Chương 487: Phong thủy luân phiên thay đổi
“Ông đang uy hiếp tôi à?”
Một tia lạnh lẽo thoáng qua trên mặt Lương Quốc Đổng: “Thị trưởng Kiều, nếu trước đây hai nhà Kiều Tưởng kết hợp với nhau, Lương Quốc Đồng tôi sẽ phải nhẫn nhịn ba phần, nhưng bây giờ, hứ, chỉ sợ ông không đủ tư cách!”
Diệp Phùng nhíu mày nói: “Nghe giọng điệu của ông chủ Lương, hình như đã tìm được kẻ chống lưng đằng sau, trèo lên cành cao rồi nhỉ?”
Lương Quốc Đổng vẻ mặt tự mãn: “Hừ! Không ngại nói cho các người biết!”
“Tôi đã đầu quân cho siêu tài phiệt đến từ thủ đô, thần tài Hồng Bắc, kẻ mạnh hợp tác với kẻ mạnh, vị trí người giàu nhất của thành phố Đức Hùng đã đến lúc phải thay đổi người rồi!”
Thần tài Hồng Bắc?
Diệp Phùng nghe đến cái tên đó liền sửng sốt, sau đó cười nhạt. “Ông chủ Lương, mấy ngày trước hẳn là ông không có tham gia lễ đính hôn của tôi đúng không?”
“Lễ đính hôn của cậu à?”
Lương Quốc Đổng cười khinh thường: “Cậu có tư cách gì mà xứng để tôi tham gia lễ đính hôn của cậu chứ? Nực cười!”
Diệp Phùng bất lực lắc đầu, nếu Lương Quốc Đống tham gia lễ đính hôn của anh với Tưởng Anh thì chắc hắn bây giờ gã ta đã không kiêu ngạo như vậy! “Làm người tự tin là tốt, nhưng nếu quá tự tin thì lại thành ra tự đại!”
Lương Quốc Đổng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Là tự tin hay là tự đại, chúng ta cứ chờ xem!”
Nói xong, đôi mắt hơi ngưng tụ, trong lời nói không hề che giấu sự uy hiếp: “Đoạn ghi âm đó, tốt hơn là cậu nên xóa ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi cam đoan, ngày mai cậu sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy mặt trời đâu!”
“Ngay cả nhà họ Tưởng cũng không bảo vệ được cậu!”
Diệp Phùng ánh mắt hơi lạnh, vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, một giọng nói nồng nhiệt quen thuộc vang lên: “Náo nhiệt như vậy? Xem ra tôi đã đến kịp lúc rồi!”
Nhìn rõ người mới đến, Lương Quốc Đổng đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó môi nở nụ cười: “Tổng giám đốc Tống, sao ngài lại tới đây?”
Ánh mắt ông ta khẽ quét nhìn Diệp Phùng đang nghiền ngẫm, ông ta đột nhiên nở nụ cười: “Ông chủ Lương cảm thấy tôi không nên ở đây sao?”
“Không, không không! Ngài hiểu lầm rồi!”
Lương Quốc Đổng cười nịnh nọt: “Lấy thân phận của ngài, mặc kệ là đi đầu làm gì thì đầu có ai dám ngăn trở chứ?”
Sau đó, đối mặt với Tưởng Anh và những người khác, ưỡn ngực: “Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là đối tác mới của tôi, tập đoàn tài phiệt đến từ thủ đô thiên triều, còn được gọi là thần tài Hồng Bắc, Chủ tịch Tổng Tống Chính Đăng!”
“Cô chủ Tưởng!”
“Tôi quen biết Tưởng Huy nhiều năm rồi, đừng trách tôi không cho các người cơ hội!”
“Nếu các người thức thời và bán tài sản của nhà họ Tưởng cho tôi, tôi có thể đưa ra một mức giá phù hợp. Nếu đợi tôi và tổng giám đốc Tổng cùng bắt tay nhau thì lúc đó có muốn đến cầu xin tôi cũng đã quá muộn rồi!”
Tưởng Anh và Kiều Chấn Nam đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa hai người, nhìn Lương Quốc Đổng vẻ mặt đắc ý, khóe miệng hai người chợt nhếch lên một nụ cười quái dị, ngược lại còn hăng hái xem tiếp kịch hay!
