Cháp 6
Tôi nhìn chằm chằm Lâm, rồi chợt phát hiện trên người đang mặc chiếc váy hai dây có hơi trễ ngực nên liền đỏ mặt, luống cuống nói:
- Cảm ơn anh.
- Không có gì, tôi chỉ sợ cô có mệnh hệ gì lại làm hỏng việc của tôi.
Đúng là từ ngày gặp Lâm, tôi phát hiện mình bị ăn dưa bở hơi nhiều. Vừa nãy tôi còn nghĩ xem ra anh ta cũng là người biết quan tâm tới người khác, ai dè sự thật anh ta chỉ sợ tôi làm hỏng việc của mình. Tôi hậm hực trả lời:
- Tôi biết rồi. Anh ra ngoài đi.
- Đằng nào tôi chẳng nhìn thấy hết rồi, che chắn gì nữa.
Nói xong chưa để tôi kịp trả lời thì Lâm đã xoay người bước đi. Lúc này tôi mới quay sang nhìn hộp cháo anh để bàn, tôi cầm lên ăn vài muỗng nhỏ rồi dần dần cũng ăn hết hộp cháo. Tự nhiên tôi lại nhớ tới Việt, ngày trước thời sinh viên tôi cũng hay bị đau dạ dày, mỗi lần như vậy Việt thường nấu cháo mang qua cho tôi.
Ăn cháo xong tôi nằm mãi cũng không ngủ được. Cuối cùng lại cầm điện thoại vào Facebook tìm kiếm nick của Việt. Tôi cũng tò mò xem rốt cuộc người mà anh ta theo để phản bội tôi là ai.
Vừa ấn vào nick anh ta, tôi thấy một bài đăng cách đây 5 phút trước với hình ảnh siêu âm và dòng stt “ Mong chàng trai từng ngày”. Tôi thấy trong bài viết đó anh ta có gắn thẻ nick Facebook tên là Nguyễn Phương Mai, tôi đoán chắc là người yêu của Việt nên ấn vào nick xem thử.
Vừa nhìn ảnh đại diện, tôi nhận ra cô gái này, cô ấy chính là con gái giám đốc công ty Việt đang làm. Bên dưới trang cá nhân tôi thấy cô ấy thường xuyên đăng ảnh hai người đi chơi, ảnh nào cũng nắm tay nhau và ôm nhau rất tình cảm, lúc thì ở resort, lúc ở khách sạn. Bỗng dưng…tôi thấy tim mình nhói đau, nước mắt cũng theo đó mà chảy dài.
Tôi biết bản thân không nên khóc vì con người như thế, nhưng tự nhiên nhìn thấy ảnh hai người hạnh phúc tôi lại thấy chạnh lòng. Tôi chợt nhận ra đã bao lâu rồi mình không dành cho bản thân những chuyến đi du lịch. Ngày trước hai đứa yêu nhau, Việt cũng vài lần muốn đưa tôi đi Đà Lạt, nhưng tôi lại bị cuốn vào guồng quay của công việc, lời hẹn mấy năm nay còn chưa kịp thực hiện thì đã chia tay. Giờ có thời gian ngẫm lại tôi cũng hiểu Việt chán mình cũng là có lý do…
Tôi thở dài mấy tiếng rồi thoát khỏi Facebook. Lặng lẽ bước chân xuống giường, khoác một chiếc áo dài mỏng rồi đi về phía hành lang. Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, Sài Gòn về đêm đẹp thật ấy, quả không hổ danh thành phố hoa lệ.
Trong lúc tôi còn đang chìm đắm vào cảnh đẹp nơi này thì bất chợt tiếng cạch cửa phòng vang lên khiến tôi giật mình quay sang phải. Tôi thấy Linh bước ra từ phòng của Lâm, giờ cũng là nửa đêm rồi, một nam một nữ trong phòng là có ý gì? Thế rồi đầu tôi lại bất chợt xuất hiện những suy nghĩ đen tối, tiếng Linh nhẹ nhàng vang lên:
- Ơ chị Duyên chưa ngủ ạ?
- À, chị không ngủ được nên ra đây hóng gió.
- Dạ, cháo thịt băm ăn vừa miệng chị không?
- À ngon lắm em.
- Dạ, em bảo anh Lâm mua cho chị đấy.
Nghe Linh nói câu này tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình sao cho đúng, tự nhiên có chút gì đó hụt hẫng, giống như mình vừa vớ bở cái gì đó nhưng chợt phát hiện nó vốn dĩ không thuộc về mình.
