Chương 238
Đây là ai?
Nhìn khuôn mặt xa lạ này, các vị khách mời nhìn nhau, trong mắt có chút nghi hoặc.
Lương Hữu Vân và những người khác cũng nhìn nhau, đều không biết người thanh niên đột nhiên tới này là ai!
Đối mặt với ánh mắt quan sát của hàng ngàn người, cho dù là đang ở sân nhà họ Lương thì Diệp Phùng cũng không hề hãi. Anh chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng mà lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà chúc mừng cho nhà họ Lương!”
“Mang lên đi!”
Ầm!
Phía sau, một quan tài màu đen bay đến, nặng nề rơi trên mặt đất, hất tung lên một đám bụi!
Hai người học trò của Đế Sư, sát thần Thiên Lang, cùng Lang Vương Trần Huấn đứng ở hai bên, trong tay ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, tựa hồ không kìm chế được dục vọng với máu tươi!
“Món quà này, gia chủ Lương có hài lòng không?” Ầm!
Nhìn thấy cảnh tượng quan tài xuất hiện đó thì ai nấy đều nhốn nháo!
Hôm nay là ngày vui lớn của nhà họ Lương vậy mà lại tặng quan tài?
Người đàn ông này, chẳng lẽ là muốn tìm đến cái chết sao?
“Mẹ nó! Thằng nhóc kia, mày muốn tìm cái chết à!”
Lương Đình Ngạn tính tình hung bạo, mặt mày tràn đầy lệ khí. Anh ta bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt của Diệp Phùng, gân xanh trên trán nảy lên!
Ánh mắt của Lương Hữu Vân cũng trở nên ám chết người, trầm giọng nói: “Anh đến đây để bởi lông tìm vết?”
“Ba!”
Đột nhiên, Lương Thành từ sau nhà đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Lương Hữu Vân, nói nhỏ: “Xảy ra chuyện rồi!”
“Mấy anh em con sắp xếp phụ trách theo dõi Diệp Phùng đã không thể liên lạc được nữa!”
“Ha ha… cậu chủ Lương, chúng ta lại gặp nhau rồi..”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lương Thành quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Phùng thì đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, kinh ngạc thốt lên: “Diệp Phùng? Sao anh lại ở đây?”
Diệp Phùng cười vang: “Ồ? Tôi ở đây rất kỳ lạ sao?”
“Tôi không thể bất lịch sự được, cậu chủ Lương cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi làm sao có thể không đáp lễ được!”
“Thì ra anh chính là Diệp Phùng!”
Nghe được những gì Lương Thành nói thì Lương Hữu Vân mới có phản ứng!
Mặc dù tên tuổi của Đế Sư rất nổi tiếng, nhưng mà có rất ít người đã nhìn thấy anh ở ngoài đời!
“Thật can đảm!”
Lương Thành tiến lên một bước, lạnh giọng hét lớn: “Chúng ta không có đi tìm anh mà anh lại tìm đến cửa rồi!”
“Anh năm lần bảy lượt làm hỏng việc tốt của nhà họ Lương, Diệp Phùng, anh thật sự cho rằng nhà họ Lương của tôi không thể giết anh sao?”
“Ha ha..”
Diệp Phùng mỉm cười, cười rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất lạnh lùng!
Ở trước mặt mấy ngàn người chỉ thẳng, trong giọng điệu mang theo một tia hống hách: “Trên đời này chưa xuất hiện người có thể giết Diệp Phùng tôi!”
“Nhà họ Lương, hôm nay đến lúc chết rồi!”
Cái chết của La Hồng An hoàn toàn khơi dậy sát ý mà anh đã đè nén trong xương!
Vị Đế Sư khai sáng thế giới này chưa bao giờ là người tốt!
“Hừ! Chỉ dựa vào người yếu ớt không có quyền thế, tay trói gà không chặt mà muốn tiêu diệt nhà họ Lương của tôi sao?”
Trước công chúng, bị làm nhục ngay trong ngày trọng đại của chính mình, sự tức giận của Lương Hữu Vân không thể kìm nén được nữa!
