CHƯƠNG 385: PHƯƠNG BẮC CÓ GIAI NHÂN
“Tổng giám đốc Hạ, người nhà họ Lưu đã đi rồi.”
Thấy hàng xe Mercedes-Benz nhà họ Lưu rời đi, cuối cùng trong lòng Phương Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cầu nguyện, người dẫn Lưu Văn Bác đi, tốt nhất là để anh ta đừng bao giờ quay lại.
“Ừm.” Hạ Nhược Y hơi mất tập trung gật đầu, đáy lòng cô luôn có cảm giác, Trần Dật Thần luôn ở bên cô, chưa từng rời xa cô.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, độ khả thi của cảm giác này thật sự rất thấp, nếu không có gì bất trắc, thì có lẽ giờ Trần Dật Thần đang ở Thương Châu, chứ không phải Trung Hải.
“Tổng giám đốc Hạ, lúc nãy mẹ chị lại gọi cho chị, bà ấy nói ngày mai bà ấy sẽ tới đây, chị xem…” Phương Nhã nhìn Hạ Nhược Y bằng ánh mắt dò hỏi, từ khi cô ấy trở thành tổng giám đốc, ngày nào cũng nhận rất nhiều cuộc gọi, nếu không phải đối tác công ty, thì chính là Lâm Như Tuệ, gần như ngày nào bà ấy cũng gọi mấy chục cuộc, chỉ để hỏi rõ Hạ Nhược Y đang ở đâu.
“Em bảo bà ấy ngày mai tới đây đi.” Vừa nhắc đến Lâm Như Tuệ, Hạ Nhược Y liền thấy đau đầu, bà không hề biết, lần này cô tới Trung Hải để nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ, cô chỉ nói với bà rằng, lần này cô định tới Trung Hải để tìm một công việc, thuận tiện đi giải sầu.
Nhưng giờ, rõ ràng Lâm Như Tuệ đã bắt đầu nghi ngờ cô, bằng không bà sẽ không suốt ngày gọi tới hỏi cô đang ở đâu, giờ còn muốn đích thân chạy tới Trung Hải gặp cô.
Đợi Lâm Như Tuệ tới Trung Hải rồi, e rằng chuyện cô nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ sẽ không giấu được nữa.
Buổi tối, Trần Dật Thần nhận được một cuộc gọi.
Là Tiêu Thuần gọi tới.
“Anh Thần, tối nay anh rảnh không?” Đầu bên kia, giọng điệu Tiêu Thuần hơi vui vẻ, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Anh rảnh, sao thế?”
“Hì hì, tối nay có một tiên nữ sắp lên sân khấu biểu diễn, nên em định mời anh tới đây xem.” Tiêu Thuần cười hì hì nói.
Trần Dật Thần bật cười: “Tiên nữ? Em đang nói mình à?”
“Đâu có, da mặt em chưa dày đến thế, tiên nữ mà em nói là Ngọc Nhi.”
Mỗi lần cô hỏi đến mối quan hệ giữa Lâm Ngọc Nhi và Trần Dật Thần, Lâm Ngọc Nhi đều đỏ mặt nói anh chỉ là anh trai cô ấy, chứ không phải bạn trai.
Tất nhiên Tiêu Thuần không tin mấy lời này.
Tiêu Thuần không biết Trần Dật Thần có thích Lâm Ngọc Nhi hay không.
Nhưng Tiêu Thuần biết chắc rằng, Lâm Ngọc Nhi thích Trần Dật Thần.
Vì mỗi lần nhắc đến Trần Dật Thần, mặt Lâm Ngọc Nhi đều đỏ lạ thường.
Lần này lên sân khấu biểu diễn, theo lý mà nói, chắc chắn Lâm Ngọc Nhi sẽ mời Trần Dật Thần tới đây, nhưng nửa tiếng trước, Tiêu Thuần có hỏi cô ấy, có mời anh không, nhưng cô ấy lại đỏ mặt lắc đầu.
Lúc đó Tiêu Thuần cạn lời, chắc chắn Lâm Ngọc Nhi đang nhát gan, hơn nữa còn chột dạ, sợ người khác biết mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Dật Thần.
