Chương 224
Trên mặt Lăng Tuyết Ngân tuy là không tỏ vẻ gì nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại hiện lên cảm xúc rất bi thương: “Tôi là một cổ sư. Tuy rằng tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng vì hy vọng của bà nội nên tôi vẫn theo truyền thống tiếp nhận việc truyền thừa nghiệp cổ độc sư từ ngày còn bé.”
“Bởi vì tôi biết, có một ngày tôi sẽ phải kế thừa vị trí của bà nội, hơn nữa còn phải làm đại cổ tư đời kế tiếp của Miêu Cương.”
“Từ lúc tôi còn rất nhỏ đã lấy thân tự nuôi cổ trùng, nuôi dưỡng Cổ Vương kết nối với sinh mệnh của tôi.”
“Cổ Vương bản mệnh tất nhiên sẽ là vua của các loại cổ trùng, nhưng có được ắt phải có mất, nhờ nó để đạt được năng lực vô địch thì đồng thời phải chịu nỗi đau hàng trăm móng vuốt cào xé trong cơ thể do con cổ trùng đó mang lại vào ngày trăng tròn mỗi tháng.”
“Hơn nữa, loại đau đớn này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng theo số tuổi dần tăng lên.”
“Lần nghiêm trọng nhất Cổ Vương bản mệnh thiếu chút nữa thì phá cơ thể mà chui ra, là bà nội tôi đã hy sinh tính mạng mình, khó khăn lắm mới cứu được tôi”
“Chú à, tôi chỉ muốn làm một cô gái bình thường, tôn sùng sự giàu có, yêu thích tiền tài, sợ hãi đau đớn, sợ hãi bóng tối.”
“Tôi không biết cảm giác đau đớn mang đến bao nhiêu sự tra tấn này còn cho phép tôi kiên trì sống tiếp được bao lâu.”
“Tôi đã hại chết bà nội, tôi không muốn lại có thêm người vô tội vì tôi mà chịu bất kì thương tổn nào.”
“Cho nên, tôi chỉ mong muốn trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình có thể cố hết sức đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này.”
“Cũng có rất nhiều người có tiền muốn bao nuôi tôi, nhưng nhìn mặt mũi họ tôi đã cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.”
“Nhưng chú lại không giống như vậy, chú là người thứ nhất không khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn là một người có tiền khiến tôi cảm thấy có hảo cảm.”
“Hơn nữa, hình xăm bí ẩn trong mộ cổ kia đã khiến chúng ta bị liên lụy với nhau. Thế này không phải duyên trời định sao?”
Diệp Phùng rốt cuộc đã hiểu rõ suy nghĩ của Lăng
Tuyết Ngân.
Cô gái nhỏ đơn thuần này thật ra cũng rất đơn giản.
Sự thống khổ mà cổ trùng đem lại luôn tra tấn cô, khiến cô không còn hy vọng gì với tương lai của chính mình. Cô chỉ muốn trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình dùng hết khả năng để tận hưởng cuộc sống tốt đẹp như một người bình thường.
Nhưng Lăng Tuyết Ngân lại là một người rất có nguyên tắc, theo như lời cô ấy nói thì dựa vào vẻ đẹp của cô nếu cô muốn kiếm tiền thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người đàn ông chấp nhận ra giá trên trời để bao dưỡng cô.
Hiểu được tất cả mọi chuyện Diệp Phùng liền trầm mặc.
Lăng Tuyết Ngân có sai không?
Cô ấy không có sai, cô ấy chỉ là một chúng sinh bình thường nhất trong mọi chúng sinh, là người theo đuổi những cái tốt đẹp, sợ hãi sự tầm thường.
Nhưng cô ấy có quyền chọn lựa sao?
Cũng không có!
Ông trời trao cho cô thân phận như thế này có nghĩa là trao cho cô trách nhiệm tiếp nối và lưu truyền vu thuật cổ trùng trăm ngàn năm của Miêu Cương.
Đây là sứ mệnh được gắn chặt vào người cô kể từ giây phút cô được sinh ra.
Nhìn bộ dạng trầm mặc của Diệp Phùng, Lăng Tuyết Ngân đột nhiên cười ra tiếng: “Được rồi, chú à.”
“Tôi nói giỡn với chú thôi.”
“Thật ra bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc.”
“Chú biết không? Tôi là sinh viên duy nhất trong tộc chúng tôi. Mặc dù ở trường đại học tôi cũng rất hâm mộ nhũ cô gái cùng tuổi với mình, có thể đeo túi xách xinh xắn, có người yêu thương chiều chuộng, nhưng tôi tin là, một ngày nào đó bằng sự nỗ lực của chính bản thân tôi cũng có thể đạt được những điều đó.”
“Tuy rằng có khả năng tôi không có đủ thời gian để chờ được đến ngày đó, nhưng chỉ cần tôi còn sống thì tóm lại là vẫn còn hy vọng, có phải không?”
Tuy là cô đang cười nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trong nụ cười của Lăng Tuyết Ngân mang theo ba phần chua sót, bảy phần hâm mộ.
Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ khao khát tình yêu thôi! “Cô Tuyết Nhi! Cô tin tôi chứ?”
Diệp Phùng đột nhiên nghiêm túc nhìn cô. Lăng Tuyết Ngân sửng sốt, sau đó cô trả lời đầy ngạc nhiên: “Tất nhiên là tôi tin tưởng anh, nếu không, làm sao tôi lại đi theo anh ra ngoài chứ?”
“Tôi hứa với cô, nhất định tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề Cổ Vương trong cơ thể, cho cô sống đến già, không hề bị đau đớn tra tấn.”
Đôi mắt Lăng Tuyết Ngân chợt mở lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt cô lại lắc đầu tự giễu: “Cảm ơn chú, nhưng tôi là người hiểu rõ nhất tình hình cơ thể mình.”
“Một khi Cổ Vương đã nhận định cơ thể chủ thì trừ phi cơ thể chủ chết đi, còn không thì căn bản không có khả năng Cổ Vương biến mất.”
“Có điều, chủ à, tôi vẫn muốn cảm ơn chú. Dù sao chú cũng là người đầu tiên ngoại trừ bà nội tốt với tôi như vậy.”
Không ngờ, Diệp Phùng lại cười một cách thần bí: “Ai nói là không có khả năng?”
“Cổ trùng Miêu Cương có tương sinh tương khắc, quy luật đó cũng không phải chỉ đúng với cổ trùng bình thường.” Nghe vậy trong lòng Lăng Tuyết Ngân chợt giật thót lên.
Cổ trùng Miêu Cương có một quy luật bất diệt, đó là một cổ bại bởi một cổ.
Cổ Vương có lợi hại đến mấy thì cũng là cổ trùng. Nếu đã là cổ trùng thì tự nhiên sẽ có con cổ trùng khác là kẻ khắc chế trời sinh của nó. “Nhưng cổ trùng có thể khắc chế Cổ Vương làm sao có thể dễ dàng tìm kiếm như vậy?”
Diệp Phùng cười đầy tự tin: “Không dễ tìm được không có nghĩa là không có khả năng tìm thấy.”
“Chỉ cần có hy vọng ắt có thể tìm ra.”
“Cô Tuyết Nhi, cô tin tôi, tôi, Diệp Phùng, lấy danh nghĩa Đế Su trịnh trọng hứa với cô, nhất định tôi sẽ tìm ra biện pháp giải quyết cho cô.”
Đế Sư một lời đã nói ra nặng tựa ngàn cân. “Chú à, cảm ơn chủ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!