Dù Linh không nói thẳng nhưng mà nghe Linh nói thế có khác nào bảo tôi là kẻ đã lấy cắp hồ sơ của khách hàng. Đúng là để xin vào công ty lớn làm việc rất khó khăn nên tôi luôn trân trọng công việc này. Tôi cũng đã cố gắng làm hết mình, đặt thật nhiều tâm huyết trong công việc, vì thế nên khi nghe thế tôi vừa ức vừa tủi thân, và cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nữa. Tôi hỏi thẳng:
- Ý là chị là người lấy cắp hồ sơ khách hàng rồi để lộ ra ngoài?
- Chị Duyên, chị phải bình tĩnh. Em không có ý đó, nhưng mà qua điều tra thì là vậy chị ạ. Em chỉ muốn thông báo cho chị biết thôi.
- Em ạ, để mà nói đạo đức nghề nghiệp thì chị tin chị không bao giờ phải xấu hổ vì những việc mình làm. Còn cái việc công ty bị đánh mất hồ sơ khách hàng, chị nghĩ công ty cứ điều tra kỹ càng rồi mới khẳng định ai làm cũng chưa muộn.
Linh nghe tôi thấy thế liền bày ra bộ mặt đáng thương quay lại bảo Lâm đang đứng gần đó:
- Sếp, hình như chị Duyên đang hiểu nhầm ý em rồi sếp ạ. Thực sự em không có ý đó.
Tôi quay sang nhìn Lâm, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tôi không đọc được trong mắt anh lúc đó đang có những suy nghĩ gì, nhưng tôi cảm nhận được một cảm xúc rất kỳ lạ, tôi không biết diễn tả như thế nào nhưng tôi thấy có vẻ như anh không tin tôi làm ra những chuyện như thế. Có điều, cảm nhận vậy thôi nhưng tôi vẫn sợ anh hiểu nhầm.
Anh nhìn tôi một lúc, trôi qua mấy phút sau mới chậm rãi nói:
- Chuyện này công ty sẽ điều tra lại rõ ràng. Nếu phát hiện người nào đó trong công ty mình làm ra chuyện tổn hại cho công ty thì lập tức sa thải. Không ngoại trừ ai cả!
- Dạ vâng ạ.
- Mọi người giải tán về làm việc của mình đi.
Nghe Lâm nói vậy nên ai cũng không dám ở lại tranh cãi thêm nữa mà giải tán về phòng làm việc của mình. Tầm trưa tôi mang tài liệu tới phòng Lâm thì khi bước đến cửa tôi đã nghe tiếng Linh vọng ra:
- Vụ đánh cắp thông tin khách hàng của công ty anh có nghi ngờ ai không?
- Mọi việc chờ điều tra sẽ rõ.
- Em nói cái này anh đừng giận nhé, chỉ là em lo cho công ty mình thôi. Chị Duyên mới vào làm việc, em thấy năng lực chị ấy cũng tốt nhưng mà tính cách thì không biết thế nào. Em cũng nghe bảo là chị ấy bị đuổi việc công ty cũ cũng chỉ vì tội để lộ tài liệu mật của công ty và còn có ý định với giám đốc công ty bị vợ người ta bắt được.
Nghe Linh nói đến đây thì cơ hồ máu trong người tôi muốn chảy ngược. Với tính cách của tôi thì nhất định phải xông vào nói một trận cho ra nhẽ rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng tự nhiên hôm nay tôi muốn kìm nén lại chỉ để đợi câu trả lời của Lâm. Lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, chờ một lúc lâu sau Lâm mới lên tiếng:
- Tôi không quan tâm chuyện người khác. Tôi chỉ quan tâm chuyện của mình.
- Nhưng mà chị Duyên là người cuối cùng vào phòng tài liệu mà sếp.
- CCTV bị xoá sạch, cũng chưa chắc cô ấy là người vào cuối cùng trong phòng. Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, em cứ yên tâm.
- Dạ vâng ạ.