- Vậy à? Chị cảm ơn Linh nhé.
- Dạ có gì đâu chị. Thôi ngủ sớm đi chị ạ.
Tôi gật đầu, sau khi Linh đi khỏi thì tôi cũng xoay người trở về phòng mình. Đêm ấy tự nhiên tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ vớ vẩn. Rồi lại còn cảm giác Linh với Lâm sớm gì cũng trở thành một cặp. Cuối cùng tôi thở dài vài tiếng rồi thiếp đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thấy đồng hồ mới chỉ 6 giờ. Tôi ngồi trên giường lắc đầu mấy lần cho tỉnh táo, sau đó mới lồm cồm bò xuống giường. Vừa đánh răng rửa mặt xong thì điện thoại rung lên cuộc gọi của Lâm:
- Dậy chưa?
- Tôi dậy rồi. Đi sớm thế à anh?
- Dậy rồi thì ra ăn sáng.
- Tôi biết rồi.
Tắt điện thoại tôi thay đồ, có cái váy trắng lần trước cái Trang tặng còn chưa kịp mặc nên hôm nay lôi ra mặc thử. Tôi được cái nước da trắng sẵn rồi, dáng người cũng tương đối nên mặc màu trắng nhìn lại càng sang. Ngắm nghía mình trong gương một chút, tôi thấy ổn rồi mới bước ra ngoài. Ai ngờ vừa mở cửa phòng tôi thấy Lâm đã đứng sừng sững trước mặt khiến tôi có chút giật mình.
Lâm thấy vậy khẽ cười:
- Làm gì mà cô phải kích động thế?
- Anh ấy, đứng đây từ bao giờ mà không lên tiếng. Tôi tưởng…?
- Tưởng gì?
- Tưởng gì kệ tôi.
- Cũng tại cô làm gì mà phải ngắm nghía lâu vậy, cứ như đi hẹn hò với crush không bằng.
- Thì…thì tôi cũng là con gái, ra đường cũng phải xinh xắn chút chứ.
Lâm không trả lời lại nữa, tôi liếc mắt nhìn không thấy Linh đâu nên đành lên tiếng hỏi tiếp:
- Mà Linh đâu rồi? Anh gọi cô ấy chưa?
- Cô ấy về Hà Nội rồi.
- Hả? Sao lại về sớm thế?
- Công ty có nhiều việc cần cô ấy. Với lại trong này cũng đâu còn việc gì của cô ấy nữa.
- Ờ, vậy mình đi thôi.
Bữa sáng hôm nay Lâm để tôi tự gọi món, mấy ngày nay tôi cảm giác ăn gì cũng không ngon nên chọn đại vài món ăn nhẹ nhẹ dễ tiêu. Lâm thấy thế mới bảo:
- Thích ăn cua hoàng đế hay sơn hào hải bị gì thì cứ ăn đi, không về Hà Nội rồi tôi không có tiền mời cô ăn nữa đâu.
Mà kể ra ngày xưa nghe đến cua hoàng đế hay gì là tôi có thể thèm ứa nước miếng rồi ấy chứ. Vậy mà bây giờ tôi dửng dưng như không. Kể ra dạo này tôi cũng thấy mình đơn giản thật, thích ăn mấy món bình dân. Tôi nghĩ bụng nếu tôi là của ngày xưa thì tôi chắc chắn cho anh ta đau ví. Tôi nhàn nhạt đáp:
- Thôi ăn rồi lại nghiện, về Hà Nội lấy đâu ra đại gia mời ăn nữa.
- Không có thì phải kiếm chứ.
Tôi liếc mắt nhìn Lâm, sẵn đà trêu:
- Tôi kiếm được anh rồi đấy. Anh cũng là đại gia mà. Lại còn đẹp trai nữa.
- Đẹp trai?
- Ừm, anh đẹp trai mà. Đẹp trai vậy mà ế thì phí lắm.Hay là anh có chỗ nào không bình thường không?
- Cô muốn biết chính xác không?
- Muốn.
- Lên giường thì biết.
Tôi cứ nghĩ trêu được Lâm một trận, ai ngờ anh ta cao tay hơn trêu tôi tới đỏ lựng cả mặt. Tôi không thèm nói nữa, vội vàng uống một cốc nước cam trên bàn. Ăn sáng xong thì Lâm lái xe đưa tôi tới nhà ông chú kia. Hôm nay cổng không khoá, khi chúng tôi vừa bước tới cổng thì bất ngờ một thanh gỗ từ đâu phí tới, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã được bao trùm bởi một thân hình cao lớn. Tôi tròn xoe mắt nhìn Lâm, cả một thanh gỗ to đập vào lưng anh khiến tôi như chết lặng. Giọng nói rít lên từ trong nhà vang ra:
- Bố mày đã nói thế rồi mà chúng mày còn vác mặt tới à? Cho chúng mày chết.
