Trong thang máy, ngoài Tần Tỉnh và Tưởng Thịnh Hoà, những người khách đều kinh ngạc không thôi, chẳng ai ngờ được rằng Tần Mặc Lĩnh sẽ chen ra ngoài, anh cứ thế đi thẳng xuống lầu, như vậy mới là bình thường.
Tình hình cuộc hôn nhân của Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ra sao, bọn họ đều rõ mồn một ở trong lòng
Với tính cách của Tần Mặc Lĩnh, không thể chủ động hạ mình được, huống hồ còn ở trước mặt mọi người như vậy.
Tần Tỉnh thấy nhiều cũng đã thành quen, như vậy cũng làm sáng tỏ được cuộc hôn nhân của anh họ và Giản Hàng không giống với lời bên ngoài đồn thổi, là Giản Hàng dựa vào việc kết hôn mà vượt lên tầng lớp cao hơn, “Đợt trước anh tôi còn hẹn chị dâu đi xem triển lãm cùng, bản thân không bỏ xuống được chút mặt mũi, nhất định bảo tôi tận tay đem vé qua. Chiếc xe anh ấy tặng cho tôi, tôi còn hoài nghi là để cho tôi chạy vặt tiện dùng đến.
Trong thang máy một trận cười vang lên.
Chiếc miệng giỏi ăn nói kia của Tần Tỉnh, bọn họ đều hiểu rõ, cũng không phải là ngày đầu tiên quen cậu ta, rốt cuộc Tần Mặc Lĩnh có hẹn Giản Hàng đi xem triển lãm hay không, thật thật giả giả, bọn họ cũng khó phân.
Nhưng Tần Tỉnh bảo vệ Giản Hàng, bọn họ nhìn ra được.
Tưởng Thịnh Hoà tiếp lời Tần Tỉnh: “Bốn giờ sáng cậu ấy còn chạy đến bệnh viện chăm sóc Giản Hàng, tặng xe cho cậu chạy vặt, đúng là cậu ta có thể làm ra chuyện này được.”
Lời này vừa nói ra, bọn họ còn kinh ngạc hơn cả việc nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh chen ra ngoài thang máy.
Tưởng Thịnh Hoà trước giờ chưa từng nói gì liên quan đến chuyện tình cảm của người khác, muốn khiến anh mở miệng bảo vệ trước mặt mọi người, cho dù bọn họ đã quen biết nhiều năm, cũng chưa chắc đã có được.
Cho dù là Tần Mặc Lĩnh, Tưởng Thịnh Hoà cũng chưa chắc phải tốn hơi bênh vực, không giậu đổ bìm leo đã là rất tử tế, nhưng anh cũng lại bảo vệ Giản Hàng.
Sau đó họ nhớ tới, mẹ của Giản Hàng cũng là giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của Tưởng Thịnh Hoà.
Đối với bọn họ mà nói, tình cảm của Tần Mặc Lĩnh với Giản Hàng ra sao không quan trọng, quan trọng là, thái độ của anh với Giản Hàng.
Hành động vội chen ra ngoài thang máy của anh hôm nay, với cả lời bênh vực của Tưởng Thịnh Hoà, trong lòng bọn họ cũng rõ, sau này ở bất kỳ nơi nào gặp được Giản Hàng, cũng không được thờ ơ.
–
Lúc này, khi thang máy trên tầng.
Giữa Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh cách một khoảng cách, nhìn lên giống như hai người xa lạ.
Cô liếc nhìn Tần Mặc Lĩnh, không thể không thừa nhận, người đàn ông này thường hay làm ra những chuyện không ai ngờ được tới, vô cùng mê hoặc lòng người.
Ví dụ như, vừa rồi khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, anh chen qua mọi người, đi ra ngoài.
Lại ví dụ như, khi cô bị Chung Nghiên Phi làm khó, anh cho cô hai sự lựa chọn kia.
Vẫn may, cô chưa bị mê hoặc bởi anh.
“Tiểu Hàng.” Phía sau lưng truyền đến giọng điệu thân thiết.
Giản Hàng quay người về phía âm thanh vang lên, Tần Mặc Lĩnh cũng theo đó quay sang, là chú thím ba của Tần Mặc Lĩnh, bọn họ cũng tham gia tiệc mừng thọ hôm nay.
“Chú ba, thím ba, chú thím chưa về sao?” Giản Hàng cười chào hỏi.
Thím ba khoác tay chú ba, cười đáp, “Gặp được người quen, nên nói chuyện với họ vài câu.”
Thang máy lên đến nơi, mấy người họ vừa nói chuyện vừa bước vào.