Nghe Lâm nói thế chẳng hiểu sao trong tim tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, thấy cũng vui vui vì ít ra Lâm sáng suốt không hồ đồ kết tội cho tôi ngay. Để mà nói thật lòng thì tác phong làm việc của anh rất đúng gu mà tôi thích. Cuối cùng sau khi thấy giọng Linh xin phép ra ngoài thì tôi mới gõ cửa đi vào. Tôi khẽ liếc mắt để ý sắc mặt cô ấy, tôi thấy hình như mặt Linh có vẻ không vui, những bước đi cũng không kiêu hãnh như mọi ngày. Thấy tôi Linh nở ra nụ cười gượng gạo:
- Chị Duyên tìm sếp ạ.
- Ừ, chị nộp tài liệu.
- Vâng.
Tôi nộp tài liệu cho Lâm, anh chỉ lạnh lùng nhận tài liệu rồi không nói thêm gì nữa. Bình thường nộp xong tài liệu hay hợp đồng là tôi cũng quay mặt về phòng luôn. Hôm đó tự nhiên tôi muốn nán lại một chút, tôi định giải thích với anh về việc tôi bị nghi ngờ là kẻ đánh cắp tài liệu nhưng mà tôi lại không biết bắt đầu từ đầu. Còn đang mải nghĩ ngợi thì Lâm đã nói:
- Có gì muốn nói với tôi thì nói đi, tôi nghe đây.
- Sao anh biết tôi có gì muốn nói với anh. Hay vậy?
Lúc này Lâm mới rời mắt khỏi chiếc laptop mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Vì tôi thông minh hơn cô.
- Ờ đúng rồi, anh thông minh thì mới làm được sếp. Tôi kém thông minh nên làm dân thường thôi.
- Thế rốt cục muốn nói gì?
- Tôi muốn khẳng định rằng tôi không phải là kẻ đánh cắp tài liệu của công ty.
Tôi nói xong không thấy Lâm trả lời mà chỉ lẳng lặng quan sát, sau đó tôi lại nói tiếp:
- Có thể nhà tôi không giàu nhưng kinh tế hiện tại của bản thân tôi cũng đủ ăn đủ tiêu một cuộc sống tôi thích. Tôi chẳng có lý do gì mà phải đi làm cái trò mất đạo đức ấy.
- Luật sư lúc nào làm việc cũng đòi có bằng chứng, vậy mà lần này lại không chứng minh được mình ngoại phạm, định giải thích mồm vậy sao?
- Lúc đó ở công ty có mình tôi, camera là bằng chứng duy nhất nhưng bị phá hủy rồi thì tôi làm sao có bằng chứng được nữa.
- Ừm, được rồi. Ra ngoài làm việc đi. Tôi tin cô!
Tôi như Không tin vào chính tai mình nên tròn xoe mắt hỏi lại:
- Hả? Anh tin tôi á?
- Ừm.
- Nhưng sao anh lại tin tôi?
- Đơn giản vì tôi thấy cô ngu công nghệ thật sự!
Tôi vừa vui sướng chưa được bao lâu thì như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Tôi đưa mắt lườm lườm Lâm kiểu bất mãn. Anh thì nhìn tôi, khẽ cười:
- Vì cái hôm sửa máy tính cho cô, máy tính đơn giản thế mà cô còn không biết cách sửa. Trình độ đâu để phá huỷ hệ thống camera.
Giờ thì tôi mới biết lý do, đúng là Lâm làm việc gì cũng suy nghĩ rất kỹ và logic rất chặt chẽ, chứ không vội vàng như mấy người sếp tôi biết. Sau đó chúng tôi nói thêm vài câu nữa thì tôi quay về phòng làm việc.
Ngày hôm đó Linh chắc vẫn ấm ức với tôi nên lúc giao hợp đồng hay tài liệu cũng chẳng mấy vui vẻ. Mà lúc này tôi mới ngồi nghĩ kỹ lại, tôi không biết Linh nghe đâu cái tin tôi lấy cắp tài liệu công ty cũ mà cố tình nói với Lâm để chứng tỏ tôi là một đứa con gái không ra gì. Linh thích Lâm, và hình như cô ấy đang là người muốn tôi ra khỏi công ty nhất thì phải. Còn đang mải nghĩ ngợi thì điện thoại tôi lại reo lên cuộc gọi của cái Trang:
- Hơn 12 giờ rồi, đi ăn cơm trưa thôi.
