CHƯƠNG 53: ĐẦU BỊ ÚNG NƯỚC À?
“Là như vậy, sau khi bà Lâm với ông Hạ kết hôn với nhau, bà ta vẫn luôn ngoại tình với một người đàn ông tên là Vương Ngư. Người đàn ông Vương Ngư này chính là người yêu thời đại học của bà ta, nhưng mà sau khi tốt nghiệp đại học, bà Lâm lại gả cho ông Hạ.”
“Dưới sự đau buồn của Vương Ngư, ông ta đã dùng cờ bạc để giải sầu, cuối cùng đã trở thành một con ma cờ bạc, mất hết tất cả tài sản trong nhà. Sau khi bà Lâm sinh ra cô Hạ, trong một lần vô tình lại gặp được Vương Ngư. Có lẽ là do cảm thấy áy náy đối với tình cảnh thê thảm của Vương Ngư, bà Lâm lại giấu giếm ông Hạ để nối lại tình xưa với Vương Ngư.”
“Lúc đó Vương Ngư còn tìm bà Lâm mượn tiền mấy lần, bà Lâm đều cho mượn, cuối cùng chuyện này không biết sao lại bị Tôn Hồng phát hiện ra, Tôn Hồng liền lấy chuyện này bắt đầu uy hiếp bà Lâm…”
Trương Sơn Quan cũng chỉ nói một vài câu liền nói rõ chân tướng của sự việc, sau khi nghe xong, lông mày của Trần Dật Thần nhăn chặt lại với nhau, nếu như chuyện này có dính dáng đến Hạ Nhược Y thì có chút không dễ làm.
Dù sao thì Lâm Như Tuệ cũng là mẹ của Hạ Nhược Y, khi Hạ Nhược Y biết được chuyện mẹ của mình dan díu với người đàn ông khác, cũng không biết là có thể chịu đựng được đả kích này hay không.
“Chuyện này cứ để tôi nghĩ cách, trước tiên cậu cứ cho người theo dõi Vương Ngư đi, đừng để ông ta đến làm phiền Nhược Y.” Trần Dật Thần dặn dò nói, chuyện của ba mẹ chính là chuyện mà khó xử lý nhất, anh phải chăm sóc Hạ Nhược Y chu toàn mà cũng không thể quá ác độc với Lâm Như Tuệ, hơn nữa cũng phải nghĩ cách tạm thời che giấu đi chuyện này.
“Vâng thiếu chủ.” Trương Sơn Quan cung kính gật đầu.
Một tiếng mở cửa vang lên, Trần Dật Thần liền vội vàng cúp máy, là Hạ Nhược Y đã về nhà, hai ngày nay cô luôn ở Ngọc Tuyền Sơn, cho nên cũng không biết thế giới ở bên ngoài đã đảo lộn.
Nhưng mà ngày hôm nay sau khi về nhà hốc mắt của cô là hơi đỏ lên, hiển nhiên giấy không thể gói được lửa, cô đã biết Lâm Như Tuệ làm những chuyện kia
“Muốn ăn cái gì đây, để anh đi làm cho em.” Trần Dật Thần mỉm cười hỏi.
“Trần Dật Thần…” Đôi môi của Hạ Nhược Y khẽ mở ra, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên.
Trần Dật Thần đứng dậy ôm Hạ Nhược Y vào trong lòng, dịu dàng nói: “Anh biết là em muốn nói cái gì, nhưng mà em cũng biết anh sẽ không ngại những chuyện kia.”
“Thế nhưng mà, bọn người ở bên ngoài đều nói anh…” Mặt mũi của Hạ Nhược Y tràn đầy tủi thân, trên thế giới này chỉ có một mình cô hiểu rõ ràng người đàn ông ở trước mắt rốt cuộc ưu tú biết bao nhiêu, căn bản cũng không phải là một người vô dụng.
“Miệng mọc ở trên người của bọn họ, bọn họ muốn nói như thế nào thì cứ nói như thế đó, chỉ cần em không cho rằng như vậy là tốt rồi.” Trần Dật Thần cười nói, cũng không phải là Trần Dật Thần rộng lượng, mà là anh cảm thấy thật sự không cần thiết phải so đo với một bầy kiến hôi làm gì.
“Ừm.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng tựa đầu lên trên vai của Trần Dật Thần, thì thầm nói: “Trần Dật Thần, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy chứ?”
