Chương 497: Lòng nghi ngờ.
Tại biệt thự của A Minh Hãn lại không hề xa hoa như của Trát Mộc Lí, ngược lại lại mang đầy nét quyến rũ của một vương triều cổ kính.
Trên một đồng cỏ rộng hàng trăm mét vuông có vô số loại mãnh thú, thậm chí còn có cả một con gấu trúc khổng lồ nữa.
Diệp Phùng sở mũi có chút cảm thán nói: “A Minh Hãn, mặc dù tôi biết chuyện anh có hứng thú điên cuồng với các loại mãnh thú khổng lồ, nhưng mà tôi không ngờ rằng anh lại có thể chơi thú vui ở đây nữa
A Minh Hãn nhìn con gấu trúc khổng lồ kia và cười nhẹ một tiếng: “Ba năm trước Thiên Triều các anh nhìn trúng một mỏ dầu,là tôi đã giúp họ bàn bạc “Thù lao chính là tặng cho tôi một con gấu trúc khổng lồ này. “Lợi hại!”
Diệp Phùng giơ ngón tay cái về phía anh ta.
Nhưng A Minh Hãn lại trợn mắt nhìn anh: “Anh đường đường là một để sư chỉ cần mở miệng thôi thì tôi tin rằng, các tầng lớp cao quý ở Thiên Triều cũng sẽ không có ai từ chối anh đâu!”
Nhưng Diệp Phùng lại cong môi nói: “Tôi cần mấy cái này làm gì?”
“Dùng không dùng được, ăn cũng không ăn được, có những thứ này tôi thà nhận dạy thêm mấy đồ đệ nữa còn hơn. “Cho nên mới nói anh là một để sư nổi tiếng quyền lực, còn tôi bất quá cũng chỉ là một vương tử ăn chơi trác táng mà thôi!”
Diệp Phùng cười không nói gì cả.
Sau đó A Minh Hãn nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt khen ngợi, tiếp đó lại đùa với Diệp Phùng: “Đây là vợ anh ha!”
“Ha ha, dịu dàng nho nhã, hiểu biết nhiều kiến thức, mang đầy đủ mọi nét quyến rũ của một người phụ nữ phương Đông!”
“So với cái người hai ngày trước kia thì tốt hơn rất nhiều.”
Hà Tố Nghi nghi ngờ quay đầu lại nhìn: “Tốt hơn gì cơ?”
“Không có gì không có gì! A Minh Hãn nói rằng sau khi anh lấy vợ thì tính tình tốt hơn trước rất nhiều!”
Lời này vừa nói ra xong thì hai chân của Diệp Phùng nhũn đi, suýt chút nữa đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Tên chết tiệt, tuy rằng anh có làm lễ đính hôn giả với Tưởng Anh ở đảo Thanh Loan, nhưng mà anh không dám nói chuyện này với Hà Tố Nghi.
Đừng có nhìn bình thường Hà Tố Nghị đoan trang nữ tính, nhưng người phụ nữ này một khi ghen lên thì có đường đường là để sư cũng không trụ nổi!
Nhìn bộ dạng Diệp Phùng nháy mắt với mình thì A Minh Hãn nhướng đầu lông mày, sau đó cười thầm với anh rồi đến bên tai anh nói nhỏ: “Khà khà, hay lắm, tôi nhìn thấy gì đây!”
“Từng là một để sư trời không sợ đất không sợ, thế là lại chảy mồ hôi lạnh?”
Trên gương mặt của Diệp Phùng cố nén nụ cười, đối mắt của anh hướng về phía A Minh Hãn, mang theo sự cảnh cáo: “A Minh Hãn, nếu như anh cảm thấy cơ thể mình không thoải mái thì tôi không ngại bẻ xương cốt hộ anh đâu!”
A Minh Hãn không hề có một chút sợ hãi nào, ngược lại vẫn cười: “Giúp anh giữ bí mật cũng được thôi,vậy chuyện mà lúc trước tôi nói với anh thì sao?”