Lúc này tôi mới giật mình cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình, tôi vội vàng nói:
- Khổ không để ý thời gian. Đợi tao tí, tao xuống liền.
Nói xong tôi vội vàng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Vừa gặp cái Trang đã hỏi chuyện:
- Thế chuyện công ty bị đánh cắp thông tin khách hàng rồi mấy người bàn nhau nghi ngờ cho mày là sao?
- Tao cũng không biết, tự dưng sáng đến nghe tin vậy chứ biết mô tê gì đâu.
- Thế ông Lâm nói gì không?
- Bảo tin tao.
Cái Trang nghe tôi nói xong khoái chí đập tét vào đùi mình một cái rồi cười lớn:
- Đấy mà, tao bảo sếp có tình ý gì với mày rồi. Chứ bình thường ai thèm tin.
- Hâm à, tình ý gì? Ông ấy bảo tin tao vì tao ngu công nghệ ấy chứ.
Cái Trang nghe vậy nhất thời đơ mất vài giây, mặt đần thối hỏi lại:
- Hả? Cái lý do gì củ chuối thể hả?
- Tao không biết, thôi ăn đi. Vụ việc vẫn đang điều tra, chờ kết quả cuối cùng.
- Ừ. Mà mày nghe tin gì chưa?
- Tin gì?
- Công ty sắp có chuyến từ thiện trên Lạng Sơn đó, tặng quà những trẻ em nghèo và người già leo đơn.
- Ơ tao nghe nói công ty đang tài trợ cho mấy trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi rồi mà.
- Cái đó riêng, còn cái này đi thực tế. Ai đi được thì đăng ký. Mà nghe nói ít người đi nên chắc tao cũng phải đăng ký mới được. Công ty mình cũng nhiều người có gia đình rồi nên bận hơn bọn độc thân như mình.
- Vậy đăng ký cho tao mới.
- Hả? Mày đi sao được, mày đang bầu mà.
- Bác sĩ bảo tao bình thường mà. Với lại đi cũng nhẹ nhàng không ảnh hưởng gì đâu. Tranh thủ lúc này đi được chứ mai sau con cái vào rồi chắc không có thời gian.
- Ừ thế cứ hỏi bác sĩ cho chắc đi. Nếu ổn thì mới đi.
- Tao biết rồi.
Thế rồi hai ngày tiếp theo lại trôi qua, sáng hôm đấy tôi vừa đến công ty thì nghe quyết định mới nhất là “ tôi không phải là người đánh cắp thông tin khách hàng”, đầu đuôi câu chuyện diễn ra như thế nào nữa thì tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng mình được minh oan. Cái Trang thấy vậy bảo tôi:
- Chắc sếp Lâm giúp mày đấy, nhớ phải cảm ơn sếp.
Tôi suy nghĩ một hồi, đúng là chuyện này nếu Lâm không ra tay thì chẳng ai giúp tôi được. Cả sáng hôm đó tôi cứ lưỡng lự mãi, mấy lần định vào phòng gặp Lâm thì lại thấy Linh ở trong đó nên lại thôi.
Đến trưa lúc tôi đang đứng chờ thang máy thì Lâm cũng bước tới. Cánh cửa mở ra, cả tôi và anh cùng bước vào. Thế rồi trời xui đất khiến thế nào cả tôi và anh đều ấn số 1 khiến hai ngón tay có sự va chạm nhẹ. Mà dạo này tôi thấy mình hâm hâm sao ấy, có thế thôi cũng gượng gạo đỏ mặt. Không gian trong thang máy vốn chật hẹp, bây giờ lại chỉ có tôi và anh nên tôi lại càng cảm thấy căng thẳng. Tôi khẽ liếc mắt nhìn Lâm, đúng lúc đó anh cũng cúi xuống nhìn tôi, tôi ngập ngừng nói:
- Cảm ơn anh nhé.
- Vì gì?
- Nhờ anh tôi được minh oan.
- Cảm ơn suông thế thôi à?
- Vậy anh muốn gì?
- Một bữa cơm.
Tôi dừng lại ngẫm nghĩ một lát, thực ra một bữa cơm cũng không to tát gì nên gật đầu:
- Được. Anh muốn ăn nhà hàng nào?
