Chương 484: Giúp đỡ
Thời gian như chỉ dừng lại khoảng ba giây, sau đó là một trận cười chế giễu của Lương Quốc Đổng vang lên, gã ta chỉ vào Diệp Phùng rồi nói với Tưởng Anh: “Cô Tưởng, nhà họ Tưởng các người đúng là giao lưu với đủ loại hạng người đấy nhỉ, ai đến cũng không có từ chối hết… “Vậy mà còn có dính líu với cái tên bệnh tâm thần này nữa sao?”
Sau đó, gã ta mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm đi tới trước mặt Diệp Phùng, từ trên cao nhìn xuống: “Tên nhóc này, ông đây nói cho cậu biết, đừng nói toàn bộ thành phố Đức Hùng, ngay cả toàn bộ đảo Thanh Loan, ngoại trừ Lão Tần ra cũng không có ai có thể cứu chữa được cho Tưởng Huy đâu!”
“Vậy nếu tôi có thể tìm được người thì sao?”
Đột nhiên anh hỏi như vậy khiến cho Lương Quốc Đổng sững sờ, nhìn qua vẻ mặt vô cùng chắc chắn của Diệp Phùng, trong lòng dâng lên một trận nghi hoặc, quay đầu nhìn lại Lão Tần một chút, Lão Tần chắc chắn gật đầu, có được sự khẳng định, tia nghi hoặc kia trong lòng lập tức tan thành mây khói, cuồng vọng cười lên: “Nếu cậu có thể tìm được người này, đầu của ông đây có thể cho cậu cắt xuống làm bóng đá!”
“Không thú vị, tôi không đá thùng rác!”
“Cậu!”
“Được! Vậy cậu nói xem, cậu muốn thế nào?”
Ánh mắt Diệp Phùng hiện lên một vòng ánh sáng đạt được âm mưu nói: “Quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó, từ chỗ này lăn ra khỏi bệnh viện luôn!”
“Được!”
Lương Quốc Đổng không hề suy nghĩ mà đồng ý xuống, khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, từ trong túi móc ra một cái điện thoại, đi qua một bên vắng người bẩm một số điện thoại.
Điện thoại kết nối, Diệp Phùng trực tiếp mở miệng: “Tôi nhớ hình như người trong dòng họ các người, sau khi trưởng thành sẽ phải tới các nơi trên thế giới hành y cứu thế, ở thành phố Đức Hùng trên đảo Thanh Loan có phải có người nhà của các người không?”
Đầu dây bên kia hơi yên lặng một chút rồi vang lên một giọng nói khàn khàn: “Thật đúng lúc, có một tên nhóc tay nghề không tồi như tôi đây, vừa vặn cũng đang ở thành phố Đức Hùng!”
Khóe miệng Diệp Phùng lại cong lên một đường: “Vậy làm phiền các người hãy đi đến đây, sau đó tôi sẽ hậu tạ thật lớn!
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng nói không vui: “Anh và tôi đều là anh em với nhau, còn cần nói những lời này nữa sao?”
“Có cần hay không thì tự mình đi qua một chuyến không phải sẽ biết sao?”
“Không cần, thời gian có hơi ngắn chờ không kịp!”
“Được! Vậy tôi sẽ lập tức nói cô ấy liên lạc với anh!” Điện thoại rơi vào im lặng một lúc, Diệp Phùng cũng không có thúc giục, lẳng lặng chờ đợi, nửa phút sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, bên kia truyền tới một giọng điệu hờ hững “Đưa địa chỉ của anh cho tôi.”
Diệp Phùng nói xong địa chỉ thì trực tiếp ngắt điện thoại, khóe miệng của anh giơ lên một vòng ý cười, đã có sự đồng ý của người thì cái mạng này của Tưởng Huy xem như được bảo đảm rồi!
Nhìn dáng vẻ như thật sự có được của anh, Lương Quốc Đổng hừ lạnh một tiếng: “Tên nhóc này, cậu giả vờ giả vịt xong chưa đấy?”
Diệp Phùng xoa xoa bàn tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Năm phút nữa!”
“Cổ làm ra vẻ!”
Lương Quốc Đổng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Cô Tưởng, cô lại dễ dàng tha thứ cho tên nhóc này quấy rối như vậy sao?”
“Trước đó cũng đã cảnh cáo cô, Lão Tần là tôi cố gắng hết sức mình mới có thể mời tới đây được, nếu còn lãng phí thời gian như vậy, bây giờ có thể cứu người với cái giá này nhưng đợi sau khi tên nhóc này kết thúc biểu diễn thì sẽ không còn cái giá này nữa đâu!”
Sau đó, gã ta cười gắn: “Dù sao, để tâm trạng của ông đây không tốt thì phải trả cái giá thật lớn!”
Lão Tần vuốt râu, hừ lạnh một tiếng nói: “Thằng hề thì chung quy vẫn là thằng hề, thời gian vừa đến thì tự nhiên sẽ lộ rõ nguyên hình!”
Diệp Phùng nhe răng, vô cùng chăm chú nhìn ông ta, nói: “Không sai, thằng hề thì cuối cùng vẫn là thằng hề, dù lớn tuổi đi nữa thì cũng chỉ là lão già xấu xa!”
“Cậu!”
“Lão đây không tranh đua miệng lưỡi với cậu, thời gian vừa tới, tự nhiên sẽ có người ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi!”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhìn cả hai bên đều đang bình tĩnh không có ý gì thì Tưởng Anh tự nhiên sẽ tin tưởng Diệp Phùng hơn, nhưng Kiều Chấn Nam lại có hơi lo lắng bất an trong lòng, ông ấy lặng lẽ xích lại gần Diệp Phùng, nhỏ giọng nói: “Diệp…để sư Diệp, cái này… ý này của cậu có thể tin được không?” Diệp Phùng chắc chắn gật đầu: “Yên tâm đi!”