“Chết tiệt, vậy anh cho rằng tôi đây rảnh không có chuyện gì làm nên tới đây chơi à?”
“Ha ha, không hổ là bạn tốt của tôi!”
A Minh Hãn cười một nụ cười mãn nguyện, sau đó nói với Hà Tố Nghi và Thi Nguyệt: “Cô Hà và Thi Nguyệt dễ thương, tôi đã sớm chuẩn bị cho mọi người một bữa ăn phong phú nhất của Ả Rập rồi, bây giờ mời mọi người di chuyển tới nơi ăn uống!”
Lời vừa mới nói xong thì quản gia cầm một tấm thiệp bằng vàng tiến vào, ông ta dùng tiếng Ả Rập nói cái gì đó với A Minh Hãn.
Sau khi nghe xong thì ánh mắt của A Minh Hãn lóe lên, sau đó cười và đưa tấm thiệp cho Diệp Phùng: “Thiên Triều mấy người có một câu nói chính là nói tới phiền phức thì phiền phức tới luôn nè!”
“Quả nhiên là thần kỳ, anh vừa mới tới thì có người không ngồi yên được rồi.”
Diệp Phùng nhận lấy tấm thiệp mời, ở bên trong tấm thiệp là dùng chữ Thiên Triều viết, nội dung là mời một nhà ba người anh tới làm khách. Sau khi xem xong thì Diệp
Phùng cười nhẹ: “Xem ra tin tức mà anh trai anh nhận được cũng thật nhanh đấy… “Chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ gặp, đại vương tử của Ả
Rập đã đích thân mời rồi, tôi có thể không nể mặt sao?”
Nhưng A Minh Hãn lại có chút lo lắng nói: “Diệp Phùng, làm như thể có phải hơi mạo hiểm không?”
Tất nhiên là Diệp Phùng hiểu được ý của A Minh Hãn!
Vào thời khắc này Diệp Phùng đột nhiên tới, trong ánh mắt của người khác thì anh chắc chắn là tới đây giúp đỡ A Minh Hãn rồi!
Lúc này mà đi tham gia yến tiệc thì A Minh Hãn sợ rằng Trát Mộc Lí sẽ động tay động chân làm hại anh!
Dù sao thì cũng đang ở Ả Rập!
Đường đường là một đại vương tử, nếu như muốn giết một người thì quả thực rất dễ dàng! “Yên tâm đi!”
Diệp Phùng bá đạo nói: “Anh ta không dám đâu!”
Mấy tiếng sau một chiếc xe xa hoa dùng tại cổng biệt thự của Trát Mộc Lí.
Trát Mộc Lí đích thân mình đứng ở cửa đợi, sau khi nhìn thấy Diệp Phùng xuống xe thì nụ cười trên gương mặt anh ta bừng sáng: “Nghe danh của để sư đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được.”
“Có thể tham gia yến tiệc ngày hôm nay khiến bốn vương tử cảm thấy mình rất vinh hạnh!”
Diệp Phùng cười như không cười bắt tay với anh ta: “Đích thân đại vương tử của Ả Rập mời thì Diệp mỗ đầu dám từ chối chứ?”
“Ha ha… “Anh Diệp, mời vào bên trong!” không thể không nói, Trát Mộc Lí quả thực rất thích sự xa hoa, cả cái biệt thự đều được trang trí giống như một viện bảo tàng!
Đồ trang trí được treo ở tất cả mọi nơi, toàn là những cổ vật có giá trị cao quý
Hà Tổ Nghi đi sau trong lòng của cô tràn ngập tò mò, đây là cuộc sống của những nhà giàu Ả Rập sao?
Quả nhiên là xa hoa vô kể mà!
Sau khi tham quan xong thì cũng tới giờ ăn!
