CHƯƠNG 92: ĐỒ LỪA BỊP
Sau khi Dương Thái dặn dò xong, nhà họ Dương lớn như vậy bắt đầu vận hành như một cỗ máy móc tinh vi, chưa đến nửa giờ đã điều tra được rất nhiều chuyện.
Tất nhiên, chuyện trước đó Kiều Tiêu Nguyệt dùng năm chiếc Rolls-Royce đón Trần Dật Thần cũng không giấu được nhà họ Dương. Một phần tài liệu nhanh chóng được bày trên bàn của Dương Thái.
“Người nhà họ Trần sao?” Dương Thái mở to hai mắt nhìn, lúc này, Dương Thái còn kinh hãi hơn khi mới lờ mờ biết được Trần Dật Thần là võ giả Hóa Kình sơ kỳ gấp trăm nghìn lần.
“Không phải phạm vi hoạt động của nhà họ Trần vẫn luôn trong phạm vi kinh đô sao? Từ khi nào lại mở rộng đến Kim Lăng này thế.” Sắc mặt Bàng Đông Kỳ cũng hết sức căng thẳng, nhà họ Dương ở Kim Lăng căn bản không cùng cấp bậc với nhà họ Trần ở Yên Kinh. Ở Kim Lăng, Dương Thái được người ta tôn xưng là thái tử, nhưng đến Yên Kinh, Dương Thái chẳng là cái gì cả.
“Tôi không biết, nhưng hình như người thừa kế nhà họ Trần không phải là Trần Dật Thần.” Tại gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Trần, tranh đấu giữa người thừa kế đều vô cùng kịch liệt, đã từng có mấy người có hi vọng kế thừa nhà họ Trần, Dương Thái đều có tư liệu về những người đó, nhưng không có ai có ảnh chụp khớp với Trần Dật Thần.
Nhưng nếu Trần Dật Thần không phải người thừa kế nhà họ Trần thì tại sao lại để Kiều Tiêu Nguyệt ra mặt cung kính nghênh đón?
“Cậu chủ, cho dù người này có phải người thừa kế nhà họ Trần hay không thì đều không phải là người chúng ta có thể đắc tội, tôi đề nghị cậu chủ hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp trấn an người này, tránh để người này sinh lòng bất mãn với nhà họ Dương.” Bàng Đông Kỳ nghiêm túc nói. Dù Trần Dật Thần không phải người thừa kế nhà họ Trần, mà chỉ là người giúp việc nhà họ Trần thì Dương Thái cũng không thể đắc tội.
Lời này giống như một chậu nước lạnh, lập tức kích thích Dương Thái, đúng vậy, dù Trần Dật Thần có phải người thừa kế nhà họ Trần hay không thì anh ta đều không thể đắc tội nổi.
“Lão Bàng, ông nói đúng, ông hãy lập tức dặn dò xuống phía dưới, tôi muốn biết vị trí cụ thể của Trần Dật Thần này.” Dương Thái trầm giọng nói. Anh ta muốn dẫn Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh đi xin lỗi, ít nhất cũng phải để Trần Dật Thần nhìn thấy thành ý của anh ta.
“Cậu chủ, bây giờ cậu ta đang ở khách sạn Kim Lăng.” Bàng Đông Kỳ nói.
“Chuẩn bị xe, chúng ta đi đến đó một chuyến!” Dương Thái ánh mắt nghiêm túc nói, anh ta muốn đi gặp gỡ nhân vật huyền bí này.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện nhân dân số một.
Bạch Quảng Nghĩa nằm trên giường bệnh, mặc dù đã được xử lý tiêu sưng, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn sưng vù như đầu heo, xương bàn tay phải đã bị giẫm nát hoàn toàn không có hi vọng phục hồi lại như cũ.
Đau đớn tê liệt từ khắp toàn thân truyền đến, Bạch Quảng Nghĩa vẻ mặt đau đớn, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong con ngươi không có bất kỳ sắc thái gì.
Lúc này, một nam một nữ vội vã lao vào phòng bệnh, phía sau còn có mười đàn em mặc vest đen đi theo, vừa nhìn thấy dáng vẻ thê thảm không nỡ nhìn của Bạch Quảng Nghĩa, người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy lập tức nhào tới trước giường anh ta.
“Con trai, con làm sao thế, là kẻ nào đã làm chuyện này?” Bà ta kêu lên. Sau khi nghe nói con mình bị người ta đánh gãy một tay, bà ta lập tức bỏ hết việc của công ty mà chạy đến bệnh viện
“Mẹ, hãy báo thù giúp con, con muốn giết nó.” Nhìn thấy người phụ nữ, ánh mắt đờ đẫn của Bạch Quảng Nghĩa mới khôi phục lại thần thái, khàn giọng kêu lên.
“Con trai, là kẻ nào, con hãy nói cho mẹ biết, mẹ nhất định cho người bắt nó lại, đập nát xương cốt nó đưa đến trước mặt con.” Hốc mắt người phụ nữ ửng đỏ, giọng căm hận nói. Bạch Quảng Nghĩa là con trai độc nhất của bà ta, từ nhỏ đến lớn, bà ta còn chưa từng nói nặng với Bạch Quảng Nghĩa một câu, không ngờ hôm nay lại có người dám phế đi một tay của Bạch Quảng Nghĩa thì làm sao bà ta có thể nhẫn nhịn được chứ.
“Trần Dật Thần! Nó nói nó tên Trần Dật Thần, đến từ Thương Châu.” Bạch Quảng Nghĩa oán độc nói.
” Đến từ Thương Châu?” Lý Thu Yến kinh ngạc, sau đó bừng bừng tức giận, tay của con trai lại bị một kẻ nhà quê từ Thương Châu làm gãy.
“Mẹ sẽ đi tìm nó.” Lý Thu Yến nghiến răng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Trần Dật Thần. Lúc này, người đàn ông trung niên vẫn đứng ở bên cạnh vẻ mặt âm trầm chưa từng lên tiếng lạnh lùng quát lên: “Tìm cái gì, còn chê chuyện chưa đủ ầm ĩ sao?”
Người đàn ông trung niên là Bạch Cửu Linh, ba của Bạch Quảng Nghĩa, cũng là ông chủ hiện tại của nhà họ Bạch.
“Bạch Cửu Linh, ông nói vậy là có ý gì? Con trai đã bị người ta làm cho tàn phế rồi, mà chẳng lẽ người làm cha như ông lại không nhìn thấy sao?” Thấy Bạch Cửu Linh nói vậy, lửa giận của Lý Thu Yến lập tức bốc lên.
“Đó là do nó tự chuốc lấy.” Bạch Cửu Linh lạnh lùng quát: “Còn cả bà nữa, nếu không phải bà luôn dung túng nó làm xằng làm bậy thì nó sẽ đi gây chuyện thị phi khắp nơi sao? Bây giờ thì hay rồi, chọc phải người không nên chọc, bị người ta phế mất một tay, vậy cũng là nhẹ, còn chưa mất mạng đã là không tệ rồi.”
“Ông đây là đang trách tôi sao?” Lý Thu Yến tức giận không kìm được, giọng the thé nói: “Bạch Cửu Linh, có người làm cha như ông sao, con trai xảy ra chuyện, vậy mà ông chẳng những không muốn giúp con trai mà còn trách cứ người làm mẹ như tôi, còn nói là do con trai tự chuốc lấy, Bạch Cửu Linh, ông thật là đồ vô dụng.”
“Bốp ”