Chú ba thấy Tần Mặc Lĩnh, không khỏi muốn quan tâm đến tình hình của Lạc Mông, ông thấy vô cùng may mắn, trước mặt của bà xã, còn có Giản Hàng ở đây, bà xã nhất định sẽ để cho ông mặt mũi.
Thời gian có hạn, ông trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Uất Minh đang chuẩn bị làm thủ tục từ chức sao?”
Lời vừa buông, chú ba đã bị khuỷu tay của thím ba chọc qua, “Chuyện của công ty đã có Mặc Lĩnh, ông cứ lo lắng nhiều hơn cho sức khoẻ của mình chút đi, tốt hơn bất kỳ điều gì.”
Chỗ chú ba bị thím chọc, đau khiến chú trực tiếp nhíu mày.
Giản Hàng lặng lẽ quay đầu qua nhìn con số trên thang máy đang chuyển động, vừa rồi thím ba chọc chú một cái, cô nhìn thôi cũng thấy đau.
Chú ba từng làm phẫu thuật tim, không được quá lao lực, nhưng chú lại không buông xuống được chuyện của Lạc Mông, muốn tiếp tục quản lý công ty, giúp Tần Mặc Lĩnh gánh vác một phần, nhưng thím ba lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp, mới khiến chú ba từ bỏ ý định ấy.
Thím ba sống tiêu diêu tự tại, cũng không có tham vọng gì lớn, ngay cả việc giáo dục Tần Tỉnh cũng như vậy, bà không hề khắt khe như những người mẹ khác.
Trong số con cháu của Tần gia, cho dù là học tập hay sự nghiệp, Tần Tỉnh đều đứng chót, nhưng cậu cũng là người sống vui vẻ nhất.
Cô cùng Tần Tỉnh chơi game bốn năm, cho dù tâm trạng có không vui đến đâu, cũng đều bị sự hài hước của Tần Tỉnh làm tan biến.
Thang máy dừng lại tại hầm để xe.
Sau khi tạm biệt, họ đi về phía xe của mình.
Tần Mặc Lĩnh hỏi Giản Hàng: “Chiều nay có phải tăng ca không?”
Giản Hàng hỏi lại: “Anh có việc gì sao?”
Cô phát hiện mình càng ngày càng hiểu anh, nếu như không có chuyện gì, anh sẽ không chủ động hỏi đông hỏi tây.
Tần Mặc Lĩnh lại trả lời một nẻo: “Lái xe của em về.”
Buổi trưa anh không uống rượu, vươn tay ra muốn cô đưa chìa khoá xe cho mình.
Giản Hàng tưởng rằng anh có chuyện muốn nói với mình, từ túi xách lấy khoá xe đưa cho anh.
Hai người một trước một sau đi về phía đỗ xe.
Muốn tìm cô nói về hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt, hay là muốn nói chuyện hôn nhân của hai người.
Ngồi lên ghế lái phụ, Giản Hàng kéo đai an toàn ra, cài lại.
Tần Mặc Lĩnh điều chỉnh ghế ngồi một chút, điều chỉnh xong cũng không khởi động xe, cũng không thắt dây an toàn.
Trong xe yên tĩnh vô cùng, âm thanh Giản Hàng mở túi lấy điện thoại càng lớn hơn gấp vài phần.
Tiếng sột soạt là âm thanh duy nhất trong không gian chật hẹp này.
Cô đột nhiên dừng lại động tác, quay mặt qua nhìn anh, “Có chuyện gì vậy, anh nói đi.”
Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc mô hình nhân vật trong game của cô lên xem, nhìn qua vài lần rồi lại đặt xuống, nhìn vào mắt cô, “Giản Hàng, em muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, hay là còn dự định gì khác?”
Giản Hàng buột miệng nói: “Nếu như không muốn tiếp tục, sao tôi lại lĩnh chứng?”
Tạm thời cô vẫn chưa hiểu được rằng tại sao anh đột nhiên hỏi câu hỏi này.
“Tôi biết rồi.” Tần Mặc Lĩnh khởi động xe.
Giản Hàng thấy được trên gương mặt anh có một tia nhẹ nhõm và thư thái, chắc là do cô nhìn nhầm rồi.
“Vậy đến thăm bố mẹ đi.” Anh lại nói.
Giản Hàng tưởng anh nói bố mẹ là bố mẹ anh, “Mẹ vẫn ở trên lầu, mẹ bảo muốn ở lại nói chuyện với trưởng bối một chút.”