Trên chiếc bàn ăn to lớn, sớm đã được đặt đủ loại món đa dạng hình thức màu sắc, đi từ phía xa đã ngửi thấy mùi thơm!
Khách khứa đã ngồi vào chỗ Trát Mộc Lí mỉm cười giới thiệu: “Anh Diệp, cả một bàn thức ăn này đều là do đầu bếp ba sao của Mechelin và các đầu bếp đến từ Thiên Triều làm!”
“Là sự dung hợp tuyệt vời giữa mùi vị tuyệt vời nhất của Phương Đông, hi vọng có thể khiến anh Diệp và cô Hà thích!”
Diệp Phùng lạnh nhạt lên tiếng: “Đại vương tử thật là có lòng, chỉ là lần này tôi tới đây không phải vì ăn mà tới.”
Trát Mộc Lí giả vờ như không hiểu, anh ta mở miệng hỏi: “Ồ? Vậy không biết anh Điệp tới đây làm gì?”
Diệp Phùng đột nhiên ngẩng đầu lên hứng thú nhìn anh ta: “Vì cái gì mà tới ư, chẳng nhẽ đại vương tử còn không rõ ư?”
Một câu thôi khiến bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo. Tâm tư của tất cả mọi người ở đây, ai nấy cũng đều căng thẳng.
Một tia sáng lóe lên như một lưỡi dao.
Mà bầu không khí ở trên bàn giây phút này cũng ngưng đọng đến cực điểm.
Trát Mộc Lí nhìn chằm chằm Diệp Phùng, không bao lâu sau khỏe miệng anh ta vểnh lên rồi khàn giọng nói: “Lời nói này của Diệp để sư có ý gì vậy?”
Còn Diệp Phùng lại coi như không có chuyện gì uống hết sạch chén rượu sau đó mới nói: “Bình thường bận bịu công việc không có thời gian nghỉ ngơi ở cùng người nhà”
“Hôm nay khó khăn lắm mới có chút thời gian nên tới Ả Rập thăm quan!”
“Cảnh sắc và đồ vật ở đây đáng được vinh danh là nơi đẹp nhất, đặc biệt là đồ ăn. Bình thường tôi cứ nghĩ rằng sẽ không có nơi nào nấu ăn ngon bằng Thiên Triều cơ
Nghe anh nói như thế bầu không khí lắng xuống, trong lòng Trát Mộc Lí thầm thở phào một hơi. Anh ta cười nói: “Ha ha, anh Diệp nói đúng lắm. “Tuy rằng Ả Rập không phồn hoa náo nhiệt như Thiên Triều, nhưng mà cũng có rất nhiều cảnh sắc mà Thiên Triều không có!”
“Nếu như có cơ hội, bổn vương tử sẽ đích thân mời gia đình để sư Diệp đi thăm quan!”
“Khà khà, vậy thì phải cảm ơn đại vương tử điện hạ rồi!” Lời đã nói xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn. Qua vài giây đột nhiên Diệp Phùng cười nhẹ một tiếng rồi giơ cao ly rượu trong tay lên: “Đại vương tử, cảm ơn anh vì buổi tiếp đón ngày hôm nay, tôi kính anh một ly
Nhìn thấy thế thì Trát Mộc Lí tất nhiên sẽ không thể không nể mặt rồi, anh ta cười nói: “Cảm ơn Diệp để sư
Một bữa ăn ăn ăn mất hai tiếng đồng hồ, coi như là cũng vui vẻ.
Sau khi ăn xong thì Trát Mộc Lí đề nghị đưa Diệp Phùng về, nhưng Diệp Phùng lại phất tay nói: “Không phiên đại vương tử nữa.”
“Từ lâu đã nghe nói cảnh sắc về đêm của Ả Rập đẹp say động lòng người, cho nên tôi muốn cùng với người tôi yêu ở một chỗ thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. “Ha ha, anh Diệp quả thật rất lãng mạn”