Biên tập: Lẩu
"Vậy được rồi, tiên sinh nhà ông là quan trọng nhất mà." Nghiêm Thanh cười, "Năm sau tìm thời gian tụ tập đi nhá, ông xem trong nhóm vài người đã làm ba rồi ấy, biết ông kết hôn rồi thì phấn khích quá chừng.
Bây giờ bọn tôi đang ăn nè, mở video nha?"
"Mấy ông lo ăn của mấy ông đi, mở video với tôi làm gì?"
"Do lần trước ông không đi trượt tuyết còn gì, người nào người nấy đều oán than dậy đất, bọn họ kêu tôi mở video đó."
Đương lúc nói chuyện thì điện thoại của Giang Mộ Bình có người gọi chen vào, vẫn là gọi video.
Đoán chừng là nghe được Nghiêm Thanh nói chuyện với Giang Mộ Bình, nên lập tức gọi tới.
Giang Mộ Bình ấn nghe, trên màn hình nhảy ra khuôn mặt đỏ ửng của Thiệu Viễn Đông.
"Chào buổi tối nhá Professor.
Jan."
"Uống nhiều rồi chứ gì." Giang Mộ Bình nhìn điện thoại nói.
"Tất nhiên là không rồi, chẳng phải là tôi thuận theo ý dân sao, vốn dĩ cả đám có thể gặp ông ở liên hoan buổi tối, kết quả ông lại nói muốn ăn tối cùng tiên sinh, không đi với tụi tôi..." Thiệu Viễn Đông quay camera về phía những người khác trên bàn ăn, cầm di động trên tay xoay một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ của Mạnh Tư, "Nhìn thấy anh bạn này không, Professor.
Jan, hôm nay không gặp được cậu, mặt xệ xuống tới đất rồi ý."
Người đàn ông trong camera đang bưng ly rượu, nghe vậy thì nhìn lên, nhìn thoáng qua camera.
Mạnh Tư đưa tay, ra hiệu Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại cho y.
Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại đến, Mạnh Tư nhận lấy, một tay khác cầm một chiếc ly đế cao đựng nước trái cây màu sắc tươi sáng.
"Tân hôn vui vẻ." Mạnh Tư nâng ly về phía camera.
"Cảm ơn."
Mạnh Tư là một trong những người bạn chí cốt của Giang Mộ Bình, là bạn đồng môn chân chính của hắn, hồi du học Giang Mộ Bình học cùng trường đại học với y.
Dù không cùng chuyên ngành, nhưng mà bọn họ ở chung phòng.
Mạnh Tư là một quý công tử đúng chuẩn, một cậu ấm nhà giàu gia sản hùng hậu, tuy nhiên sau khi tốt nghiệp y không trở về nước tiếp quản sản nghiệp gia tộc, mà ở lại nước ngoài tiếp tục đào tạo sâu.
Giống như Giang Mộ Bình, y cũng là giáo sư đại học, nhưng học hàm còn nhiều hơn cả hắn.
Mạnh Tư là người cuồng học thuật điển hình, trong thời gian ở trường đã học rất nhiều chuyên ngành, và ở mỗi chuyên ngành đều lấy được học vị tiến sĩ.
"Về nước rồi à?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Ừ, về nhà ăn tết."
Tuy rằng Mạnh Tư ở nước ngoài xa xôi, nhưng y và Giang Mộ Bình vẫn giữ liên lạc, vốn dĩ lĩnh vực chuyên môn của hai người giao nhau, lại cùng ngành, hiển nhiên sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.
Chỉ có điều con người Mạnh Tư không trút bỏ vẻ kiêu căng tự mãn của một quý công tử từ trong xương tuỷ, luôn nói chuyện và làm việc theo ý mình, tính tình có chút ngạo mạn.
Có thể là vấn đề tính cách, y cũng độc thân rất nhiều năm như Giang Mộ Bình.
Bây giờ Giang Mộ Bình đã thoát kiếp độc thân, bỗng chốc trở thành người đã có gia đình, chỉ còn lại Mạnh Tư, trở thành người đàn ông độc thân duy nhất chưa từng kết hôn trong số bọn họ.
Mạnh Tư nhấp một ngụm nước trái cây, nói: "Nghe Disea nói tiên sinh của cậu là bạn học cấp ba của cậu."
"Đúng thế."
"Là một anh chàng đẹp trai."
Giang Mộ Bình cười: "Phải."
"Disea nói đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn...!" Mạnh Tư nói rồi nhìn về phía Thiệu Viễn Đông, "Có phải là biểu đạt khoa trương không?"
Giang Mộ Bình nói: "Không phải."
Thiệu Viễn Đông bắt đầu ồn ào: "Tôi không có điêu đâu nhớ, có cơ hội thì cậu đi mà xem, đẹp trai thật mà, hồi cấp ba nào có phát hiện đẹp trai như thế chứ, chậc, lạ lùng.
Có điều chắc tôi cũng hiểu vì sao Giang Mộ Bình lại độc thân nhiều năm như vậy rồi, ánh mắt cao như thế thì vừa ý ai được."
