Chương 219
“Chủ, chuyện quái gì đang xày ra vậy?” “Tại sao trên người của chúng ta đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ như vậy?”
Nhìn thấy hiện tượng không thể lý giải này, Lăng Tuyết Ngân cảm thấy có hoi hoang mang.
Diệp Phùng cũng không hiểu, bời hiện tượng này, căn bản không có cách nào giải thích theo lẽ thường!
Ngôi cổ mộ thần bí, hình xăm kỳ lạ, mọi thứ như được phủ thêm một tấm màn bí ẩn cho chuyến đi lần này của anh tới Miêu Cương!
Đột nhiên, Diệp Phùng nhìn sang Lăng Tuyết Ngân và an ủi cô ấy: “Tuyết Ngân, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm một thợ xăm giỏi để coi có thể xóa được hình xăm này cho cháu không.” “Cho nên, cháu không cần lo lắng hình xăm này sẽ ảnh hưởng đến vấn để cháu đi tìm việc sau này.” Lăng Tuyết Ngân nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cô ta lại đột nhiên ngẩng đầu dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Phùng: “Chủ.. cháu vẫn còn chưa nói, sao chú biết trong lòng cháu hiện giờ đang nghĩ gi?”
Diệp Phùng cũng choáng váng!
Đúng ha! Lăng Tuyết Ngân vốn chẳng thot ra lời nào, nhưng mà bản thân anh làm sao lại biết được trong lòng cô ta đang nghĩ gì?
Diệp Phùng hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại, thông qua nhận thức mạnh mẽ của mình, anh đột nhiên phát hiện ra có một mối liên hệ mờ nhạt giữa anh và Lăng Tuyết Ngân!
Chính nhờ sự kết nối này mà anh có thể mơ hồ cảm nhận được những thay đổi của càm xúc và suy nghĩ bên trong Lăng Tuyết Ngân!
Lẽ nào tất cả những điều này là hậu quả của hình xăm thanh kiếm trên cánh tay? “Chú ơi, rốt cuộc là đã xày ra chuyện gì!”
Lăng Tuyết Ngân như sắp khóc, có ai bị người một người lạ đột nhiên đọc được suy nghĩ và bí mật của mình mà chấp nhận được không!
Diệp Phùng im lặng một lúc, cuối cùng cũng không lựa chọn che giấu mà nói ra suy đoán của mình! “Chủ nhân của ngôi mộ này vốn là một đôi nam nữ si tình, hai người chúng ta tiến vào nơi này, SỢ rằng cũng bị chù mộ tưong rằng chúng ta là một đôi yêu nhau.” “Hình xăm hình thanh kiếm này là món quà của chủ nhân ngôi mộ, có thể khiến chúng ta gắn kết với nhau hơn!”
Sau khi nghe Diệp Phùng phân tích, Lăng Tuyết Ngân sững sở, rồi đột nhiên bật khóc “Oa!” “Sao có thể như thế! Cháu là con nhà lành vẫn chưa từng yêu đương, sao có thể tâm ý tuong thông với một ông chủ chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phùng đột nhiên tối sầm!
Sao cứ gọi mình là ông chủ?
Mặc dù cô ta rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng mình dù sao cũng đường đường là một để sư, thiên hạ tôn kính, tuy không phải là dạng đẹp trai ngất trời, nhưng cũng đâu có xấu! Có gì mà không xứng với cô ta? “Pei” Lộn xộn cái gì, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy vấn đề này!
Diệp Phùng vội vàng lắc đầu, vứt đống suy nghĩ lộn xộn đi, nhanh chóng an ủi Lăng Tuyết Ngân: “Lăng Tuyết Ngân, cháu đừng khóc nữa!” “Cháu đảm bào với cháu nhất định có thể tìm ra được cách giải quyết!”
Lăng Tuyết Ngân lúc này mới thôi khóc, khóe mắt vẫn còn rưng rưng vài giọt nước nhìn anh: “Thật sao?” “Thật! Tuy rằng chuyện này rất kỳ quái, nhưng chủ tin không có gì là không thể giải quyết được!” “Sau khi ra ngoài, chú nhất định sẽ dùng tất cả mối quan hệ của mình để tìm ra cách giải quyết!”
Lăng Tuyết Ngân gật đầu, sau đó bất ngờ trừng mắt nhìn anh: “Cháu nói cho chú biết, không được phép nghe trộm tâm sự của cháu!” “Nếu như để cháu biết được, cháu… cháu sẽ thả trùng độc ra cắn chết chú!”
Nhìn bộ dạng như con cop cái của cô, Diệp Phùng xua tay liên tục: “Yên tâm, Diệp Phùng này không phải là loại người đê hèn như thế Không dễ gì mới xoa dịu được cảm xúc của Lăng Tuyết Ngân, Diệp Phùng đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài đã mở, với ánh sáng yếu ớt chieu vào mắt anh ấy!
Bên trong liệu có thứ mà bản thân muốn không?
Hai người nhìn vào bên trong quan tài thì thấy sâu trong quan tài có hai thi thể đã hóa thành xương trắng, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng bàn tay của hai bộ xương ấy, vẫn đan chặt lấy nhau!
Nhin thấy cảnh này, trong lòng Diệp Phùng đột nhiên có một càm giác gì đó rất là khó tả!
Sống chung nhà chết chung mộ, cho dù xưong cốt đã hóa ngàn năm vẫn có thể nắm chặt tay đối phương không buông, tình cảm này, thật khiến người ta ngưỡng mộ… “A! Chú xem kia!”
Lăng Tuyết Ngân đột nhiên hét lên, và sau đó hai con bướm đỏ sẫm có kích thước bằng móng tay quần quýt lấy nhau, cùng nhau bay lượn, và đáp xuống trước mắt Lăng Tuyết Ngân. “Bướm đỏ!”
Mắt Lăng Tuyết Ngân sáng lên, không còn quan tâm đến hình xăm trên tay mình nữa, cô ta nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn, sau đó rút một cây sáo trắng từ thắt lưng, thổi một giai điệu kỳ lạ, hai con bướm vô cùng nghe lời mà bay vào trong chiếc hộp.
Đóng nắp hộp lại, Lăng Tuyết Ngân đột nhiên lộ về phần khích: “Chú di! Hay quá! Không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy, tìm được hai con bướm đỏ!” Nghe chính miệng Lăng Tuyết Ngân thừa nhận, trong lòng Diệp Phùng như được nhẹ nhõm hằn.
Có được bướm đỏ, như thế hai ba con nhà họ Khúc được cửu rồi!
Sau đó, Diệp Phùng nghiêm trang hành đại lễ với hai bộ xương nằm trong quan tài! Nhận lễ của người ta, đương nhiên phải càm tạ rồi! “Càm ơn tiền bối đã ban lễ, nếu có làm phien, xin vợ chồng tiền bổi lượng thứ!” “Đi thôi!”
Sau đó, Diệp Phùng đưa Lăng Tuyết Ngân tro lại đường cũ, khi bọn họ đi đến cửa mộ, thì nhìn thấy Cửu gia đang mìm cười đứng đó, hình như là cố ý đợi anh.