- Nhà tôi.
- Hả? Nhà anh á?
- Nếu không muốn thì thôi. Coi như cảm ơn suông cũng được.
- Được, nhà anh cũng được. Nhưng bao giờ?
- Tối nay.
- Ok. Nhưng mà tôi chờ anh cách xa công ty chút nhá, không ai nhìn thấy lại đồn linh tinh.
- Chờ tôi dưới bãi đậu xe.
Tôi định nói không được, vì chờ Lâm ở bãi đậu xe thì có khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, tôi không muốn công ty đồn đại linh tinh. Nhưng mà chưa kịp nói gì thì cánh cửa thang máy đã mở ra, Lâm lạnh lùng bước đi trước.
Chiều đó tôi bảo cái Trang tan làm cứ về trước không cần đợi tôi, sau đó tôi phải lén lút xuống trước bãi xe chờ anh. Tôi vừa xuống được 5 phút thì Lâm cũng xuống, sau đó lái xe đưa tôi đi đến khu đô thị cao cấp ở quận Thanh Xuân.
Khi xe dừng lại ở một ngôi biệt thự có mặt tiền rộng gần 20 mét, tôi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà bề thế có giá trị cả mấy chục tỉ ấy liền kinh ngạc. Tôi quay sang hỏi Lâm:
- Nhà anh đây à?
- Nhà đi mượn chứ trai bao làm gì có tiền xây nhà to thế.
Tôi lườm anh, đúng là cái đồ thù lâu nhớ dai, ngày nào không khịa tôi thì ăn cơm cũng không ngon. Tôi không thèm trả lời lại nữa. Sau đó Lâm dẫn tôi vào bên trong. Điều kỳ lạ là dù ngôi nhà rất rộng lớn nhưng không thấy nhiều giúp việc như những bộ phim tôi hay xem. Trong nhà rất sạch sẽ đến nỗi tưởng chừng không có một vết bụi, nội thất toàn những kiểu tối giản nhưng rất sang trọng. Cảm giác đặt chân lên chỗ nào cũng như dẫm lên cả đống tiền. Tôi không thấy bố mẹ Lâm đâu nên mới buộc miệng hỏi:
- Bố mẹ anh không có nhà à?
- Tôi sống một mình.
- Anh đưa tôi về nhà anh, lỡ như vợ anh về nhìn thấy thì sao?
Tôi nói đến đây Lâm liền ngạc nhiên quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt rất ngạc nhiên. Anh định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Cuối cùng Lâm nghe điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ mới xong, trong thời gian đó tôi ngắm nghía căn nhà, công nhận thiết kế đẹp thiệt sự.
Nghe điện thoại xong Lâm bảo tôi:
- Cô nấu cơm đi. Muốn nấu món gì trong tủ lạnh đều có sẵn nguyên liệu đó.
- Anh muốn ăn gì?
- Mấy món tủ của cô là được.
- Ờ, tôi biết rồi. Nói trước tôi nấu không ngon lắm đâu đấy.
- Ờ, tôi cũng không kỳ vọng nhiều.
- Bảo đi ăn nhà hàng thì không đi.
- Thế bây giờ có nấu hay không?
- Có!
Tôi thấy khoé miệng Lâm khẽ cười, rồi sau đó lại bày bộ mặt nghiêm túc nói:
- Thôi nấu đi, tôi đi tắm.
- Ừm tôi biết rồi.
Sau khi anh đi rồi, tôi mở tủ lạnh thấy trong đó có rất nhiều đồ ăn, tất cả các thực phẩm cũng còn tươi mới. Mặc dù không phải là phụ nữ đảm đang nhưng mấy món đơn giản thì tôi làm được. Tôi nhanh chóng sắn tay áo bắt đầu việc nấu nướng.
Khi đang nấu thì tôi thấy Lâm từ tầng hai đi xuống, trên người anh vẫn còn thơm lức mùi sữa tắm và dầu gội. Bình thường tôi hay thấy Lâm ăn mặc chỉnh tề theo phong cách tổng tài, hôm nay thấy anh mặc đồ thể thao màu đen nhìn cũng rất đẹp. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp, nhìn thế nào cũng rất thu hút.
