CHƯƠNG 315: TẦN CUNG DIỄM
Trần Dật Thần đi trên đường mà không có mục đích gì, trong đầu giống như một thước phim điện ảnh, chiếu lại những hồi ức với Hạ Nhược Y trong ba năm qua.
Có đau khổ, có ngọt ngào, nhưng hơn hết chính là cuộc sống yên bình.
Ba năm trước, lần đầu tiên anh gặp Hạ Nhược Y, cả người anh toàn là màu, Lâm Như Tuệ không muốn gặp tai họa, bảo Hạ Trấn Quốc ném anh đi.
Nhưng Hạ Nhược Y đã cố hết sức ngăn cản, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với Lâm Như Tuệ.
Đó chính là lần đầu tiên Trần Dật Thần rung động.
Rung động vì sự lương thiện của Hạ Nhược Y.
Sau này, dưới sự làm mối của Hạ Trấn Quốc, anh được như ý nguyện trở thành vợ chồng với Hạ Nhược Y.
Vì không để cho nhà họ Trần chú ý đến anh, anh lựa chọn ẩn nhẫn, biến mình thành một đồ bỏ đi.
Sự chịu đựng này tận ba năm.
Trong ba năm qua, anh chịu đựng tất cả sự chế giễu, ở trong nhà họ Hạ, anh chỉ là một đồ bỏ đi.
Tất cả mọi người đều xem thường anh.
Chỉ có một mình Hạ Nhược Y, luôn ôm hy vọng với anh.
Mặc dù Hạ Nhược Y chưa từng nói, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được.
Vì Hạ Nhược Y, anh cố gắng tu luyện, suýt nữa còn hi sinh tính mạng của mình.
Ông trời không phụ lòng người.
Anh từ Ám Kình trung kỳ tu luyện đến Hóa Kình sơ kỳ.
Ba chướng ngại này, rất nhiều người học võ, cả đời cũng không vượt qua được.
Nhưng anh lại chỉ cần dùng có 3 năm.
Người khác nhìn thấy anh ở Hóa Kình sơ kỳ, chỉ cho là anh bộc lộ ra thiên phú của mình.
Nhưng chỉ có một mình anh hiểu rõ, là vì Hạ Nhược Y anh mới có thể tu luyện đến Hóa Kình sơ kỳ.
Anh rất cảm kích Hạ Nhược Y.
Không có Hạ Nhược Y, sẽ không có anh của ngày hôm nay.
Nếu như có thể, anh muốn từ bỏ huyết thống với nhà họ Trần.
Cùng với Hạ Nhược Y trải qua một cuộc sống bình yên.
Nhưng trên thế giới này, không có nếu như.
Cây muốn lặng mà gió chả ngừng!
Nhà họ Trần không muốn anh yên tĩnh.
Lúc đi đến dưới một hàng cây phong, bước chân của Trần Dật Thần dừng lại.
Bởi vì có một chiếc Rolls Royce màu bạc dừng phía trước.
Biển số xe của con Rolls Royce này là Kinh C0000.
Trước đầu xe có hai người phụ nữ đứng cạnh nhau.
Một người ăn mặc lộng lẫy, một người không giận mà uy.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy kia hiện lên sự chế giễu.
“Tần! Cung! Diễm!”
Đột nhiên, Trần Dật Thần nghiến răng, anh hiểu rồi!
Anh hiểu rồi!
Anh hiểu tại sao Hạ Nhược Y lại muốn ly hôn rồi!
“Tần Cung Diễm?”
Khóe miệng người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy nhếch lên, sau đó hai tay khoanh trước ngực, từng bước đi về phía Trần Dật Thần.
Lúc đi đến trước mặt Trần Dật Thần, trên khuôn mặt bà ta hiện lên sự hài hước: “Mẹ nuôi cũng không gọi? Gọi tôi là Tần Cung Diễn?”
“Có phải là bà không?” Trần Dật Thần nheo mắt tràn đầy tức giận, trước đây anh còn nghĩ, tại sao Hạ Nhược Y lại quyết định muốn ly hôn với anh, anh rất rõ, chắc chắn không phải là vì Diệp Hải Đường và Lâm Ngọc Nhi.
Nhưng anh vẫn không biết nguyên nhân này từ đâu.
Nhìn thấy Tần Cung Diễm, anh đột nhiên hiểu ra.
“Cái gì mà có phải là tôi không? Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?” Khóe miệng Tần Cung Diễm vẫn mang theo nụ cười hài hước.
“Có phải bà đã đi tìm Nhược Y!” Trần Dật Thần kiềm chế cơn tức giận hỏi.
Lần này, Tần Cung Diễm không phủ nhận.