Người đàn ông khoái chí khi thấy thanh gỗ đập vào vai anh. Còn người phụ nữ thì sắc mặt đã chuyển tái mét lao tới hỏi:
- Cô cậu có sao không?
Tôi nhìn Lâm, tôi biết trọng lượng thanh gỗ cộng với cú đập từ xa như vậy chắc chắn đau lắm, nhưng dù vậy anh vẫn tỏ như không có gì, hàng lông mày chỉ khẽ cau lại một chút. Tôi vì sợ quá nên nước mắt còn ngấn lệ:
- Anh có sao không? Để tôi đưa anh đi viện nhá.
Lâm lắc đầu:
- Tôi không sao. Vết thương này nhằm nhò gì đâu mà đi viện.
- Nhưng….
- Không sao.
Người phụ nữ vừa run sợ vừa chắp tay trước chúng tôi:
- Xin cô cậu đừng kiện ông ấy tội này. Giờ ông ấy như hoá dại rồi, không còn biết gì nữa đâu. Mảnh đất này, tôi sẽ đồng ý bán, tôi cho con trai tôi thay mặt ông ấy ký giấy. Cô cậu đừng lo nhé.
Thế rồi chúng tôi nói với người phụ nữ vài câu nữa thì về. Trên đường về, tôi chủ động bảo Lâm:
- Anh để tôi lái xe cho.
- Cô biết lái không mà đòi lái.
- Tôi biết chứ. Từng thi bằng lái xe để mua ô tô rồi đấy.
- Kinh. Thế sao còn chưa mua?
Thực ra cái thời gian trước khi tôi và Việt chia tay tôi đã dự định mua một chiếc xe vừa tiền để che mưa che nắng. Ai ngờ ngày hôm sau anh ta đòi chia tay làm tôi thất tình quên béng đi dự định của mình. Tôi ngập ngừng nói:
- Thì…thì đang chờ ngày đẹp.
Lâm khẽ cười lắc đầu, dường như anh ta không tin vào lý do củ chuối tôi vừa nói, có khi lại đang nghĩ tôi tinh tướng nói khoác cũng nên.
Chiều đó chúng tôi định quay về Hà Nội nhưng mà Lâm có hẹn với bạn, cộng thêm tôi nhằng nhặc đưa anh ta đi khám nên đành ở lại đến sáng hôm sau. Cũng may mà vết thương của anh không quá nghiêm trọng, bác sĩ cho thuốc về uống với thuốc xoa tan bầm thôi.
Tối đó Lâm đi hẹn với bạn nên tôi định ở phòng đọc sách một chút rồi ngủ sớm, nhưng mọi thứ không như dự tính, tay anh vẫn còn đau không lái xe được nên tôi nghiễm nhiên trở thành tài xế bất đắc dĩ.
Địa điểm gặp nhau ở một nhà hàng khá sang trọng. Lúc tôi và Lâm bước vào thì đã thấy một người đàn ông và một cô gái ngồi chờ sẵn ở đó. Theo phép lịch sự tôi cúi đầu chào hai người đó trước, người đàn ông thấy vậy mới hỏi Lâm:
- Người yêu mới à? Hay nhân viên mới của công ty?
- Luật sư mới.
Người đàn ông nghe xong hai mắt liền sáng lên quay qua nhìn tôi, anh ta chủ động giơ tay ra trước mặt tôi:
- Xin chào em, anh là Vũ, là bạn của Lâm. Còn đây là người yêu anh, cô ấy tên Hương.
- Dạ vâng, em là Duyên ạ.
- Không ngờ công ty Vincent lại tuyển được nữ luật sư xinh đẹp thế này.
Tôi nghe xong định mỉm cười đáp lại một tiếng cảm ơn thì Lâm lên tiếng trước:
- Gu cậu dạo này thay đổi à Vũ?
- Ý cậu là sao?
- Nhìn cũng tạm được thôi.
- Cậu nên đi khám lại mắt đi Lâm.
