Chương 447
Khi trời bắt đầu trở đông, những cơn gió lạnh buốt buổi sáng sớm chắc chắn là thứ tra tấn con người nhất.
Ở bên trong sân của trang viên nhà họ Tưởng, hơn bảy mươi người đang run bần bật vì cái rét cắt da cắt thịt, không chỉ những người giúp việc nữ mà cả những bảo vệ có hành vi khả nghi đều bị giam giữ tại đây.
Ngoài trừ thân tín mà Tưởng Huy đã chỉ điểm thì tất cả mọi người của trang viên nhà họ Tưởng đều tề tựu nơi đây.
Trời đã rạng sáng, dù cho ban đầu bọn họ rất hoảng sợ nhưng dần dần lại bị cơn buồn ngủ đánh úp, hơn nữa lại đứng đây mặc cho gió đêm lạnh lẽo thổi vào nên dường như ai cũng mệt mỏi, choáng váng, có thể ngã gục xuống đất bất kỳ lúc nào.
Một vài người giúp việc nữ thân thể vốn yếu ớt, họ ôm lấy nhau, run lẩy bẩy, cái lạnh và cơn buồn ngủ đan xen khiến họ vô cùng khổ sở.
Lúc này, một tiếng động lớn vang lên làm mọi người chấn động, đám người Diệp Phùng và Tưởng Huy cùng nhau đi đến. Mọi người đều xốc lại tinh thần. Gia chủ thì chắc chắn ai cũng biết, thế nhưng người đang đi phía trước gia chủ là ai vậy ? “Ngài Diệp!”
Thấy Diệp Phùng đến, Lý Thanh, người phụ trách việc thẩm vấn điều tra lập tức bước lên, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy, nói: “Đã điều tra tất cả giúp việc trong trang viên nhà họ Tưởng rồi nhưng vẫn không phát hiện điều gì khả nghi. Hơn nữa, tất cả ngóc ngách của trang viên này cũng chẳng có nơi nào đáng nghi ngờ cả.”
Diệp Phùng đã sớm dự đoán được kết quả sẽ như thế này!
Đối thủ là có chuẩn bị mà đến, nếu có thể dễ dàng để cho bọn họ tìm thấy sơ hở thì mới thật kỳ quái! “Không sao, tập hợp toàn bộ các nhân viên an ninh của công ty chúng ta lại đây đi.”
Chỉ trong chốc lát, hơn năm mươi bảo vệ đều xuất hiện đông đủ, trùng hợp, vây quanh tất cả những người có mặt trong sân lại chính giữa.
Lúc này, Diệp Phùng mới bắt đầu đánh giả đám người trong sân.
Mỗi người trồng đều vô cùng đáng thương, sắc mặt tái nhợt, run bần bật, không giống như là hung thủ trong chớp mắt đã có thể giết được bốn người, thế nhưng trong lòng Diệp Phùng đã sớm bày ra diệu kế.”
“Để cho mọi người đứng đây hơn nửa đêm, chắc chắn cũng rét cóng hết cả rồi. Tôi cũng biết là mọ người đã chịu cực khổ nên đã cố ý bảo nhà bếp nấu cho mọi người một ít mỳ. Mọi người hãy tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng. Còn về chuyện khác thì cứ đợi ăn xong rồi lại nói tiếp.
Mỹ nóng?
Lòng người đều khiếp sợ. Ai ở đây cũng biết rằng tối hôm qua đã xảy ra án mạng ở nhà họ Tưởng, khiến bốn người chết.
Thế nhưng dù xảy ra án mạng thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, họ chẳng phải sợ hãi gì cả, Nghe được lười của Diệp Phùng, ánh mắt mọi người đều lộ ra khát vọng. Ngay giờ khắc này mà được ăn một bát mỳ nóng hồi thì quả thật hạnh phúc không gì sánh bằng.
Diệp Phùng vung tay lên, một bát mỳ nóng được bưng lên, bốc khói nghi ngút, trông vô cùng hấp dẫn.
