Chương 544
Đầu tiên Hoàng Diên sững sờ, ngay sau đó trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn “Diệp Phùng! Đã đến đây rồi mà anh vẫn còn kiêu ngạo như vậy! Ông đây nói lại một lần nữa cho anh biết!”
“Nơi này không phải thủ đô!”
“Ở thành phố Nam Vân, Hoàng Diên này chính là trời!”
“Xông lên!”
“Khoạn đã!”
Diệp Phùng giống như một tiếng sét giữa trời quang, khí thế trên người đột nhiên cứng lại, anh liếc mắt lướt qua từng tên tay sai này, trầm giọng nói: “Nói vậy chắc các anh cũng đã từng nghe đến tên tôi rồi, tôi là để sư Diệp Phùng!”
“Hoàng Diên thân là thị trưởng của thành phố, nhận hối lộ trái pháp luật, lười biếng không làm tròn trách nhiệm, chính các anh cũng có thể hiểu rõ, sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào!”
“Ông ta chắc chắn không sống được rồi, chẳng lẽ các anh cũng muốn đi cùng một con đường với ông ta xuống vực thẳm sao?”
Lời nói giống như sấm sét trên đất bằng, tất cả đám tay sai anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong lòng do dự, Hoàng Diên vừa thấy có chỗ không ổn, lập tức quát to: “Sợ cái gì hả!”
“Đế sư chó má cái gì, bọn họ là một đảm sơn tặc! Các anh xông lên cho ông! Cần chết không cần sống, chém được trùm sơn tặc, tiền thưởng là ba tỷ!”
Tuy rằng ông ta nói như vậy, nhưng mà những tay sai kia đều không phải kẻ ngu, bọn họ đi theo Hoàng Diên, chẳng qua chỉ vì tiền, chứ không phải muốn bán mạng cho ông ta.
Khí thế của mấy người Diệp Phùng vẫn sờ sờ ở đó, trước đó những người này cũng nghe thấy rõ ràng những gì Diệp Phùng và Hoàng Diên nói chuyện với nhau, sơn tặc sao? Nếu sơn tặc đều có khí thế như vậy, toàn bộ thành phố Nam Vân đã trở thành thế giới của sơn tặc từ lâu rồi!
Giờ phút này Bắc Minh Vân cũng đứng dậy, ánh mắt thờ ơ cười nhạt: “Thị trưởng Hoàng, xem ra đúng là ông không bước chân ra khỏi nhà nên không biết đến việc bên ngoài, mạng sống của Diệp để sư, nước Đại Phong treo giải thưởng đến ba nghìn tỷ cũng không có ai dám nhận, chỉ có vẻn vẹn ba tỷ, ông làm vậy là đang chê cười nước Đại Phong ngu ngốc sao?”
“Cô là ai?”
“Thế gia Bắc Minh, bổ khoái áo bạc, Bắc Minh Vân!”
Bổ khoái áo bạc sao?
Hoàng Diên lập tức hơi luống cuống, tuy rằng ông ta không rõ lắm thế gia Bắc Minh đại diện cho cái gì, nhưng ông ta đã lên đến chức vụ này, nhất định hiểu được sức nặng của bốn chữ bổ khoái áo bạc này!
Bọn họ là người thực thi pháp luật được chính phủ cấp phép đặc biệt, có quyền lợi tuyệt đối chém trước tấu sau!
Có điều, việc đã đến nước này, đương nhiên không còn đường lui nào nữa, cắn chặt răng, ổn định tinh thần, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội: “Hừ! Cô nói anh ta là bổ khoái áo bạc thì anh ta chính là bổ khoái áo bạc sao? Tôi nói các anh là sơn tặc, các anh chính là sơn tặc!”
Giọng nói của Hoàng Diên hổn hển, nhưng những binh lính dưới tay vẫn không dám ra tay bừa bãi, dưới cơn giận dữ, lập tức nắm cổ áo một người gần nhất, gầm lên: “Anh! Xông lên! Giết bọn chúng!”
“Thị… Thị trưởng, tôi… Tôi…” Nhìn gương mặt sợ hãi của người kia, Hoàng Diên giận dữ bốc lên từ tận đáy lòng, rút một lưỡi dao sắc bén bên hông ra, hung dữ rạch một đường lên cổ người kia, phụt một tiếng, máu tươi bắn đầy lên mặt Hoàng Diên, lúc người lính kia sắp chết, đôi mắt to vô tội khó mà tin nổi nhìn người chủ của mình, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mất hết sức lực ngã xuống mặt đất.
“Các anh nghe rõ cho ông đây! Nơi này là thành phố Nam Vân! Vợ con già trẻ lớn bé của các anh, đều nằm dưới quyền thống trị của thị trưởng thành phố này! Nếu còn có ai trái lệnh không nghe theo, anh ta, chính là kết cục!”
“Hoàng Diên!” Ánh mắt Diệp Phùng trừng to, lộ ra ý lạnh dày đặc: “Giữa ban ngày ban mặt, giết người bừa bãi, lạm sát kẻ vô tội, trong mắt ông có còn pháp luật nữa không hả?”
“Pháp luật sao? Ở đây, ông đây chính là pháp luật!”
“Giết cho tôi!”
Dưới sự đe dọa của Hoàng Diên, tất cả tay sai đều bất chấp khó khăn lập tức liều chết xông lên, Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta, rằng mỗi khép mở: “Bắt lấy!”
Nhóm lính đánh thuê chờ đợi đã lâu cùng nhau xông lên, nhất thời, trong căn nhà nhỏ lập tức biến thành chiến trường đẫm máu!
Tiếng kêu đòi giết, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, ánh mắt Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Diên, nhưng Hoàng Diên lại cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không hề xông lên phía trước, ngược lại càng ngày càng có ý định lui về phía sau, giấu mình sau lưng tất cả tay sai.
Đám tay sai vẫn đang không ngừng xông lên, tuy rằng đám lính đánh thuê này đều là người chuyên nghiệp, nhưng hổ mạnh không đánh lại được bầy sói, hơn nữa địa hình nhỏ hẹp như vậy, dưới mệnh lệnh của Diệp Phùng, bọn họ cũng sẽ không ra đòn trí mạng, dù sao, nhưng tay sai này cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, cứ kéo dài như vậy, những lính đánh thuê mà Vương Khinh Lâm dẫn đến cũng dần dần xuất hiện thương tổn!
“Thưa thầy! Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chúng ta hoàn toàn không chiếm được ưu thế gì!”
Vương Khinh Lâm xông đến bên cạnh Diệp Phùng, giọng nói gấp gáp.
“Những lính đánh thuê này của chúng ta đều chỉ học những chiêu thức giết người, kiểu chỉ phòng ngự mà không tấn công này, chúng ta hoàn toàn không chiếm được ưu thết”
Thấy Diệp Phùng không phản ứng gì, Vương Khinh Lâm lại vội vàng nói.
Ánh mắt Diệp Phùng sâu sắc, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!