Trần Huần, cháu đích thân đi truyền lời của cho tôi, bà cụ Đồ nói hôm nay nhà họ Đỗ giành được thắng lợi, cả tộc chúc mừng, tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Đỗ, nhất định phải có mặt đầy đủ! “Vàng, thưa cô!”
Chẳng mấy chốc mệnh lệnh của Đỗ Chi Tú đã truyền khắp toàn bộ nhà họ Đỗ, đổi chuyện việc vui mừng cỡ này, đương nhiên người nhà họ Đỗ sẽ vô cùng vui vẻ. Trước cửa lớn nhà họ Đỗ bày mấy chục cái bàn, vô số món ngon, sơn hào hải vị hương bay bốn phía, nam nữ già trẻ nhà họ Đô người nào người nấy đều vui về ra mặt. Ở trước một cái bàn đặt ở nơi hẻo lãnh nhất, có một cậu thanh niên mang gương mặt tái nhợt, có vẻ hơi gầy yếu đứng đó mất hồn mất vía, dường như không hề hợp với toàn bộ khung cảnh bữa tiệc vui sướng này. “Ninh Phong, anh sao thế?”
Người bên cạnh nhìn thấy anh ta như thế này thì ân cần hỏi han.
Đỏ Ninh Phong đầu tiên là sững sở, tiếp theo lại gượng cười một tiếng: “Không Không sao
Người nói chuyện với anh ta cũng không để ý làm, cười nói: Thật sự không sao đây chứ? Anh nhìn mình một chút xem, sắc mặt khó coi laml” “Chỉ là có hơi không thoải mái một chút thôi, à đúng rồi, sao lại không thấy Tổ Nghi và chồng của em ấy đâu nhỉ?” “Đúng rồi nhỉ, sao lại không trông thấy hai người bọn họ đâu?” Người kia cũng nhìn khắp một lượt xung quanh, lại lập tức nói: “Anh yên tâm! Tiệc ăn mừng đêm nay chính là tổ chức cho hai người họ, khẳng định không thiếu hai người họ được!” “Ninh Phong, anh không đi cùng nên không biết người em rể này của chúng ta lợi hại cỡ nào đâu, Hạ Chúc nhà họ Hạ thì thế nào, lại còn xưng danh là đứng đầu Hải tộc nữa chứ, hừ, bị cậu em rể này của chúng ta đánh cho mấy đảm đã không biết nam bắc thế nào nữa rồi, ha ha ha… Nhìn thật là hả lòng hả dạ mà!”
Giờ phút này đầu óc Đỗ Ninh Phong vô cùng hỗn loạn, chỉ có thể gượng ép phụ họa theo, khi trong lòng anh ta càng ngày càng cảm thấy bất an, thì lúc này, ánh mắt của anh ta lại đột nhiên run lên, bởi vì có một bóng người đang đi về phía bên này, tới chỗ anh ta. Mặc dù không biết người này là ai, nhưng Đỗ Ninh Phong có ấn tượng, người này chính là một trong các học trò đi theo Diệp Phùng đến đây!
Vương Khinh Lâm bước từng bước một đến trước mặt Đỗ Ninh Phong, bề ngoài nở nụ cười nhưng trong lòng rét lạnh, nhìn anh ta: “Anh Đỗ, thầy tôi mời anh qua một chuyến!”
Đối mặt với ánh mắt của người này, Đỗ Ninh Phong trốn tránh theo bản năng: “Có… Có chuyện gì không?” “Về phần có chuyện gì, anh Đỗ đi với tôi một chuyển, chẳng phải sẽ biết thôi sao?”
Yết hầu của Đỗ Ninh Phong chuyển động lên xuống. sự khác lạ của anh ta cũng khiến những người xung quanh chú ý, lúc này, Vương Khinh Lâm tiến lên trước một bước, ghé vào sát bên tại Đỗ Ninh Phong, dùng giọng nói nhỏ tới mức chỉ một mình anh ta mới có thể nghe được, nói một câu: “Anh Đỗ, nếu tôi đã tìm đến anh, thì chắc hẳn trong lòng anh cũng biết rất rõ rốt cuộc là vì chuyện gì!” “Nếu như anh là người thông minh, thì hãy ngoan ngoãn đi với tôi một chuyến, nếu như làm ồn ào khiến mọi người đều biết, đến lúc đó, người không gánh được hậu quả, vẫn là chính anh mà thôi!”
Đỗ Ninh Phong khẽ giật mình, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt lại càng trắng bệch thêm mấy phần, ngay lập tức, sức lực toàn thân như bị rút hết đi, anh ta cười khổ một tiếng: “Được, tôi đi theo anh!”
Trong một căn phòng an tĩnh, Hà Tố Nghi và Diệp Phùng ngồi lên ghế cao, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đỗ Ninh Phong, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, nói: “Đỗ Ninh Phong, chắc cậu cũng đã biết tôi mời cậu đến để làm chuyện gì?”
Đỗ Ninh Phong hoang mang lắc đầu: “Không biết.” “Bốp! Diệp Phùng đột nhiên vô mạnh lên bàn một cái: “Không biết?” “Chuyện đã tới mức này rồi, cậu vẫn còn không định thừa nhận sao?”
Đỗ Ninh Phong run lên một cái, trong mắt không chừng, cần rằng, ngẩng đầu, nhìn Hà Tổ Nghi: “Để Sư Diệp, tôi thật không biết ngài muốn tôi thừa nhận cái gì?” “Mặc dù tôi cũng là con cháu chính thống của nhà họ Đỗ, nhưng mà tôi cũng chỉ là một nhân vật không đáng chủ ý mà thôi, ngài… Có phải ngài nhầm người rồi hay không. ”
Diệp Phùng cười: “Hóa ra cậu còn biết mình là con cháu chính thống của nhà họ Đỗ đấy à! Được, Đỗ Ninh Phong, Diệp Phùng tôi đây sẽ nhìn xem, miệng của cậu có thể cứng đến cỡ nào!”
Lúc hai người đang nói chuyện, tay Diệp Phùng ném ra ngoài một vật, khi nhìn thấy thứ này là gì, hai mắt Đỗ Ninh Phong đột nhiên rũ xuống, trên mặt lập tức hiện lên một mảnh tro tàn! “Vật này, nhìn quen mắt không?”
Diệp Phùng vuốt vuốt cái bình trong tay, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nhìn Đỗ Ninh Phong: “Còn cần tôi phải nói thêm gì nữa không?”
Đỗ Ninh Phong lắc đầu, đột nhiên thở một hơi thật dài, giống như cuối cùng cũng buông xuống tảng đá lớn đang đè nặng đáy lòng, trên mặt lại hiện ra vẻ nhẹ nhõm: “Vẫn là bị phát hiện rồi.” “Nói đi…”