Mạnh Tư lại nhìn màn hình, "Có cơ hội thì giới thiệu cho làm quen nhé."
"Được."
"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ kết hôn muộn hơn tôi cơ." Mạnh Tư nói, "Tôi nhớ cậu đã nói cậu không có kế hoạch kết hôn mà."
"Ba mươi tuổi làm kế hoạch, ba mươi lăm tuổi mất hiệu lực."
Mạnh Tư hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười: "Vì tiên sinh của cậu ư?"
"Ừ."
"Xem ra cậu ấy rất ưu tú, làm nghề gì thế?"
Nghe thấy tiếng vặn khóa cửa, Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên, Thành Nham mặc đồ ngủ rộng rãi bước ra khỏi trong phòng tắm.
Nhìn thấy Giang Mộ Bình đang đối diện với màn hình điện thoại nói chuyện, bước chân Thành Nham khựng lại.
Trong video Mạnh Tư nhìn thấy Giang Mộ Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, liền hỏi: "Là tiên sinh của cậu sao?"
Thành Nham liếc nhìn di động trong tay Giang Mộ Bình, hỏi: "Đang gọi video à?"
Giang Mộ Bình ừ tiếng, nghe Mạnh Tư nói: "Có tiện gặp tiên sinh của cậu không, Disea khen ngợi hết lời như thế, tôi tò mò quá."
Thành Nham vừa tắm xong, mặt mũi ửng hồng, tóc khô một nửa, anh mặc áo dài quần dài, mỗi vị trí trên cơ thể đều được che đến là kín kẽ.
Hình tượng rất thỏa đáng, không có gì không thể cho người ngoài xem.
Giang Mộ Bình chăm chú nhìn Thành Nham chốc lát, cúi đầu nhìn màn hình, nói với Mạnh Tư: "Không tiện lắm."
Mạnh Tư khẽ "chậc".
Âm thanh trong điện thoại có chút ồn ào, Thành Nham không nghe rõ người kia nói gì với Giang Mộ Bình, chỉ có thể nghe được đối phương là đàn ông.
"Cúp máy đây." Giang Mộ Bình nói với người trong điện thoại, "Lo mà thưởng thức bữa liên hoan của các cậu đi."
"Tạm biệt."
"Bạn à?" Thành Nham hỏi.
"Ừ." Giang Mộ Bình nhìn đến tóc của Thành Nham, "Tóc của em chưa sấy khô."
"Không sao, lát nữa sẽ khô thôi." Tóc của Thành Nham không ít, anh vuốt tóc trên trán về sau, "Anh đi tắm đi, em về phòng đây."
Hệ thống sưởi trong phòng đủ ấm, tóc của Thành Nham khô rất nhanh.
Anh tắt đèn chính, bật chiếc đèn ngủ nhỏ, rồi nằm trong chăn chơi game.
Lúc không làm việc, trong đầu Thành Nham chỉ có hai từ "thả lỏng", không muốn làm gì, chỉ muốn làm chút việc chẳng cần nghĩ suy.
Một lúc sau, Giang Mộ Bình mở cửa đi vào.
Thành Nham cầm di động gà gật, nghe thấy động tĩnh lại lập tức mở mắt ra.
Anh quay lưng về phía Giang Mộ Bình, ánh đèn ngủ lờ mờ rọi sáng đỉnh đầu anh.
Thành Nham không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, từ góc độ của Giang Mộ Bình nhìn sang y như anh đã ngủ rồi.
Lúc Giang Mộ Bình vén chăn nằm vào, mang theo mùi sữa tắm thơm mát.
Thành Nham nhắm mắt, nghe thấy tiếng sột xoạt sau lưng —— là âm thanh Giang Mộ Bình lấy sách.
Thành Nham trở mình, đối mặt với Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình rũ mi nhìn anh, "Chưa ngủ sao?"
"Đang chơi game."
Thói quen đọc sách trước khi ngủ của Giang Mộ Bình thật sự rất tốt, trước đây Thành Nham cũng có thói quen đọc sách định kỳ, nhưng mà sau đó guồng quay công việc ngày càng dồn dập, công việc chất đống, mỗi ngày đi sớm về trễ, hở ra là ngồi ở phòng làm việc cả ngày, về đến nhà mệt đến nỗi chỉ muốn lăn đùng ra ngủ, hoàn toàn không còn tinh lực dư thừa để đọc sách.
Bây giờ công việc trở nên linh hoạt hơn, thói quen trước kia cũng đã sa sút, nếu không phải tỉnh táo mà nhận ra khoảng cách giữa mình và Giang Mộ Bình, có lẽ Thành Nham cũng sẽ không nghĩ đến việc lập lại thói quen đọc sách.
Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình: "Em có thể đọc sách trong thư phòng của anh không?"
"Tất nhiên rồi."
Thành Nham chui ra khỏi chăn, dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn cuốn sách trong tay Giang Mộ Bình.
"Tiếng Anh?"
"Ừm."
Trên tủ đầu giường có cuốn sách tiếng Trung Giang Mộ Bình đã đọc, Thành Nham liếc qua đó, nói: "Cho em đọc cuốn kia được không anh?"