“Bởi vì em chính là thiên sứ mà ông trời đã phái xuống để cứu vớt cuộc đời anh đó…” Trong đôi mắt của Trần Dật Thần xuất hiện một tia hoài niệm, ba năm trước anh bị người nhà họ Trần truy sát, lúc bị thương thì được Hạ Trấn Quốc mang về nhà họ Hạ. Lúc đó Lâm Như Tuệ đã muốn đuổi anh ra ngoài, nói là anh ở nhà họ Hạ sẽ rất xui xẻo.
Lúc đó Hạ Trấn Quốc cũng hơi do dự, có chút hối hận vì đã mang Trần Dật Thần về nhà, nếu như Trần Dật Thần xảy ra chuyện gì, có lẽ là phiền phức của ông ta cũng sẽ không nhỏ.
Chỉ có Hạ Nhược Y là chống đối lại ý kiến của mọi người mà muốn giữ anh ở lại.
Cũng không phải là bởi vì Hạ Nhược Y thích Trần Dật Thần, mà là do cô không đành lòng.
Bởi vì đuổi Trần Dật Thần đang bị thương ra ngoài cũng không có gì khác nhau so với việc giết Trần Dật Thần.
Cứ như vậy, Trần Dật Thần được ở lại. Trong đoạn thời gian nửa tháng bị thương, Hạ Nhược Y giống như là một bảo mẫu chăm sóc anh cẩn thận tỉ mỉ, thẳng cho đến khi khỏi hẳn.
Có thể nói cái mạng này của Trần Dật Thần chính là do Hạ Nhược Y cứu.
Khi đó Trần Dật Thần liền yêu Hạ Nhược Y ngoài lạnh trong nóng, vì Hạ Nhược Y anh dứt khoát kiên quyết ở lại nhà họ Hạ, thậm chí suy nghĩ báo thù nhà họ Trần cũng đã từ từ phai nhạt.
“Đúng rồi, anh vẫn luôn không chịu nói cho em biết, ba năm trước tại sao anh lại bị thương nặng như vậy chứ…”
Hạ Nhược Y hỏi, đây chính là câu hỏi mà cô đã cố giấu kín trong lòng suốt ba năm trời, nhất là mấy ngày gần đây Trần Dật Thần cứ liên tục biểu hiện bản lĩnh khác với những người bình thường, cô càng trở nên tò mò thêm. Rốt cuộc là ba năm trước Trần Dật Thần đã trải qua chuyện gì lại bị thương nặng như vậy, còn nữa, Trần Dật Thần thật sự là trẻ mồ côi ư?
Trần Dật Thần thở dài, anh biết là sớm muộn gì Hạ Nhược Y của sẽ hỏi, chỉ là không ngờ đến một ngày đó lại đến nhanh như vậy, chỉ là mình nên nói với cô như thế nào đây?
Mình chính là đứa con riêng của nhà họ Trần? Hay là người thừa kế của nhà họ Trần?
Trong lúc mà Trần Dật Thần đang khó xử, điện thoại di động của Hạ Nhược Y vang lên, màn hình hiển thị là Lâm Như Tuệ.
Hạ Nhược Y lạnh lùng ấn nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng của Lâm Như Tuệ: “Con gái, mẹ nói cho con một tin tức vô cùng tốt luôn.”
“Tin tức tốt gì?”
Hạ Nhược Y mím chặt đôi môi đỏ, lạnh lùng hỏi.
“Mẹ đã tìm cho con một người đàn ông khác rồi, người đàn ông này mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với cái tên Trần Dật Thần vô dụng kia…”
“Mẹ, mẹ đã đủ rồi đó.” Hạ Nhược Y lạnh lùng đánh gãy lời bà ta, con đã sớm nói với mẹ rằng con sẽ không rời khỏi Trần Dật Thần.”
“Hạ Nhược Y!” Lâm Như Tuệ quát lên một tiếng, tức giận nói: “Cái thứ rác rưởi kia rốt cuộc có chỗ nào tốt hả, nó sẽ không làm cho con hài lòng bằng những câu nói nịnh hót, cũng không thể cho con vinh hoa phú quý để con không lo lắng về áo cơm, sao con cứ phải ngu ngốc bám riết ở trên người của cậu ta.”
“Bởi vì anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy, lý do này đã đủ để mẹ hài lòng chưa?” Hạ Nhược Y thản nhiên nói.
“Yêu à? Tình yêu có thể coi như cơm mà ăn được không! Tình yêu có thể khiến cho con lái một chiếc xe sang trọng, sống trong một ngôi nhà xa hoa không?” Lâm Như Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con biết là người đàn ông lần này mẹ tìm cho con là ai không?”
“Không biết, con cũng không có hứng thú muốn biết.” Hạ Nhược Y vẫn lạnh lùng như cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!