Làm chị em tốt của Lâm Ngọc Nhi, tất nhiên Tiêu Thuần không thể ngồi nhìn chuyện này xảy ra được.
Thế là nhân lúc Lâm Ngọc Nhi rời đi, cô liền gọi cho Trần Dật Thần.
“Khi nào sẽ tới tiết mục của Ngọc Nhi?” Trần Dật Thần ngừng một lát rồi hỏi, rõ ràng Tiêu Thuần đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lâm Ngọc Nhi, nhưng anh không thể giải thích chuyện này được, vì càng giải thích sẽ càng tô đen, chỉ cần trong lòng anh và Lâm Ngọc Nhi biết rõ là được.
“Bảy giờ ạ, tốt nhất là anh nên tới đây trước, nếu tới trễ, anh sẽ không gặp được Ngọc Nhi đâu.” Tiêu Thuần cười nói.
“Được.” Trần Dật Thần gượng cười cúp máy, rồi xem giờ, nhận ra giờ đã gần sáu giờ rồi, nếu tiết mục Lâm Ngọc Nhi là vào bảy giờ, thì lúc này anh phải chạy qua đó ngay.
Chiếc xe mới của anh đã được Lý Lạc lái đi lắp camera hành trình rồi, nên Trần Dật Thần chỉ có thể lái chiếc Santana second hand của Lý Lạc đi.
Mặc dù xe Santana là đồ second hand, nhưng Lý Lạc luôn bảo dưỡng rất tốt, nên lúc lái rất thoải mái.
Giờ phía sau sân khấu trường Đại học Trung Hải.
Tiêu Thuần vừa cúp máy, thì một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc váy dài trắng, trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc cô gái này xuất hiện, toàn bộ nhân viên và sinh viên đứng sau sân khấu đều không khỏi thẫn thờ.
Đẹp!
Đẹp quá đi mất!
Giờ trong đầu mọi người đều hiện lên một bài thơ, phương Bắc có giai nhân, tuyệt sắc nhưng cô độc, ngước nhìn thành quách đổ, ngoái trông đất nước rung!
Lâm Ngọc Nhi trước mặt thật sự đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Chiếc váy màu trắng ôm sát thân hình chữ S của cô, cộng thêm việc trang điểm nhẹ nhàng, càng làm nổi bật khuôn mặt trong sáng hoàn hảo của cô.
Mắt phượng mày ngài, da dẻ trắng mịn.
Giờ trên người cô hội tụ tất cả từ ngữ dùng để miêu tả vẻ đẹp.
Cô chỉ lặng lẽ đứng đó, mọi người sẽ tự khắc đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Cô như một viên dạ minh châu, dùng để soi sáng tất cả những người có mặt tại đây.
Tiêu Thuần là người đầu tiên hoàn hồn từ khiếp sợ, hôm nay Lâm Ngọc Nhi quá chói mắt, ngay cả hoa khôi trong trường như cô, cũng hơi bị lu mờ khi đứng trước mặt cô ấy.
“Chị Tiêu Thuần.”
Thấy Tiêu Thuần nhìn mình đến thẫn thờ, Lâm Ngọc Nhi không khỏi xấu hổ.
“Ngọc Nhi, hôm nay em thật xinh đẹp, nếu lát nữa người nào đó nhìn thấy em, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến trố mắt.” Tiêu Thuần cười hì hì đi tới trước mặt Lâm Ngọc Nhi.
“Người nào đó?” Lâm Ngọc Nhi nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Thuần, Tiêu Thuần nói người nào đó là sao?
“Chị nói sai rồi, không phải người nào đó, mà là các sinh viên trong trường.” Hình như Tiêu Thuần ý thức được mình lỡ lời, nên vội đổi giọng, cô muốn cho Lâm Ngọc Nhi một bất ngờ, nếu để cô ấy biết vào lúc này, thì lát nữa Trần Dật Thần tới sẽ chẳng còn gì bất ngờ nữa.