Lâm vào bếp đứng bên cạnh tôi, chủ động thái thịt cho tôi, tôi quay sang nhìn anh, không tự chủ được “ơ” một tiếng. Lâm bảo:
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy?
- Anh ra ngoài để tôi nấu cho.
- Thôi, đợi cô có mà đến đêm cũng không được ăn.
Sau đó những công việc tiếp theo chủ yếu là Lâm làm. Mà kỳ lạ anh làm rất nhanh tay và thành thạo, cứ như đầu bếp chuyên nghiệp ấy. Tôi cứ tưởng đại gia như anh được người khác phục vụ quen rồi sẽ không biết nấu cơm, ấy thế mà lại còn nhanh gọn lẹ hơn cả tôi.
Trong lúc Lâm nấu thì tôi chỉ lăng xăng đứng phụ, nhìn Lâm lúc này tự nhiên tôi lại nhớ đến thời gian về trước của tôi và Việt. Dù đã yêu nhau đã lâu nhưng chưa bao giờ tôi được thưởng thức món ăn do Việt nấu. Việt con nhà quê như tôi thôi, nhưng có những tính hệt như con nhà đại gia. Với lại Việt có chút gia trưởng, anh ta luôn quan niệm rằng “đàn ông còn lo việc lớn chứ ai lại đi làm mấy việc của phụ nữ”. Nghĩ lại tôi lại càng thấy sao hồi đó mình ngu thế chứ lị, rõ ràng có rất nhiều người tốt hơn Việt, giỏi hơn Việt, đẹp trai hơn Việt theo đuổi, vậy mà tôi cứ nhất quyết khăng khăng đâm đầu vào Việt, để rồi nhận được kết quả bị âm thầm phản bội.
Trong lúc tôi còn đang ngần ngơ suy nghĩ lại đoạn ký ức đau buồn kia Lâm đã quay sang bảo tôi:
- Xong rồi, dọn món ra bàn rồi ăn là được.
Tôi giật mình ngước mắt lên nhìn Lâm, luống cuống bảo:
- Ờ tôi biết rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, lại cùng anh ăn cơm tối trong chính căn nhà này, tự nhiên lòng tôi có chút xốn xang. Trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh sau này không chỉ có chúng tôi mà còn có một đứa bé đáng yêu ngồi đây nữa. Trong tưởng tượng đúng là hạnh khúc thật đấy nhưng đáng tiếc sự thật tàn khốc. Sau này, cũng tại nơi này, chỗ ngồi này, bố của con tôi cũng sẽ có những bữa ăn 3 người nhưng mà người đó không phải là tôi hay con tôi. Nghĩ đến đó mà vô thức trái tim tôi lại nhói lên cảm giác đau lòng. Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác muốn kéo dài một khoảng thời gian này mãi mãi, lần đầu tiên trong đời tôi có luyến tiếc những giây phút đang trôi qua.
Chắc có lẽ Lâm thấy tôi ngồi nghệt mặt ra nên liền nói:
- Sao cô không ăn đi? Món ăn không hợp khẩu vị à?
- À không, ngon lắm, anh nấu ngon hơn cả tôi.
- Mấy món đơn giản ấy mà, ai nấu chẳng được.
Sau đó chúng tôi nói thêm vài câu nữa rồi lại bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng. Tôi thì cảm thấy không khí gượng gạo quá nên lại tìm chuyện nói tiếp:
- Mà anh không thuê giúp việc sao?
- Có, giúp việc theo giờ.
- Ờ.
- Thế rốt cục ai là người đánh cắp thông tin khách hàng vậy?
- Không phải cô là được.
Tôi nhíu mày phụng phịu nhìn Lâm, nói thế thì bằng nhau à? Sau khi ăn cơm xong thì tôi là người rửa bát, Lâm dọn dẹp lại chỗ bàn ăn. Rửa bát xong tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ cũng đã 8 giờ tối, tôi lên tiếng xin phép:
- Muộn rồi tôi về trước đây.
Tôi vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cánh cửa mở ra, tôi thấy Linh vui vẻ từ bên ngoài bước vào, tay cầm theo hộp gì đó, rạng rỡ nói:
- Chúc mừng sinh Nhật sếp!