Tần Mặc Lĩnh thắt dây an toàn, “Đến nhà em.” Hôm lĩnh chững anh có một buổi xã giao, không thể đến nhà Giản Hàng, hôm nay đúng lúc không bận việc, muốn đến thăm bố mẹ vợ.
“Bố có nhà không?” Anh hỏi.
“Chắc là có.” Giản Hàng không chắc chắn, trưa nay bố cô cùng Đàm Phong ăn cơm, hai thầy trò vốn đã có nhiều chủ đề nói chuyện, cũng có khả năng ăn cơm xong lại tìm một nơi nào đó uống cà phê.
Trước khi xuất phát, Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho tài xế, phân phó: [Đến biệt thự giúp tôi lấy hai túi trà, trà mới năm nay ấy, dì Cảnh biết ở chỗ nào.]
Trong nhà cũng chỉ có hai túi trà mới.
Tài xế hỏi: [Đưa đến đâu vậy ạ?]
[Nhà bố mẹ vợ của tôi.]
Tài xế đã đến đó một lần, nhớ được vị trí ở khu nào.
Làm việc cho Tần Mặc Lĩnh lâu rồi, anh cũng biết được có những nơi nào dù mới đến một lần, nhưng nhất định phải nhớ rõ.
Ví dụ như nhà của Giản Hàng, công ty của Giản Hàng, còn có tiệm bánh kếp kia nữa, những địa chỉ này đều phải khắc ghi trong đầu.
Tần Mặc Lĩnh đặt điện thoại lên hộp giữa xe, nhìn lên gương chiếu hậu.
Vài phút sau, chiếc xe hoà vào dòng đường chính.
Giản Hàng nhìn bên ngoài, đang nghĩ đến một vài chuyện.
Từ khi cô chuyển đến biệt thự, thái độ của Tần Mặc Lĩnh lại trở về giống như khi họ vừa mới quen, vô cùng lạnh lùng, quả thực so với hình ảnh ấm áp của anh khi giúp cô trút giận, rất khác biệt.
Vừa rồi, anh lại hỏi cô có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không, kỳ quặc nhất là câu cuối, hỏi cô có phải có dự định nào khác không.
Đã kết hôn, cô còn có thể có dự định gì được.
Cô đột nhiên ngẩn ra, nghĩ tới một loại khả năng, cô muốn phân phòng ngủ khiến anh tưởng rằng cô có dự định gì khác.
Nếu như vậy, tất cả đều có thể hiểu rõ được, cũng là từ buổi sáng hôm đó khi cô chuyển đến, thái độ của anh đột nhiên lạnh lùng, cô còn tưởng rằng anh đang giận chuyện gì khác, không ngờ lại là vì cô.
Biết được khúc mắc ở đâu, Giản Hàng nhanh chóng giải quyết.
Cô ngồi thẳng lên, đã nghĩ xong nên nói ra sao, vì thế hỏi anh, “Anh không muốn tổ chức hôn lễ, là vì sao vậy?”
Tần Mặc Lĩnh quay sang nhìn cô, sau đó lại nhìn đường phía trước, “Không phải lúc ở hội sở đã giải thích cho em rồi sao, chúng ta vẫn chưa quen thân lắm.”
Giản Hàng chậm rãi gật đầu, “Lúc đó tôi muốn ở phòng ngủ phụ, cũng là bởi nguyên nhân này.”
Giải thích xong, lòng hai người đều thông thoáng hơn một chút.
Khi Giản Hàng muốn phân phòng, Tần Mặc Lĩnh tưởng cô chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân này trên hình thức, biết được suy nghĩ này của cô, anh cũng không miễn cưỡng, định rằng trong khoảng thời gian của cuộc hôn nhân sẽ hoà bình chung sống với cô, nước sông không phạm nước giếng, đối phó cho qua gia đình hai bên.
Nhưng hôm nay khi ở trong thang máy, nhìn thấy cô một mình đứng ở bên ngoài, anh lại không làm được chuyện thực sự không để ý đến cô.
Tần Mặc Lĩnh thu lại dòng suy nghĩ, “Phía trước có một tiệm hoa, em xuống đó mua cho mẹ một bó đi.”
Xe đỗ ở trước cửa tiệm hoa, Giản Hàng xuống xe, từ khung cửa kính của tiệm hoa, mờ mờ thấy có người đi tới ở phía sau, nhìn kỹ bèn nhận ra được, bóng dáng ấy là của Tần Mặc Lĩnh.
Còn tưởng rằng anh sẽ ở trên xe đợi cô.
Giản Hàng chọn một số loại hoa mẹ thích, rồi nhờ nhân viên bó lại.
