Mặt nhị trưởng lão tái mét, ông ta vội biện giải: “Nói xằng nói bậy! Cậu chính là cố tình vu khống tôi.”
Ngay sau đó, ông ta chuyển tầm mắt sáng Diệp Phùng đang đứng cạnh, ra vẻ như tỉnh ngộ hiểu ra: “Lão già tôi đây hiểu rồi! Hoàng Thiên Triều, anh và Diệp Phùng đang mưu hợp cùng nhau thôn tính học viện Thiên Cơ, cố tình tìm người đổ tội hãm hại tôi đúng không?” “Các bạn học viên! Đừng nghe anh ta nói bậy, bọn họ có ý đồ với học viện Thiên Cơ này! Riêng danh dự của tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả một học viện thì là chuyện lớn.” “Mọi người đừng mắc mưu! Lão già tôi đây bằng lòng lấy cái chết để tự chứng minh trong sạch”
Khi ông ta nói thì đột ngột lao tới rút lấy đạo của một tên lính đứng cạnh, một tia sáng lạnh lóe lên, thanh đao sắp bị ông ta kéo về đến cổ mình.
Quá nhanh, những tên lính đánh thuê còn chưa kịp phản ứng thì đã có một cái bóng vụt tới, thanh đạo dài trong tay nhị trưởng lão bị đá văng ra ngoài. Vương Khinh Lâm đá ông ta ngã xuống mặt đất, dẫm nát trên vai ông ta không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Muốn chết để bảo trì danh tiếng à? Để tôi nói cho ông biết, ông nghĩ nhiều rồi!”
Vẻ mặt nhị trưởng lão xám xịt, ý đồ của ông ta đã bị vạch trần.
Sự việc đã bại lộ, kết cục đã định, đó là uy tín và danh dự của cả một đời. Nếu sống tiếp quãng đời còn lại sẽ rơi vào thảm cảnh thân bại danh liệt, bị người đời khinh bỉ. Đối với loại người như nhị trưởng lão mà nói thì tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cho nên ông ta thà chọn cách tự kết liễu mình để giữ lấy một chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng như khuấy động chậu nước tưởng chừng như trong vắt này. Ông ta tuyệt đối không cho phép thanh danh hơn mười năm của mình bị hủy trong tay Hoàng Thiên Triều và Diệp Phùng. “Tôi… Tôi có chứng cứ
Giọng nói yếu ớt của Lý Hùng vang lên: “Lúc trước, ông ta đã hứa hẹn với tôi, bảo đảm có thể để tôi thuận lợi tốt nghiệp, hơn nữa sẽ tiến cử tôi vào làm viên chức. Vì để phòng ngừa ông ta lật lọng, tôi đã cố ý để ông ta tự tay viết một lá đơn cam đoan.” “Bây giờ lá đơn kia ở ngay trong hành lý của tôi. Xin các anh, tôi bằng lòng giao nộp lên, cũng bằng lòng rời khỏi học viện Thiên Cơ, chỉ xin anh đừng tuyên bố chuyện này ra ngoài. Ba mẹ tôi đều đã già cả, vốn không biết việc này, bọn họ vẫn luôn tự hào vì tôi có thể vào được học viện Thiên Cơ, nếu như để họ biết được chỉ sợ bọn họ chịu không nổi đả kích này.”
Chuyện đã tới nước này rồi, bụi bặm rồi cũng sẽ lắng, những trưởng lão và các giáo viên bị áp giải đều tái mặt, rất nhiều học viên căm phẫn nhìn bọn họ. Mọi người cũng không ngờ rằng những người thầy mà mình cho là tấm gương, hết sức kính trọng ấy lại làm ra những chuyện thể này. Đây quả thực là một sự sỉ nhục to lớn cho tất cả những người đam mê sách.
Hoàng Thiên Triều bước chầm chậm tới gần nhị trưởng lão, từ trên cao nhìn xuống: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng nhị trưởng lão. Hiện tại, ông còn lời nào để nói nữa không?”
Nhị trưởng lão đau khổ nhằm hai mắt, một giọt lệ nhanh chóng xẹt qua mí mắt: “Tại sao? Tại sao phải đối với tôi như vậy?” “Tôi đã vì học viện Thiên Cơ hiến dâng suốt mười năm cuộc đời, cho dù tôi có làm sai, tôi lấy chết tạ tội còn chưa đủ hay sao? Vì sao nhất thiết phải hủy hoại thanh danh cả đời tôi chứ!” “Vậy ông có nghĩ tới, lúc ông mang những người vô dụng này vào học viện Thiên Cơ, đã phải đánh rớt những nhóm người vốn dựa vào nỗ lực của chính mình để tiến vào học viện Thiên Cơ hay không?” “Bọn họ vốn sẽ có được một tương lai tươi sáng, được bước vào cửa lớn của học viện Thiên Cơ, đồng thời đó cũng chứng minh cho họ thấy rằng cái giá của những nổ lực rồi sẽ được đền đáp xứng đáng” “Nhưng mà, bởi vì hành động của ông đã khiến họ mất đi niềm tin vào việc học, sẽ để bọn họ cảm thấy cố gắng không đáng giá. Thậm chí có thể sẽ hủy đi cả đời của họ.” “Ông chưa từng nghĩ đến điều đó. Nếu như nhóm học viên mua điểm này một khi tiến vào làm quan chức, như vậy thì những người dân sống dưới quyền đó sẽ như thế nào? Cuộc sống dân sẽ ra sao? Anh ta sẽ cung phụng quốc gia mình hay tham nhũng? Và danh tiếng của học viện Thiên Cơ chúng ta sẽ thối nát đến mức nào nữa?” “Thứ ông nhận được là tiền vàng, nhưng cái mà ông phá hư là cả một nền móng của thiên hạ.”
Huy hoàng như ngục, danh tiếng thối rữa bên tai
Nhị trưởng lão há hốc miệng, cuối cùng chỉ bất lực cúi đâu.
Diệp Phùng rất tán thành với những gì Hoàng Thiên Triều nói, các bộ phận lớn của Thiên Triều sẽ được bổ nhiệm hằng năm, đại đa số những người trúng tuyển đều là người tài tốt nghiệp từ các khóa của học viện Thiên Cơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!