Tôi biết thừa cái tên Lâm này ngày nào không chọc tôi một câu thì ngày đó anh ta ăn không ngon, ngủ không yên nên cũng không thèm chấp. Trong bữa ăn Vũ là người chủ động hỏi tôi rất nhiều để tôi không bị lạc lõng. Có lúc đang nói đến vấn đề của Lâm thì Vũ trêu:
- Ê kể ra nhìn ông với Duyên có tướng phu thê lắm đó.
Cũng may là lúc đó tôi không uống nước không thì cũng chết sặc. Tôi ho lên vài tiếng rồi nói:
- Không có đâu. Nhìn mặt em với anh Lâm chẳng có nét nào tương đồng mà gọi là tướng phu thê anh ạ.
- Ơ sao lại không có, da trắng, môi son, mũi cao, mặt đẹp tựa tựa nhau. Nói thật chứ hai người mà kết hợp lại sinh con thì phải ra cực phẩm.
Tôi nghe tới đây càng lúc lại càng ngượng khi nhớ đến buổi tối đầu tiên của hai đứa. Hương là người yêu Vũ cũng lên tiếng:
- Anh cứ trêu bạn ấy đỏ bừng mặt lên rồi kìa.
- Anh nói thật chứ trêu gì. Mà anh bảo này, mai sau có không làm việc cho công ty bạn anh thì chuyển qua làm cho công ty anh nhé.
- Dạ, em cảm ơn.
Vũ nói nhiều lắm, chẳng bù cho Lâm đến câu nói cũng còn tiết kiệm. Thế rồi lúc chúng tôi chuẩn bị ăn xong thì Hương bảo:
- À anh Lâm, con bạn em nhờ em gửi lời tới anh đó.
- Bạn em là ai?
- Là cái Thảo, người yêu cũ của anh đó.
- Em là bạn của Thảo? Sao anh chưa gặp bao giờ?
- Anh toàn đưa nó hẹn hò bí mật thì làm sao biết tụi bạn của nó là ai.
- Ừ.
- Nó bảo nó vẫn nhớ anh lắm đấy.
Lâm nghe vậy sắc mặt bỗng thấy trầm xuống. Mà tôi tự nhiên trong lòng cũng không vui nổi. Dạo này tôi thấy mình quái đản vô cùng, lắm lúc rất tò mò về cuộc sống của anh ngày trước, cố gắng ngồi hóng hớt xem có thông tin gì nữa không nhưng mà sắc mặt Lâm như vậy rồi nên Hương cũng không dám nói thêm.
Tối đó chúng tôi ăn uống xong về đến khách sạn là 10 giờ 30 phút tối. Lâm bảo tôi:
- Ngủ sớm. Mai bay sớm.
- Tôi biết rồi.
Tôi về phòng nằm một lúc không ngủ được, lại nhớ đến cú va đập hôm nay Lâm đỡ cho tôi, lương tâm trỗi dậy sợ anh ta không bôi được thuốc nên lại lóc cóc bước tới cửa phòng anh bấm chuông cửa.
Lúc Lâm mở cửa, tôi thấy anh đã cởi hết cúc áo để lộ ra bầu ngực vững chắc và 6 múi quyến rũ. Nhất thời mắt tôi dán chặt vào mấy múi bụng ấy, công nhận dáng ông này đẹp thật, cứ như mấy nam người mẫu của Hàn Quốc đó.
Lâm nhíu mày lên tiếng:
- Tìm tôi có chuyên gì?
Tôi giật mình quay mặt đi hướng khác rồi mới nói:
- Anh…bôi thuốc chưa?
- Chuẩn bị.
- Để tôi bôi cho.
Tôi thấy Lâm không trả lời, ánh mắt lại nhìn tôi đầy ý thăm dò nên tôi vội nói:
- Anh đừng hiểu nhầm. Dù sao cũng bởi vì đỡ thay cho tôi nên anh mới bị thương.
- Ai đã nói gì đâu mà cô phải giải thích. Vào đi.
Nói xong Lâm xoay người bước vào trong,tôi lẽo đẽo theo sau. Lúc chấm thuốc cho anh, bàn tay chạm lên da thịt anh, tự nhiên tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Vừa xoa thuốc tôi vừa hỏi:
- Đau không?
- Cô cứ như đang mát xa cho tôi thế thì đau làm sao được.
- Đau thì bảo tôi nhá.
- Ừ.
Sau khi bôi thuốc cho Lâm xong xuôi tôi mới yên tâm về phòng ngủ ngon được. Vừa chợp mắt một cái, tin nhắn của Lâm hiện đến:
- Ngủ ngon!