Trong lúc chờ đợi, cô đứng ngắm những lãng hoa tinh tế, trên đó được cắm những bông hoa tươi đầy màu sắc, có cả hoa hồng phấn, rực rỡ đủ dáng hình, thực khiến lòng người vui vẻ.
Ở bên cạnh quầy thu ngân, Tần Mặc Lĩnh đang thanh toán, anh nói với chủ tiệm, “Tôi lấy thêm một lãng hoa nữa.” Anh nói rõ hơn, “Loại hoa vợ tôi đang ngắm ấy. Tổng cộng bao nhiêu vậy?”
Một bó hoa tươi và một lãng hoa xách tay, chủ tiệm báo giá cho anh.
Tần Mặc Lĩnh thanh toán xong, quay lại xe đợi Giản Hàng.
Trong tiệm hoa, Giản Hàng không biết anh mua thêm một lãng hoa, nên sau khi bó hoa được nhân viên bó lại xong, cô nhận lấy liền rời đi.
“Cô đừng quên cầm lãng hoa nhé.” Chủ tiệm gọi cô.
Giản Hàng nghi hoặc: “Lãng hoa gì vậy?”
Chủ tiệm nói, “Chồng cô mua, cậu ấy đã thanh toán rồi.” Ông chỉ vào những giỏ hoa đầy sắc màu, “Cô cứ tuỳ ý chọn một lãng.”
Giản Hàng không ở trước mặt chủ tiệm thể hiện sự kinh ngạc, bèn chọn một lãng cô cảm thấy đẹp nhất, nhân viên giúp cô tưới một chút nước, những giọt nước nhỏ rất tinh nghịch, cô vừa bước được một bước, chúng đã lăn xuống khỏi cánh hoa.
Cô để hoa tặng mẹ vào hàng ghế sau, còn lãng hoa nhỏ đặt lên chiếc hộp giữa xe ở phía trước.
Giản Hàng bối rối, “Sao anh lại mua thêm một lãng hoa vậy?”
“Một bó thêm một lãng, chuyện tốt nhân đôi.”
Tần Mặc Lĩnh nhắc cô thắt dây an toàn, anh nhấn ga, chiếc xe từ từ rời khỏi cửa tiệm.
Giản Hàng gửi tin nhắn cho mẹ, [Mẹ, mẹ và bố có ở nhà không? Chút nữa con và Tần Mặc Lĩnh sẽ về đến nhà.]
[Đến đi, mẹ đang ở nhà. Chiều nay hai đứa không bận gì sao?]
Giản Hàng nhìn lãng hoa nhỏ, giúp anh nói tốt vài câu: [Con thì không, còn Tần Mặc Lĩnh có bận hay không thì con không rõ, anh ấy cứ nhất quyết muốn cùng con về.”
Từ “nhất quyết” là một điểm nhấn.
Trong mắt bố mẹ, không có chuyện gì quan trọng hơn hạnh phúc hôn nhân của cô. Chỉ cần cô luôn để bố mẹ cảm thấy quan hệ giữa cô và Tần Mặc Lĩnh rất tốt là được.
Trần Ngọc: [Mẹ đi chuẩn bị chút hoa quả cho hai đứa, Đàm Phong cũng ở đây, thằng bé vừa đưa bố con về đến nhà, tiện lên lầu ngồi một chút.”
Giản Hàng: [Vậy mẹ bận đi ạ.]
Cô nói với Tần Mặc Lĩnh: “Đàm Phong cũng đang ở nhà tôi.”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, cũng không nói gì.
Giản Hàng hiểu anh, anh không hề quan tâm ai ở nhà cô, bởi không có liên quan gì đến anh cả.
Đến cửa tiểu khu, cô nhìn thấy xe của Tần Mặc Lĩnh, tài xế cũng nhìn thấy bọn họ, trên tay xách hai túi trà xuống xe.
Anh rất chu đáo, biết được bố cô thích uống trà, đặc biệt phân phó tài xế trở về đem trà đến, hơn nữa loại trà này còn rất khó mua được trên thị trường.
Chiếc xe đi thẳng tới dưới lầu nhà cô, sau khi đỗ xe, Giản Hàng mở cửa bước xuống, mở cửa sau lấy hoa tươi. Cô nhìn lãng hoa nhỏ suy nghĩ một hồi, rồi vươn tay cùng đem xuống.
Tần Mặc Lĩnh thấy tay cô cầm lãng hoa, “Em cầm lãng hoa xuống làm gì?”
Giản Hàng: “Đem lên lầu.”
Không phải anh nói, chuyện tốt nhân đôi sao.
