Dưới sự dẫn dắt của nhân viên đón tiếp, mấy người Từ Đông Lương vào trong phòng bao trước, vài phút sau, Tôn Lượng và những người khác cũng bước vào.
Vừa vào cửa, Tôn Lượng nhìn thấy Trần Dật Thần đang ngồi bên cạnh Hạ Nhược Y, biểu cảm đương nhiên kinh ngạc, tên này không phải bắt taxi hay sao? Sao có thể nhanh hơn mình?”
Có điều trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng Tôn Lượng cũng không có hỏi tiếp nữa.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Hạ Nhược Y đương nhiên ngồi bên cạnh Trần Dật Thần, mà Từ Đông Lương cũng không tránh né, trực tiếp ngồi bên cạnh của Hạ Nhược Y, cùng với Trần Dật Thần tỏa ra mùi thuốc súng.
Vương Hiểu Nha ngồi cạnh Từ Đông Lương, thỉnh thoảng dùng bộ ngực no đủ của mình, vô tình hay hữu ý cọ vào cánh tay của Từ Đông Lương, ý đồ khơi gợi dục vọng của Từ Đông Lương.
Mọi người tổng cộng chia thành 4 bàn, bàn của Trần Dật Thần, trừ anh và Hạ Nhược Y, những người khác đều có quan hệ không tồi với Từ Đông Lương, hai đàn em của Từ Đông Lương, Tôn Lượng và thanh niên có mắt tam giác Vương Siêu không tính.
“Nhân viên phục vụ, trước đem lên mấy chai sâm banh đã.” Từ Đông Lương nhàn nhạt dặn.
“Ngoài ra, mọi người muốn ăn gì thì tự mình gọi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi, tôi nói rồi tối nay tôi mời.” Từ Đông Lương mỉm cười liếc nhìn mọi người, nói.
“Anh Lương, vậy tôi không khách sáo nữa.”
“Từ lâu đã nghe nói đồ ăn nơi này là ngon nhất Kim Lăng, trước đây không ăn nổi, hôm nay nhờ phục của anh Lương, có thể thoảng mái ăn rồi, ha ha.”
“Nhược Y, tôi thường đến đây ăn, thịt bò viên hầm ở đây không tệ, tôi gọi cho cậu một phần nhé.” Từ Đông Lương cầm menu, mặt mày ân cần nói.
Hạ Nhược Y mày liệu nhíu lại, vừa muốn từ chối, Trần Dật Thần lại mở miệng nói trước: “Không cần, Nhược Y cô ấy không thích ăn thịt bò, cô ấy thích ăn cá hơn, gọi món cá ôm chua Tây Hồ.”
Từ Đông Lương có hơi bực bội: “Tôi đang gọi cho Nhược Y, có liên quan gì tới anh?”
Trần Dật Thần mỉm cười, nói: “Nhược Y là vợ của tôi, anh nói có liên quan gì với tôi? Không tin anh hỏi, Nhược Y cô ấy thích món nào?”
“Gọi cá ôm chua Tây Hồ, em khá thích ăn cá.” Hạ Nhược Y cười ngọt ngào nói.
Sắc mặt của Từ Đông Lương càng thêm khó coi, không phải nói Hạ Nhược Y sau khi kết hôn sống không được như ý sao? Hơn nữa còn ra ngoài làm tiểu tam, thế sao bây giờ, cô còn đứng về phía Trần Dật Thần chứ?
Cô lẽ nào không biết, anh ta đã có tài sản vượt trăm tỷ rồi!
“Này, con người anh có biết thế nào chủ khách hay không, hôm nay là anh Lương mời, không phải anh, anh ở đây giả vờ cái quái gì?” Lý Tuyết không nhìn nổi nữa, để mạnh chiếc ly trong tay xuống, bắt đầu dạy dỗ Trần Dật Thần.
“Tôi có nói để anh ta mời tôi sao?” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói, ý rất rõ ràng, ông đây tự mình có thể trả, không cần người khác mời.