Mặc dù có được câu trả lời chắc chắn của Diệp Phùng, nhưng trên mặt của Kiều Chấn Nam vẫn lộ rõ sự lo lắng, không hề tan đi, dù sao, bọn họ đúng là đã tìm toàn bộ thần y trên đảo Thanh Loan này rồi, đều là không có được gì mà bỏ tay chịu trận “Thời gian năm phút đã tới, tên nhóc, người cậu tìm ở đâu vậy?”
Lương Quốc Đổng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, sau khi đúng năm phút thì lập tức tùy tiện cười to, chỉ vào Diệp Phùng rồi nói với Tưởng Anh: “Cô Tưởng! Cô đây là đang chờ đợi cái gì vậy? Còn không nhanh ép tên nhóc này quỳ xuống xin lỗi Lão Tần, nếu không, các người cứ đợi hạ táng Tưởng Huy đi!”
Gio phút này, dù trong lòng Tưởng Anh đang vô cùng lo lắng nhưng ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Diệp Phùng, nếu không phải trong lòng có một phần tin tưởng vào một màn kia của anh, có lẽ giờ phút này cô ấy cũng đã dao động không thôi rồi!
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra, sau đó một bóng dáng màu đen xuất hiện trong phòng riêng, một thân váy liền áo, phác họa ra dáng người hoàn hảo không tì vết, gương mặt mát lạnh treo lên biểu tình người lạ chớ lại gần.
Nếu như nói vẻ đẹp của Tưởng Anh là hoa bách hợp thanh thuần động lòng người thì cô bé trước mắt này giống như một đóa sen trắng trên Thiên Sơn, xinh đẹp không thể xâm phạm!
Lương Quốc Đổng cau mày: “Cô là ai?”
Đôi mắt của cô bé liếc một vòng, rồi hờ hững mở miệng: “Diệp Phùng là ai?”
Diệp Phùng mỉm cười đứng dậy: “Là tôi.”
Không nói nhảm, cô bé trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua Tưởng Huy nằm trên giường, giọng điệu không hề dao động hỏi: “Là ông ấy sao?”
Diệp Phùng gật đầu.
Cô bé kia lập tức đi thẳng tới trước mặt Tưởng Huy, không hề có kiểm tra rườm rà như Lão Tần lúc trước mà chỉ đưa tay ra đặt lên mạch đập của Tưởng Huy, một phút này không chỉ có Tưởng Anh và Kiều Chấn Nam mà ngay cả Diệp Phùng cũng bị treo ngược trái tim lên cổ họng.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, lại dường như là dài một thế kỷ, sau đó cô gái buông tay Tưởng Huy ra, nhìn về phía Diệp Phùng, mở miệng nói: “Không có vấn đề gì!
Ngắn ngủi vài chữ nhưng khiến Diệp Phùng triệt để yên tâm lại.
Bốp bốp bốp!
Một tiếng vỗ tay đúng lúc vang lên, là Lương Quốc Đổng đang vỗ tay, cười khẩy nói: “Tên nhóc kia, vì có thể diễn ra một màn kịch vui này vậy mà cậu còn cố tìm người giúp đỡ nhỉ.”
“Chỉ có điều, đã diễn kịch thì cậu có thể chuyên nghiệp hơn một chút không?”
“Tốt xấu gì cậu cũng nên tìm một ông cụ tới, là một con nhóc còn trẻ như vậy, ha ha, y học mà cô ta học có lẽ nếu tính luôn cả thời gian đánh quyền trong bụng mẹ thì cũng được hai mươi năm nhỉ?”
Trên mặt cô bé cuối cùng cũng lộ ra biểu tình, quay đầu lại nhìn về phía Lương Quốc Đổng, giọng điệu lạnh như băng: “Trên thế giới này, chỉ có người tầm thường, mới có thể dùng thời gian mà tích lũy kinh nghiệm, loại người như đấy ở chỗ tôi được coi là phế vật đấy!”
“Con nhóc kia, cô nói cái gì?”
Một câu này đủ để Lão Tần, trợn trắng mắt nhìn về phía cô ta: “Tuổi còn nhỏ, đã mở miệng ngông cuồng rồi, tôi đây trị bệnh cứu người có lẽ cô còn ở trong bụng mẹ nữa đấy.”
Diệp Phùng chép miệng, mở miệng nói: “Chính là lão già này nói chỉ có ông ấy mới có thể cứu được ông chủ nhà họ Tưởng!”
“O?”
Cô bé nhếch mắt lên: “Mặc dù so với đồ phế vật chỗ chúng tôi đúng là tốt hơn một chút, nhưng tóm lại vẫn là tên phế vật mà thôi!”
Diệp Phùng nhịn không được cười lên, nhìn cô bé tuy còn bé khá lạnh lùng, nhưng khi mở miệng thì đúng là vô cùng sắc bén, hai ba câu đã đủ khiến cho người ta tức giận tới mức muốn điên! “Ha ha…”
“Được! Lão đây là phế vật, các người không phải tin tưởng con nhóc này sao? Vậy cứ để cô ta trị liệu đi, ngay tại đây lão sẽ xem xét, cô bé làm sao tiễn ông chủ Tưởng các người lên Tây Thiên!”
Nói xong thì đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt âm trầm, không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!