Cô nghĩ qua, có vẻ anh mua lãng hoa này cho cô, nhưng lại không chắc chắn.
Tần Mặc Lĩnh vòng qua đầu xe, đi đến bên cạnh cô, “Không cần đem lãng hoa này lên.”
Anh liếc cô, nếu như anh không nói ra nguyên nhân, cô sẽ trực tiếp cầm lãng hoa nhỏ này cùng lên lầu.
Trầm mặc một vài giây.
Anh lấy lãng hoa từ tay cô, mở cửa ghế lái phụ ra, đặt lại vào trong xe, nói. “Lãng này là mua cho em. Chuyện hôm nay ở buổi tiệc, xin lỗi.”
Thì ra là hoa xin lỗi.
Hôm nay ở tiệc mừng thọ, một mình cô ngồi ở một bên, bị người ta dị nghị, có lẽ anh cảm thấy áy náy.
Giản Hàng rộng lượng nhận lấy, bỏ qua chuyện này.
Cô chỉ ôm bó hoa tươi lên lầu.
Đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại, nhờ anh giúp đỡ, “Đến nhà anh giả bộ đối xử với tôi tốt một chút. Đã lĩnh chững một khoảng thời gian dài rồi, không thể nhìn xa lạ như hồi chúng ta mới quen được.”
Ngừng lại một chút.
“Tôi kết hôn với anh bị coi là trèo cao, bố mẹ tôi biết người nhà anh đối với tôi không tệ, nhưng vẫn lo lắng tôi và anh chung sống không vui vẻ. Còn cả họ hàng và bạn bè, biết được tôi gả vào nhà họ Tần, bèn cho rằng tôi dùng thủ đoạn gì đó, rồi cưới chạy bầu.”
Tần Mặc Lĩnh không biết nói gì mới tốt, gật đầu đáp lại, bày tỏ rằng mình đồng ý.
Trong thang máy, Giản Hàng gặp vợ chồng thầy Cốc hàng xóm, trước đây khi vẫn ở khu nhà dành cho giáo viên, nhà họ và nhà thầy Cốc ở đối diện nhau, chuyển đến tiểu khu mới, nhà cô ở tầng sáu, còn thầy Cốc ở tầng mười một.
Dạo trước, bố cô có chuẩn bị kẹo cưới và trà, là để tặng cho thầy Cốc.
“Thầy Cốc, dì Triệu ạ.”
“Hôm nay Tiểu Hàng không bận việc sao?”
“Vâng ạ, không cần phải tăng ca, nên qua thăm bố mẹ cháu ạ.”
Giản Hàng và thầy Cốc hàn thuyên, Tần Mặc Lĩnh đứng cạnh cửa thang máy, nhấn nút đóng thang máy lại, lúc bước vào thang máy anh chỉ khẽ gật đầu chào hỏi thầy Cốc.
Bởi vì thầy Cốc không phải là hàng xóm bình thường, là đồng nghiệp với bố cô gần ba mươi năm, cô bèn giới thiệu Tần Mặc Lĩnh với thầy.
Bình thường Tần Mặc Lĩnh không hề nhiệt tình như vậy, nhưng hôm nay tất nhiên là vì mặt mũi của Giản Hàng, “Thầy Cốc, dì Triệu ạ.”
Thầy Cốc đáp: “Xin chào, xin chào.”
Bà xã thầy Cốc, dì Triệu âm thầm đánh giá Tần Mặc Lĩnh, hai tuần nay, sau bữa cơm cùng uống trà, bọn họ đều thảo luận về chuyện con gái nhà lão Giản gả vào hào môn.
Chỉ nghe nói nhà trai là học sinh nhiều năm trước của Trần Ngọc, nhưng không biết ngoại hình ra sao, bọn họ đều thầm đoán, nếu như không phải là ngoại mạo có vấn đề, thì là chiều cao không được, nên mới nhìn trúng nhan sắc của Giản Hàng.
Nếu không sao có thể dễ gả vào hào môn như vậy được.
Hôm nay gặp được Tần Mặc Lĩnh, quả thực vô cùng kinh ngạc.
Chồng Giản Hàng cho dù là ngoại hình hay chiều cao, còn cả khí chất, đều không thể bới lông tìm vết.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu.
Tần Mặc Lĩnh dùng tay giữ cửa, đợi Giản Hàng bước ra, anh mới nhấc chân bước đi.
Gần như vô cùng tự nhiên, anh ôm lấy eo Giản Hàng.
Giản Hàng ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên thân mật như vậy, cô vô cùng không quen.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!