Quả nhiên, Tống Chính Đăng cười ha hả nhìn Lương
Quốc Đổng, đột nhiên nói: “Ông chủ Lương, cổ phiếu trên sàn giao dịch công ty ông đã được tung ra chưa?”
“Tất cả đều đã tung ra! Chỉ cần đợi quỹ của tổng giám đốc Tổng thanh toán thôi!”
Tổng Chính Đăng cười nhìn gã ta: “Tôi nghĩ ông sẽ sớm nhận được tin tức tôi!”
Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên, Lương Quốc Đổng cầm lên, thấy là điện thoại của bộ phận tài chính công ty, gã ta kết nối điện thoại với nụ cười, tinh thần phấn chấn nói: “Tiền của tổng giám đốc Tổng đã vào chưa?”
Ở đẳng kia vang lên tiếng khóc: “Ông… ông chủ, không ổn rồi! Toàn bộ cổ phiếu của công ty chúng ta đã bị nuốt mất!”
“Cái gì!”
Lương Quốc Đổng như bị sét đánh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Cổ phiếu của công ty đều được kiểm soát trong tay tôi. Không bán ta thì làm sao bị nuốt được?!”
“Theo hướng dẫn của ngài, tôi đã mở giao dịch của công ty và chuẩn bị nhận thêm vốn mới. Không mất nhiều thời gian để rót vốn, nhưng nó không dựa trên tình hình rót vốn mà dựa trên cơ sở tỷ lệ cổ phiếu của công ty!”
“Hiện tại ngài đã nằm trong tay bảy mươi phần trăm cổ phiếu, tất cả số còn lại đều đã thay đổi thành tên người khác!”
Lương Quốc Đổng sững sờ, thật lâu sau mới máy móc quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn Tổng Chính Đăng: “Tổng… tổng giám đốc Tổng, cho tôi hỏi, thật xin lỗi, tại sao ông lại làm như vậy?”
“Ha ha ha ha ha……”
Tổng Chính Đăng ánh mắt lóe lên: “Ông đối với tôi không có lỗi gì cả, thật sự coi Tổng Chính Đăng tôi là đồ ngốc à?”
“Ông có thể tìm tôi hợp tác, chẳng lẽ tôi không thể hỏi thăm ông là người như thế nào sao?”
“Theo tôi biết thì phong thái của ông chủ Lương không được tốt lắm.. “Đương nhiên, đây không phải là lý do chính… “Chuyện chính!” Một tia ớn lạnh thoáng qua trên mặt Tổng Chính Đăng: “Ông không nên chọc tức thầy Diệp của tôi! Thầy của Tổng Chính Đăng tôi!”
“Thầy của ông à?”
Sau đó, lúc Lương Quốc Đổng ngẩn người, Tổng Chính Đăng đi tới trước mặt Diệp Phùng, cung kính cúi đầu: “Thầy!”
Diệp Phùng nở nụ cười: “Sao ông lại ở chỗ này?”
Tổng Chính Đăng trả lời: “Thị trường trong nước đã bão hòa. Tôi định mở thêm một số kênh kinh doanh mới. Tình cờ là Lương Quốc Đổng này đã tìm đến chỗ của tôi!”
“Ha ha, được đó, công việc làm ăn của ông thật sự càng ngày càng lớn. Xem ra tiền trợ cấp về già của người thầy này cũng không phải lo nữa!”
Tổng Chính Đăng nở một nụ cười gượng gạo: “Thầy à, thầy thật là làm cho học trò tổn thọ đấy!”
“Nếu mà thầy cần, hơn ba trăm nghìn tỷ trên danh nghĩa đệ tử có thể giao cho thầy bất cứ lúc nào!”
Nghe hai người trò chuyện cười nói, Lương Quốc Đổng lộ vẻ tức giận: “Đủ rồi!”
“Tống Chính Đăng! Trả lại cổ phiếu cho tôi! Nếu không, tôi có thể lập tức kiện ông về tội chiếm đoạt trái phép tài sản của người khác!”
“Chiếm đoạt trái phép? Ông chủ Lương, ông có nhầm không?”
“Những cổ phiếu này đều là do tôi bỏ tiền ra mua, làm sao có thể nói là chiếm đoạt?”