CHƯƠNG 516: FUJI SASUKE
“Lát nữa võ giả trong hội thương hội Trung Hải và võ giả trong thương hội Thiên Thủy sẽ đồng loạt lên võ đài, tuyển thủ của thương hội Trung Hải rút bóng trắng, còn tuyển thủ của thương hội Thiên Thủy bốc bóng đen.”
“Sau khi các vị tuyển thủ bốc bóng, bóng mở ra ngay lập tức, đồng thời báo con số mà mình bốc trúng.”
“Bốc trúng đen 1 sẽ đối đầu với trắng 1.”
“Bốc trúng đen 2 sẽ đối đầu với trắng 2, cứ tính tiếp như thế, đen 10 đối đầu với trắng 10.”
“Ngoài ra, trình tự thi đấu của tuyển thủ hai bên sẽ được quyết định bằng hình thức số phiếu, đen 1 và trắng 1 sẽ thi đấu đầu tiên, nếu như đen 1 thất bại, trắng 1 thắng thì đen 1 sẽ xuống sân khấu.”
“Bây giờ, trắng 1 có thể tiếp tục ở lại trên võ đài, đối đầu với đen 2, cũng có thể lựa chọn xuống sân khấu, để đen 2 và trắng 2 đối đầu với nhau.”
“Cứ lặp đi lặp lại như thế, người cuối cùng đứng trên võ đài chính là người chiến thắng chung cuộc.”
“Quy tắc chính là như vậy, mọi người đã nắm rõ hết chưa?”
Cán sự trong Võ Minh cất tiếng hỏi.
Nhưng không có ai dưới khán đài lên tiếng đáp trả.
Trên thực thế, trước lúc đến khán đài thì nhóm người Trần Dật Thần đã biết quy tắc bốc thăm.
Sở dĩ cán sự của Võ Minh lặp lại một lần nữa cũng là để nói cho khán giả nghe.
Dù gì trong cuộc thi đấu lần này, ngoại trừ võ giả trong hai hội thương mại ra thì vẫn còn có không ít danh lưu quý tộc trong giới võ học nước H và nước N tìm đến, bọn họ không hề biết gì về quy tắc của cuộc tranh đấu, Võ Minh bắt buộc phải giới thiệu cho bọn họ.
“Nếu như mọi người đều đã nắm rõ thì mời mọi người lên võ đài bốc thăm.”
Cán bộ của Võ Minh nhìn mọi người rồi nói.
Hắn ta vừa mới nói dứt lời, võ giả trong thương hội Thiên Thủy lần lượt đứng dậy.
Rõ ràng tính kỷ luật của mọi người trong thương hội Thiên Thủy cao hơn hội thương hội Trung Hải nhiều.
Đồng thời, tuổi tác của bọn họ cũng cao hơn đại đa số mọi người, đều đã xấp xỉ ba mươi cả rồi, lớn hơn người trong hội thương hội Trung Hải chừng ba, bốn tuổi.
“Đi thôi.”
Trương Thiên Dụ nhìn đám người sau lưng rồi đứng dậy trước tiên.
Sau khi bước lên võ đài, mọi người bốc bóng theo thứ tự.
Chưa đến một phút sau, hai mươi bóng đã được bốc hết.
Trong tay Trần Dật Thần đang cầm quả bóng trắng bằng kim loại.
Sau khi mở ra, anh nhìn thấy bên trong chỉ có vỏn vẹn mỗi một con số: 8
8, đây là số thăm của Trần Dật Thần, cũng có nghĩa là, Trần Dật Thần là tuyển thủ thứ 8 bước lên trên sàn đấu.
Trần Dật Thần lại nhìn những võ giả khác trong hội thương hội Trung Hải, ngoại trừ Hồ Khải Tinh, gương mặt của những người khác chẳng có chút cảm xúc nào cả.
Vẻ mặt của Hồ Khải Tinh hơi tệ, anh ta bốc trúng số 1.
Có nghĩa là anh ta phải lên sàn đấu đầu tiên.
“Được rồi, các vị nộp lại quả bóng thăm mà mình bốc trúng đi.” Cán sự của Võ Minh nhìn bọn họ.
Võ giả của thương hội Thiên Thủy bắt đầu nộp quả bóng.
Vào lúc này, Hồ Khải Tinh lấm la lấm lét bước đến bên Trương Thiên Dụ, thấp giọng mà nói: “Anh Trương, anh bốc trúng số mấy thế?”
“Số ba.” Trương Thiên Dụ hờ hững nhìn Hồ Khải Tinh: “Sao đấy?”
“Anh Trương, em bốc trúng số 1.” Hồ Khải Tinh nói với vẻ mặt khốn khổ.