“Ừ, là tôi, hôm trước tôi có tìm cô ta, bảo cô ta ly hôn với cậu.”
“Tại sao?” Trần Dật Thần nắm chặt tay, tức giận không kiềm chế được mà bùng nổ.
“Tại sao?” Tần Cung Diễm suy nghĩ, cười: “Không có tại sao.”
“Tôi chỉ muốn thử xem, người phụ nữ kia rốt cuộc yêu cậu đến mức nào.”
“Cô ta đã không làm tôi thất vọng.”
Hít một hơi thật sâu, Trần Dật Thần để bản thân mình bình tĩnh lại: “Tần Cung Diễm, tôi không muốn bà nhúng tay vào chuyện của tôi và Nhược Y.”
“Tôi đã nhúng tay vào rồi, cậu làm gì tôi?” Tần Cung Diễm hất cằm lên, dường như đang khiêu khích Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần không nói gì, chỉ nắm chặt tay.
Anh không có nhiều sự thù địch với Tần Cung Diễm.
Bởi vì ở nhà họ Trần 20 năm, người phụ nữ này không hề làm khó anh, cũng không hề làm khó mẹ anh.
Mặc dù theo lý mà nói, trong nhà họ Trần người bà ta ghét nhất phải là anh và mẹ anh.
Nhưng không ngờ, bà ta chưa từng tỏ ra căm ghét anh và mẹ anh.
Người phụ nữ này, anh không thể nhìn thấu.
“Có lẽ cậu hiểu rõ, cậu không hợp với cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng trở thành gánh nặng của cậu.” Khóe miệng Tần Cung Diễm lại nở một nụ cười.
“Không liên quan gì đến bà.” Câu trả lời của Trần Dật Thần vẫn lạnh lùng như cũ.
“Vậy sao?” Tần Cung Diễm không hề để tâm.
Sau khi nói xong, bà ta lại thở dài: “Trước đây không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ thì chưa chắc.”
Mí mắt Trần Dật Thần giật giật: “Bà có ý gì?”
“Trần đại sư đã biết rồi còn hỏi?” Tần Cung Diễm đột nhiên nở một nụ cười thù địch.
Con người Trần Dật Thần đột nhiên co lại.
“Trần Dật Thần, có lẽ cậu biết rõ mục đích lần này tôi đến đây.” Tần Cung Diễm lười biếng liếc nhìn Trần Dật Thần nói: “Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu, cậu giúp tôi đối phó với Trần Bá Dung, tôi giúp cậu bảo vệ Hạ Nhược Y, thế nào?”
“Tôi không hiểu bà đang nói cái gì.” Khuôn mặt Trần Dật Thần trở nên u ám, Tần Cung Diễm đang thử thăm dò hay thực sự biết điều gì rồi.
“Không biết?” Khóe miệng Tần Cung Diễm nở một nụ cười chế giễu: “Trần Dật Thần, cậu có thể giấu được người khác nhưng không thể giấu được tôi.”
“Ba tháng trước cậu đã đột phá được Hóa Kình sơ kỳ rồi.”
“Võ học đại sư 25 tuổi, haha, nếu như cái này truyền ra ngoài, sợ là có thể dọa được rất nhiều người, xứng đáng là giống của cái đồ kia.” Tần Cung Diễm thở dài.
Trần Dật Thần trầm mặc, ngay cả ngày anh đột phá Tần Cung Diễm cũng biết, điều này chứng tỏ, từ đầu đến cuối bà ta chưa từng bỏ qua việc theo dõi anh.
Anh cứ nghĩ là, cả nhà họ Trần, chỉ có một mình Trần Ứng Long biết chuyện anh đột phá đến Hóa Kình sơ kỳ, nhưng bây giờ…..
“Trần Dật Thần, tôi không muốn nói những lời vô nghĩ với cậu. Có lẽ cậu cũng biết, con trai của tôi chết như thế nào.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu với cậu, chính là giết chết cả nhà Trần Bá Dung, một người cũng không tha.” Nói đến Trần Bá Dung, trên khuôn mặt người phụ nữ này thoáng hiện lên sự thù hận, sự thù hận này khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên đóng băng.
Trần Dật Thần im lặng không nói gì, anh không ngờ, Tần Cung Diễm lại thẳng thắn như vậy.
“Trước khi giết chết cả nhà Trần Bá Dung, tôi sẽ thay cậu bảo vệ vợ của cậu thật tốt.” Tần Cung Diễm lại nói, bà ta tin, chỉ cần Trần Dật Thần không ngốc, thì có thể hiểu được, sự bảo vệ mà bà ta nói có ý là gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!