“Bắt cái tên ngông cuồng không coi ai ra gì này cho tôi!”
“Bắt sống!”
“Hôm nay, tôi Lương Hữu Vân sẽ phát thiện tâm, tự mình dạy dỗ cái tên Đế Sư này cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Khi thấy vậy thì Lương Hữu Vân cũng không nói nhiều nữa, ông ta vung tay một cái thì gần như cùng một lúc hàng chục người đàn ông to lớn lao về phía Diệp Phùng. Nhìn thấy tư thế hung hãn này chính là hận không thể xé xác anh ra làm đôi!
Diệp Phùng không chút sợ hãi, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, chậm rãi nói: “Không cần thủ hạ lưu tình!” Phía sau anh, Thiên Lang và Trần Huấn vẫn luôn im lặng cúi đầu, đồng thời ngước mắt lên!
Bạch!
Hai bóng dáng lạnh lùng vừa di chuyển thì đã nghe thấy mấy tiếng hét, một lúc sau thì hơn chục người nằm trên mặt đất, không kịp chuẩn bị mà thăng thiên!
Hít!
Mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt của không ít người nhìn bọn họ không còn là kinh ngạc nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi!
Hơn chục cường giả vậy mà trong nháy mắt biến thành thi thể lạnh lẽo?
Thực lực của hai người này tại sao lại khủng bố như vậy?
“Thẳng khốn!”
“Nếu mày đã thành tâm muốn tìm đến cái chết thì tao sẽ tác thành cho mày!”
Lương Hữu Vân đã hoàn toàn tức giận!
Giết người ngay trước mặt ông ta, từ khi gia tộc họ Lương được lên đỉnh vinh quang đến nay thì luôn nhận được sự nịnh hót vô tận từ mọi người, ai dám nhổ râu nhà họ Lương bao giờ?
Cả một sảnh khách bên dưới chứng kiến, nếu nhà họ Lương không có phản ứng quyết liệt thì uy nghiêm tích lũy bao lâu nay cũng sẽ bị hủy hoại!
Chuyến đi này của Diệp Phùng đã dồn cả hai bên đi đến đường cùng.
Hôm nay, nhà họ Lương và Diệp Phùng không chết không ngừng!
Nhưng mà Diệp Phùng nghe thấy lời này thì chỉ cười nhẹ, nhìn Lương Hữu Vân đang đứng đăng kia, lông mày nhíu lại: Vừa nãy Đế Sư tôi có hỏi ông một câu hỏi mà ông vẫn còn chưa trả lời, hay là nói gia chủ Lương ngoại trừ mờ mắt ra, ngay cả tai của ông cũng bị điếc?”
“Ông có hài lòng với món quà này không?”
“Làm càn!”
Giữa đám đông bên cạnh, Hà Bá Phong người vừa a dua nịnh nọt trước đó đột nhiên đứng lên, nghiêm nghị chỉ vào anh nói: “Nhóc con, cậu nghĩ mình có hai tên côn đồ lợi hại ở đây thì cậu muốn làm gì thì làm sao?”
“Đây chính là sân nhà họ Lương, ở đây làm càn thì cậu chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Nói xong thì khóe miệng của Hách Phong hiện lên một nụ cười đắc ý, mặc dù ông ta không biết hai chữ “Đế Sư”
này có nghĩa là gì, nhưng mà với tư cách là người trung thành nhất của nhà họ Lương, ông ta biết bây giờ là lúc để bày tỏ lòng trung thành của chính mình!
Diệp Phùng móc móc lỗ tai, khinh thường liếc ông ta một cái, cười lạnh nói: “Ông là thứ gì vậy?”
Vẻ mặt Hà Bá Phong đột nhiên tái đi: “Đồ khốn kiếp! Ông nội của mày tên Hà Bá Phong chính là bang chủ của bang Mãnh Hổi”
Bang Mãnh Hỗ chính là băng nhóm được nhà họ Lương nâng đỡ, trong bang có hơn nghìn anh em!
“Bang Mãnh Hổ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!