“Số 1?” Trương Thiên Dụ nhíu mày lại, số 1 là người đầu tiên lên sàn đấu, nhưng Hồ Khải Tinh lại là người có thực lực kém nhất trong hội thương hội Trung Hải, nếu như để anh ta lên sàn đấu, rất có khả năng sẽ bị người đầu tiên của hội thương mại Thiên Thu đánh bại.
Nếu như Hồ Khải Tinh thất bại sẽ làm ảnh hưởng nặng nề đến sĩ khí của hội thương hội Trung Hải.
“Người anh em Trương, có thể…” Hồ Khải Tinh không khỏi nhìn Trương Thiên Dụ, lúc định đề nghị đổi số với Trương Thiên Dụ, cán bộ của Võ Minh đã dẫn võ giả nước N đi đến, rõ ràng võ giả của nước N chính là người giám sát của thương hội Thiên Thủy.
“Phiền hai anh nộp quả bóng bốc thăm.” Cán bộ Võ Minh mỉm cười, nói với Trương Thiên Dụ và Hồ Khải Tinh.
“Được.”
Trương Thiên Dụ gật đầu với vẻ mặt không chút cảm xúc, anh ta lập tức bỏ quả bóng của mình lên khay.
Cán sự của Võ Minh nói ngay: “Anh Trương mang số 3, lát nữa sẽ là người thứ ba lên sàn đấu, anh Trương nhớ kỹ nhé.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta quay sang nhìn Hồ Khải Tinh.
Mặc dù trong lòng thấy không cam tâm, thế nhưng Hồ Khải Tinh không dám manh động trước mắt mọi người.
Anh ta cũng đặt quả bóng của mình lên khay.
Nhìn thấy số thứ tự của Hồ Khải Tinh, cán bộ của Võ Minh thoáng có vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ người anh em Hồ lại bốc trúng số 1…”
“Số 1 của thương hội Thiên Thủy là ai?” Hồ Khải Tinh thấp giọng hỏi thăm, anh ta muốn biết lát nữa ai sẽ là đối thủ của mình.
“Là Fuji Sasuke…” Cán sự của Võ Minh nhìn Hồ Khải Tinh với vẻ thương hại.
Fuji Sasuke là tuyển thủ của thương hội Thiên Thủy, địa vị của anh ta trong thương hội Thiên Thủy giống hệt với địa vị của Trương Thiên Dụ trong hội thương hội Trung Hải.
Nghe đến tên của Fuji Sasuke, rõ ràng sắc mặt của Hồ Khải Tinh trắng bệch, sao lại là anh ta?
“Người anh em Hồ chuẩn bị tâm lý đi.” Cán sự Võ Minh thở dài, anh ta cũng không nhìn Hồ Khải Tinh nữa, thực lực của Fuji Sasuke cũng chẳng thua kém Trương Thiên Dụ là bao.
Phần thắng của Hồ Khải Tinh khi thi đấu với Trương Thiên Dụ là bao nhiêu thì với Fuji Sasuke cũng là bấy nhiêu.
Còn về việc đổi số thứ tự…
Anh ta chỉ có thể nói, Hồ Khải Tinh ấu trĩ quá đi mất.
Ba Hóa Kình của nước N có mặt ở nơi này, bọn họ vẫn luôn nhìn sang đây đăm đăm, nếu như để bọn họ nhìn thấy Hồ Khải Tinh đổi số, thế thì sợ rằng Hồ Khải Tinh và Trương Thiên Dụ sẽ mất tư cách thi đấu.
Sau khi thu quả bóng thứ tự xong, võ giả trong hai hội thương mại đồng loạt bước xuống sàn đấu.
Cán bộ Võ Minh vừa mới thu quả bóng thi đấu bước lên sàn đấu rồi nói:
“Một lát nữa chúng tôi sẽ dán số thăm và thứ tự thi đấu của mọi người lên.”
“Ngoài ra, cuộc thi đấu bắt đầu vào lúc hai giờ, mong mọi người đến đúng giờ.”
Hai giờ?
Sau khi cán bộ Võ Minh nói dứt lời, những người bên dưới sàn đấu bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Hai giờ? Tổng cộng có hai mươi ván, hai giờ mới đấu thì hôm nay có thi đấu xong hay không?”
“Ai nói thi đấu xong trong ngày hôm nay? Cuộc thi đấu này này kéo dài trong vòng ba ngày, hôm nay hai ván, ngày mai và ngày mốt mỗi ngày bốn ván.”
“Tại sao phải chia làm ba ngày? Không thể đánh xong trong vòng một ngày sao?”
“Một ngày? Anh nghĩ rằng thi đấu là trò chơi con nít à? Làm sao có thể thi đấu xong trong vòng một ngày được.”
Trần Dật Thần phớt lờ cuộc bàn tán của đám đông, anh theo người trong hội thương hội Trung Hải về khu biệt thự.