châm chọc cô, đương nhiên không phải là châm chọc vì tên học trưởng kia theo đuổi cô, mà để nói cho cho nữ sinh bịa chuyện sau lưng nghe.
Ai biết, vừa tan học là Thịnh Thế đi tìm tên học trưởng kia, nói anh ta tránh xa Cố Lan San.
Học trưởng đã học năm thứ nhất đại học, nhưng lại bị anh cảnh cáo ở trước mặt bạn bè, đương nhiên là mất mặt, nên cũng không sợ Thịnh Thế, nói với anh: “Tôi thích Cố Lan San, cậu có vấn đề gì? Cậu là gì của Cố Lan San, vì sao tôi phải tránh xa cô ấy? Đã sớm thấy cậu gai mắt, hôm nay sau khi tan học, sáu rưỡi đến sân vận động của trường chờ tôi!”
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Thế chưa từng bị ai dùng lời lẽ khiêu khích. Vì vậy, anh không chút do dự liền gật đầu: “Được.”
Lúc ấy, mọi người cũng chỉ học cấp ba, đang tuổi phản nghịch, lại còn là con trai, tuổi trẻ cùng ngạo khí, khinh thường những kẻ chỉ biết nói sau lưng, không dám nói thẳng ra, cho nên bây giờ đánh nhau rất phổ biến và rất thường xảy ra.
Nếu đã gai mắt nhau, thì chỉ cần hẹn nơi và thời gian đánh là được. Đam Mỹ Hay
Thịnh Thế vẫn luôn nghĩ chuyện như vậy thì anh sẽ không bao giờ làm, nhưng bây giờ anh lại vì Cố Lan San, loại chuyện như vậy cũng chỉ có học sinh hư mới làm, mặc dù anh cũng không tính là học sinh ngoan.
Buổi tối, tan học, Thịnh Thế tìm một cái cớ, nói Cố Lan San ở trong phòng học chờ mình một chút, sau đó anh liền chạy đến sân vận động.
Thịnh Thế đến là vừa đúng sáu giờ rưỡi, đã sáu giờ bốn mươi mà học trưởng kia vẫn chưa đến, Thịnh Thế đi tìm học trưởng, lại nghe người khác nói sau khi tiết học thứ nhất kết thúc thì tên học trưởng đó đã bỏ chạy.
Lúc đó Thịnh Thế cảm thấy rất khó chịu, anh lấy điện thoại ra gọi cho anh họ, qua khoảng nửa giờ sau, thì anh đã biết được nơi học trưởng kia đến, tên học trưởng đó ở trong một tiệm internet của thành Bắc Kinh.
Thịnh Thế gọi cho Qúy Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa, ba người chạy xe hết một giờ để đến tiệm internet đó, vừa đến đã đem tên học trưởng kia kéo ra ngoài.
Thịnh Thế phí tâm tìm đến cái nơi này, phí tâm tìm tên học trưởng đó, đâu phải để đánh anh ta ngay tại đây, anh đem anh ta đẩy vào trong xe, chạy đến sân vận động của trường, sau đó mang theo vẻ mặt tươi cười đến lóa mắt, lười biếng nói: “Không phải đã hẹn đánh nhau sao? Tuy đã trễ, nhưng cũng hẹn rồi, đến đây!”
Thịnh Thế nói xong, cả người liền hiện lên sự nghiêm nghị cùng lạnh lùng đến đáng sợ, mặc dù lúc đó anh chỉ mới có hơn mười tuổi, nhưng toàn thân đã có khí chất vương giả, túm lấy cổ áo tên học trưởng, không chút do dự mà đánh vào mặt anh ta vài đấm.
Đêm đó, toàn bộ học sinh trường cấp ba XX đều đến sân vận động, để xem Thịnh Thế đánh tên học trưởng kia, hiệu trưởng cùng thầy cô đều đến, nhưng thấy người đánh là con trai cưng của Thịnh gia, cũng không dám nói gì, chỉ có thể đứng từ xa mà khuyên bảo.