“Đừng có cho mặt mũi mà không biết! Anh Lương mời, là cho anh mặt mũi rồi, nếu không với một tên nghèo làm shipper như anh, có thể ăn cơm ở đây sao?” Tôn Lượng vỗ bàn, lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần.
“Đúng thế, nơi này tùy tiện một món, giá cũng đã 3-6 triệu, không có giống mấy tiệm đồ ăn nhanh mà anh thấy bên đường đầu, anh Lương nếu không mời, đừng nói ăn cơm, anh ngay cả cửa cũng không vào được.” Lý Tuyết cũng lạnh lùng nói.
“Tôi không ăn nổi cơm ở đây? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi không ăn nỗi cơm ở đây?’ Trần Dật Thần cười lạnh liếc nhìn Lý Tuyết và Tôn Lượng, anh nếu như muốn, đừng nói ăn cơm cả đây, cho dù mua cả công quán Hoa Thịnh này cũng không thành vấn đề.
“Aiya, còn giả bộ, đừng tưởng tôi không biết hoàn cảnh của anh, một shipper như anh, tiền lương cũng nắm 15-18 triệu, nhưng anh biết một bữa cơm ở đây bao nhiêu tiền không? Ngon một chút đều trên 30 triệu!”
“Anh muốn nói mình ăn được, vậy được, có bản lĩnh anh học theo anh Lương, thanh toán cho tất cả mọi người đi, đừng chỉ thanh toán cho một mình mình nữa, ai biết anh có phải lấy mấy tháng tiền lương ra để tỏ vẻ hay không.” Lý Tuyết mặt mày chế giễu, đồ ăn ở đây mặc dù đắt, nhưng nếu như chỉ có một mình Trần Dật Thần, anh ta cắn răng, vẫn có thể lấy một hai tháng tiền lương để ra vẻ, có điều nếu như mời tất cả mọi người, vậy không phải chuyện một hai tháng tiền lương có thể giải quyết, ít nhất cũng phải mất tiền lương 5-6 năm, tỷ hơn tỷ!”
“Tôi nếu như thật sự thanh toán được hết cho tất cả, cô sẽ như thế nào?” Trần Dật Thần nhàn nhạt hỏi.
“Anh nếu như thật sự thanh toán được cho tất cả mọi người, tôi quỳ xuống trước mặt anh, gọi anh là ba.” Lý Tuyết buột miệng nói ra, cô ta không tin Trần Dật Thần thật sự có thể lấy ra được nhiều tiền như thế!
“Chắc chắn?” Trần Dật Thần cười như không cười.
“Đương nhiên chắc chắn!” Giọng của Lý Tuyết đề cao, trên người Trần Dật Thần ăn mặc loại quần áo gì, cô ta hoàn toàn có thể nhìn ra, nhiều nhất chỉ đáng 1 triệu, người như thế sẽ lấy ra được hơn 1 tỷ mời người khác ăn cơm hay sao? Đùa cái gì vậy!”
“Được, hy vọng cô nhớ lời mình vừa nói, lát nữa mọi người sau khi ăn xong, tôi thanh toán.” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói.
Lý Tuyết sững người, tên phế vật này vậy mà làm thật sao? Anh không phải thật sự lấy hơn 1 tỷ để ra oai đấy chứ.
“Anh không có đùa chứ, chúng tôi nhiều người như thế, chi phí ít nhất cũng phải 1 tỷ 2 đến 1 tỷ rưỡi, anh thanh toán nổi không?” Lý Tuyết nghi ngờ nói, cô ta cảm thấy Trần Dật Thần bây giờ vì thể diện nên mới nói lời này, thật sự đến khi thanh toán, anh tuyệt đối sẽ tìm cớ mở miệng chuồn mất.
“Lát nữa mọi người ăn xong thì sẽ biết tôi có thanh toán nổi hay không.” Trần Dật Thần vẫn điềm nhiên như thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!