“Đến đây nào, đừng khách khí. Trong trang viên xảy ra chuyện gì thì mọi người đều đã biết, nhưng không phải sợ, chúng tôi tuyệt đổi sẽ không oan uổng người vô tội. Đợi đến khi tôi hỏi chuyện xong, tất cả mọ người đều có thể trở về.”
Bát mỳ nóng hổi đang ở trước mặt, lại thêm Diệp Phùng còn tri kỷ đặt trên mỗi bát mỳ một đôi đũa, nghe thấy lời Diệp Phùng, bọn họ liền không hề khách khi, vừa nói cảm ơn xong lập tức cầm lên một bát mỳ, có người còn không cần hình tượng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ăn,
Bảy tám chục người cùng nhau ăn mì, khung cảnh này có thề xem là ngoạn mục, Diệp Phùng không nói lời nào, khỏe môi treo một nụ cười phúc hậu, ánh mắt quét qua từng người một.
Có lẽ là do quá đói nên một bát mỳ nhanh chóng được giải quyết xong, nhiều người còn chưa đã them, bưng bát rỗng nhìn về phía trước, khát khao rằng những bát mỳ kế tiếp sẽ xuất hiện, Thấy mọi người đều đã ăn xong, Diệp Phùng vừa lòng gật đầu: “Bây giờ đã cảm thấy ổn hơn rồi phải không?”
Mọi người nhất trí đồng ý.
“Ha ha, thế là tốt rồi!”
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Phùng ngưng trọng, chỉ tay vào vài người: “Anh! Anh và cả cô nữa! Đi ra đây!”
Ba người bị chỉ đến, gồm hai nam và một nữa, vẻ mặt mờ mịt, không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, đội trưởng đội bảo vệ vung tay lên, trực tiếp áp giải bọn họ đến, Trên mặt ba người kia tràn ngập sự hoảng loạn, Bọn họ không hiểu vì sao trong một đám người nhiều như vậy lại chỉ có bọn họ bị dẫn đi. Ánh mắt lo lắng, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Phùng, đầy vẻ cầu xin. Có thể làm giúp việc ở nhà họ Tưởng thì ít nhiều gì cũng có chút tầm nhìn, Tuy bọn họ không biết rõ Diệp Phùng là ai nhưng bọn họ vẫn nhận ra được, Diệp Phùng chính là lãnh đạo của đám người này.
“Biết vì sao ba người lại bị dẫn ra đây không?”
Trên mặt Diệp Phùng vẫn treo nụ cười phúc hậu, vô hại, thế nhưng, trồng cái nhìn của ba người bọn họ, nụ cười này giờ đây lại trông rất nguy hiểm.
“Không Không biết…
Vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi, thân người phụ nữ kia mềm nhũn, nếu không nhờ bảo vệ giữ chặt thì cô ta đã ngã xuống đất rồi.
Diệp Phùng đưa mắt nhìn về phái Tưởng Huy: “Ông Tưởng, ông có biết rõ về ba người làm này không ?”
Khi bị Diệp Phùng hỏi đến, Tưởng Huy ngây người. Trong cái trang viên to như thế này, ngoại trừ những người thường hay phục vụ bên cạnh ông ta thì làm sao ông ta biết hết những người khác được ?
Lúc này, dì Vân, quả gia nhà họ Tưởng đã đến, liếc mắt nhìn qua ba người kia, nói: “Tôi biết ba người này!”
“Anh ta tên là Vương Phú, là người quét tước, làm vệ sinh trong trang viên này. Anh ta tên Lý Đan, là người làm vườn, phụ trách cắt tỉa hoa. Còn cô gái kia tên Liễu Mai, là người phục vụ riêng cho bà hai.”
Diệp Phùng liếc nhìn Tưởng Huy, chép miệng, có tiền sướng thật, ngay cả bà hai cũng có!
Thế nhưng anh cũng chẳng có tâm tình để quan tâm chuyện nhà người khác. Anh lại nhìn ba người kia lần nữa, nói: “Vậy có phải các cô, các anh đều quen thuộc với toàn bộ trang viên nhà họ Tưởng đúng không ?”
Trước câu hỏi của Diệp Phùng, ba người bối rối nhưng vẫn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!