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn lướt qua sách trên bàn, lại quay qua: "Bây giờ?"
"Không được à?"
"Không phải là không được." Giang Mộ Bình vươn tay lấy sách qua, "Ban ngày em làm việc suốt không mệt sao, sao tự dưng muốn đọc sách thế?"
"Em vẫn luôn tiến lên đó nha."
Giang Mộ Bình mỉm cười, Thành Nham nhận lấy cuốn sách từ tay hắn.
Thành Nham lật xem vài trang, liền bị hiện thực vả chan chát vào mặt, trước khi đọc sách anh nên chuẩn bị tinh thần đọc không vào mới phải, dù sao đây cũng là sách mà Giang Mộ Bình đã đọc.
Thành Nham gắng gượng lên dây cót tinh thần đọc một lúc đã không chịu nổi nữa, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cơ thể chậm rãi trượt xuống, chui về trong chăn.
Thành Nham mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm "Em ngủ đây", rồi thò tay ra khỏi chăn đặt sách lên tủ đầu giường.
Lúc tay anh đang từ bên ngoài rút vào chăn, đột nhiên bị Giang Mộ Bình giữ lại.
Thành Nham mở mắt ra, rồi lại nhắm nghiền, có thể là buồn ngủ nên mơ hồ, vừa rút tay ra khỏi tay Giang Mộ Bình, vừa thì thầm: "Cưng ơi em không đọc đâu, buồn ngủ chết em rồi, cuốn sách này của anh không phải để người đọc."
Anh không tránh khỏi gông cùm của Giang Mộ Bình, hắn nắm cổ tay anh chặt hơn.
Thành Nham mở mắt ra, nhìn Giang Mộ Bình với ánh mắt mông lung.
Ánh đèn ngủ rất yếu ớt, nhuộm sợi tóc đen nhánh của Giang Mộ Bình đến mờ nhạt.
"Em muốn ngủ cưng ơi." Thành Nham nói với chất giọng trầm khàn độc đáo của mình.
Thành Nham gọi "cưng ơi" một tiếng, thì Giang Mộ Bình lại nắm tay anh mạnh hơn một chút.
Anh cảm thấy nếu mình gọi thêm mấy tiếng nữa, đoán chừng cổ tay có thể bị giáo sư Giang nắm cho nát mất.
"Cưng ơi, anh mạnh quá đi mất." Thành Nham tiếp tục trêu chọc.
Giang Mộ Bình cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khản đặc: "Trước khi ngủ có thể tiếp tục làm cho xong chuyện bị cắt ngang vừa rồi không?"
"Chuyện gì cơ?" Thành Nham biết rõ còn hỏi.
"Hôn môi với anh."
Thành Nham ừ, trước mắt bỗng chợt rơi vào bóng tối, Giang Mộ Bình giơ tay tắt đèn.
Trong nháy mắt Thành Nham hoảng hồn, hơi thở của Giang Mộ Bình đã rơi xuống, sau đó hôn lên khóe miệng anh.
"Cưng à anh hôn lệch rồi." Thành Nham nói mập mờ, sau đó nghiêng đầu, cọ bờ môi của Giang Mộ Bình điều chỉnh góc độ, sau đó môi anh bị Giang Mộ Bình hôn trọn lấy.
Tâm tư của Thành Nham đã đạt được, hô hấp của Giang Mộ Bình quả nhiên trở nên nặng nề, nụ hôn cũng càng thêm bất chấp.
Giang Mộ Bình dường như đang kiềm chế, hôn môi Thành Nham đến đau nhưng không tiến sâu hơn nữa.
Thành Nham chủ động duỗi lưỡi.
Lần đầu hôn lưỡi với Giang Mộ Bình thì Thành Nham đã thấy trời đất quay cuồng, cực kì thích cảm giác đó, là sự đan xen giữa rung động và tình dục, là sự hưởng thụ nhân đôi về tâm lý và sinh lý.
Hơi nóng bị bao phủ dưới lớp nhung tơ từ từ bốc lên, cuốn sách Giang Mộ Bình đặt bên giường rớt xuống đất theo chuyển động của chăn, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tiếng vang làm gián đoạn dục vọng hỗn loạn của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình rời khỏi đôi môi của Thành Nham, hô hấp nặng nề.
Thành Nham dựa vào hoàn cảnh tối tăm mới dám trắng trợn không kiêng dè như thế, ngón tay Giang Mộ Bình xoa xoa sau gáy anh, và đã hình dung ra cảnh tượng sau gáy đỏ bừng của anh ngay lúc này.
Giang Mộ Bình đương nhiên biết từng tiếng "cưng ơi" của Thành Nham đều là cố ý, tay hắn từ từ đi xuống, thò vào trong cổ áo của Thành Nham, dừng lại nơi bả vai, đầu ngón tay vuốt ve làn da nhẵn bóng của anh trong chốc lát.
Hắn ấn lên tấm lưng trần của Thành Nham, Thành Nham khẽ rên, nghe thấy Giang Mộ Bình khàn giọng nói:
"Hư muốn chết.".