Lúc đó, trong lòng tôi bỗng nhiên xuất hiện một cảm xúc rất kỳ lạ, vui vẻ, xúc động, còn có cả một chút hạnh phúc. Hai từ đơn giản thôi nhưng rất lâu rồi không có ai nói với tôi như vậy. Đặc biệt là khi được nói ra từ chính ông sếp khó tính của mình.
Sáng hôm sau chúng tôi cất chuyến bay sớm về Hà Nội. Lâm về đến sân bay thì lại vội vã đi ký hợp đồng dưới Quảng Ninh. Còn tôi nay là chủ Nhật nên bắt xe về nhà. Vừa bước chân tới cửa cái Trang đã đằn tôi ra hỏi chuyện:
- Ê, đi công tác với sếp có gì vui? Kể nhanh đi.
- Mày còn chưa hỏi tao có mệt không đó.
- Tao biết sếp chính là liều thuốc bổ hiệu quả nhất rồi nên mày làm gì biết mệt.
Tôi lườm nó một cái, vốn muốn đi nghỉ nhưng không kể nó nhất quyết không tha cho nên đành ngồi xuống kể từng việc một. Cái Trang nghe tới đoạn Lâm đỡ miếng gỗ cho tôi liền bật cười như hâm dở:
- Đấy mà, chàng đã kết nàng nên mới hi sinh như vậy thôi.
- Mày hâm à, đừng suy diễn lung tung.
- Có mày mới hâm ấy. Mày thử nghĩ xem, có ai đi đỡ đau thương cho một người chẳng là gì với mình không?
Cái Trang thấy mặt tôi vẫn ngơ ngơ nên nói tiếp:
- Ví dụ như tao với mày đang đi trên đường, nếu tao bị gạch rơi trúng đầu, mày thấy vậy mày sẽ đỡ cho tao vì mày là bạn thân của tao đúng không?
- Không, tao đỡ gì cho mày, gạch rơi trúng đầu mày thì kệ mày chứ.
Tôi vừa nói vừa cười trêu nó, nó lườm tôi một cái rõ dài:
- Tổ sư, bạn bè thế đấy.
- Được rồi. Nói tiếp đi.
- Ý tao ở đây là ông Lâm phải có tình cảm với mày thì mới liều mạng nguy hiểm vì mày.
- Nhưng mà cũng có thể ông ấy đỡ cho tao vì tao là nhân viên của ông ấy thì sao?
- Tao đếch tin có sếp nào đối với người nhân viên bình thường tốt thế. Nhưng mà sau khi ông bị thương mày có bôi thuốc rồi lên giường cùng ông không?
- Vớ và vớ vẩn, bôi thuốc thì có chứ mắc mớ gì lên giường.
- Tao xem phim ngôn tình hay có mấy cảnh đó lắm.
- Tiên sư mày, bớt suy nghĩ tào lao lại. Tao đi tắm đã.
Thế rồi cứ thế trôi thêm thời gian nữa, không biết là việc công ty nhiều khiến tôi bị suy nhược cơ thể hay sao mà dạo gần đây tôi luôn cảm thấy trong người mệt mỏi. Bữa đó tôi lại tăng ca, về đến nhà cái Trang cũng nấu cơm xong xuôi rồi. Vừa nhìn thấy tôi nó đã nói:
- Ê nay tao nấu cá kho dưa cho mày đấy. Rửa chân tay ăn luôn cho nóng.
- Ghê, dạo này nữ công gia chánh thế?
- Học dần còn lấy chồng.
- Lấy ai? Ai lấy?
- Chó nó lấy. Bốc phét cho sang mồm thôi.
Tôi tủm tỉm cười nhìn nó, sau đó rửa chân tay rồi ngồi xuống bàn ăn. Vừa gắp một miếng cá đưa lên miệng thì ngay lập tức cơn buồn nôn kéo đến khiến tôi phải buông đũa xuống bụm miệng lại.
- Oẹ…oẹ…!!!
Cái Trang thấy tôi như vậy sửng sốt mất vài phút rồi đần thối mặt nói:
- Chết cha mày chưa, hay lại có bầu rồi?
- Bầu gì? Điên à. Ngủ với ai mà bầu?
Nói ra câu đó khỏi miệng, tôi mới nhớ đến lần đầu tiên của mình và Lâm, mặt tôi bỗng chốc tái mét lại, chân tay cũng bắt đầu run run.
- Tháng trước mày bị ngày bao nhiêu?
- Ngày 28.
- Tiên sư cha mày, quá 13 ngày rồi.