Cháp 5
Công ty các phòng đã tối đèn hết rồi, chắc giờ này chỉ có tôi và Lâm nên gặp anh ở trong khung cảnh này khiến tôi có chút ngượng ngùng. Tôi ngập ngừng bảo:
- Tôi tưởng anh về rồi.
- Tôi chưa. Thế cô cũng làm gì mà chưa về?
- Tôi soạn hợp đồng cho xong.
- Lần sau nếu không có hợp đồng nào gấp quá thì không cần làm vậy. Tôi cũng không muốn mang tiếng là người sếp bóc lột sức lao động của nhân viên.
- Tôi biết rồi. Tôi về luôn đây.
Nói xong Lâm xoay người bước đi trước, còn tôi cúi xuống thu dọn đống giấy tờ và tài liệu cho gọn gàng rồi mới khoác túi xách đứng dậy. Vì phòng làm việc của tôi và Lâm ở trên tận tầng 5 nên lúc bước về phía thang máy tôi thấy Lâm đang đứng chờ ở đó,
cánh cửa thang máy vừa mở thì anh quay sang bảo tôi:
- Nhanh lên.

Ban đầu tôi cũng ngại không định vào, nhưng nghĩ mình càng tỏ ra như thế lại càng ngượng hơn, cho nên đắn đo vài giây xong cũng chạy vội bước vào.
Lần đầu đầu tiên đứng cùng anh trong một không gian chật hẹp, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó thở. Nhìn những con số đang nhảy trên bảng điện tử, tôi vừa mong nó chạy nhanh lại vừa mong nó chạy chậm. Khi tiếng “ ting” vang lên, cả tôi và Lâm cùng bước ra. Chắc Lâm thấy tôi không đi về phía bãi đậu xe của công ty nên hỏi:
- Cô đi gì tới đây?
- À sáng tôi đi nhờ xe bạn. Nhưng bạn tôi về từ lúc tan làm nên tôi ra cổng bắt taxi.
- Muốn đi chung không?
- Hả?
- Tôi tiện đường đi qua nhà cô.
- Sao anh biết nhà tôi?
- Tôi nghĩ mình cần phải biết rõ thông tin của con nợ.
Đang hí hửng bị anh ta dội cho gáo nước lạnh làm sao tôi vui nổi. Nhưng mà thôi, anh ta đã có mở lời nên tôi cũng chẳng thèm làm giá, dù sao mấy khi mới có cơ hội được sếp đưa về nhà nên tôi cũng đồng ý.
Suốt cả quãng đường đi hai chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Cho tới khi chiếc xe dừng lại trước cửa chung cư tôi ở thì tôi mới lên tiếng nói một câu:
- Cảm ơn anh nhé.
- Không cần cảm ơn. Cứ nhớ trả nợ trước tết là được.
- Này, sao anh cứ nhắc lại cái nỗi đau của tôi thế nhỉ?
- Cô nói cô không quỵt tiền, vậy sao còn chưa trả nợ?
Tôi thật là bị anh ta chọc tức chết đi mà, nếu tài khoản không bị lỗi, tôi mà có thời gian ra ngân hàng thì bây giờ đỡ nhục. Tức quá hoá giận, tôi nói:
- Để lấy chỗ đi lại.
- Cái gì cơ? Chỗ đi lại?
Lâm dường như đang cố tình hiểu lệch lạc câu nói của tôi khiến tôi trong phút chốc như muốn hoá đá. Tôi lắp bắp giải thích:
- Này anh đừng có mà suy nghĩ linh tinh. Dù sao tôi cũng đang làm việc cho anh, thích thì anh có thể trừ vào lương, sao cứ phải phờ lo thế nhỉ?
- Lo chứ, nếu người khác tôi cũng chẳng cần suy nghĩ. Nhưng với cô thì lại là cả một vấn đề.
- Anh??? Được rồi, đưa số tài khoản đây, dù cho vay cả họ hàng tôi cũng phải trả anh trong đêm nay.
- Như vậy lại càng không được. Tự mình chơi thì tự mình chịu, mắc mớ gì lôi họ hàng vào.
Càng nói tôi càng muốn nổi điên với anh ta, tức quá tôi cãi cùn:
- Đã thế không thèm trả nữa.
Nói xong tôi hùng hổ bước xuống xe, vào đến nhà mặt vẫn còn bừng bừng lửa giận thì cái Trang lại còn nham nhở trêu tôi:
- Tao nhìn thấy hết rồi nhá.
- Thấy gì?
- Thấy chiếc xe mercedes với biển số tứ quý. Nói đi, có phải sếp đưa mày về không?
- Thôi thôi tao lạy mày. Mày đừng nhắc tới anh ta nữa.
Nghe tôi nói xong cái Trang còn cúi xuống nhìn mặt tôi, miệng nở nụ cười nham hiểm:
- Á à, biết rồi nhá, vừa bị sếp hôn nên mặt bỏ bừng tía tai đúng hông?
- Mày hâm à? Hôn hiếc gì, tao đang điên lắm đây.
- Xuỳ, lại còn cứ giả vờ. Nhìn mặt mày là tao biết thừa.
Tôi ngước mắt lên nhìn cái Trang, chợt nhớ ra sao hôm nay nó lại ở đây giờ này:
- Ê đêm nay lại tính ngủ nhờ nhà tao hay gì?
- Ờ thì tính qua đây ăn vạ mấy bữa.
- Sao không ngủ ở nhà?
- Tao thích, được chưa?
Nói xong nó đã mặt dày chạy tót vào phòng. Tôi nhìn theo bóng dáng nó, chỉ biết tủm tỉm cười lắc đầu. Trang sinh ra trong một gia đình cũng có điều kiện, ra trường là bố mẹ mua luôn cho một căn chung cư ở riêng. Tôi biết nó đang sợ tôi thất tình vẫn còn buồn nên mới qua đây ngủ cùng. Đúng là cuộc đời này, không cần nhiều bạn, chỉ cần một người chất lượng như nó là đủ.
Thế rồi trôi thêm nửa tháng nữa, công việc của tôi ở công ty vẫn nhiều như vậy, ngày ngày ngập lụt trong đống hợp đồng. Nhiều lúc tôi còn nghĩ ngày nào cũng bao nhiêu hợp đồng mua bán thế này thì để đâu mới hết tiền.
Hôm ấy công ty dính phải một vụ lùm xum liên quan đến việc công ty có dự án mở khu đô thị trong Sài Gòn, mà nghe đâu tất cả người dân đều đồng ý bồi thường theo công ty đưa ra, chỉ riêng một hộ dân là nhất quyết không đồng ý và không chịu di dời. Bởi vậy sáng hôm sau tôi bắt buộc phải đi cùng Lâm vào trong đó giải quyết.
Mới đầu tôi cứ tưởng chuyến đi này chỉ có tôi và Lâm nên đêm qua tôi còn hồi hộp và lo lắng tới mất ngủ. Nhưng không ngờ sáng hôm sau đi ra sân bay tôi còn thấy cả Linh đi bên cạnh anh nữa. Tự nhiên lòng tôi lại hẫng một cái, mà tôi lại rất sợ phải đối mặt với lý do vì sao mình lại hụt hẫng như vậy. Tôi không biết sao dạo này tôi hay nghĩ vu vơ lắm, trong lòng rõ ràng có thay đổi nhưng tôi cứ cố gắng gạt đi, tự cho rằng chẳng qua Lâm đẹp trai lại tài giỏi nên tôi thấy ngưỡng mộ thôi.
Vì dù sao có Linh ở đây với Lâm cũng đang là cấp trên nên tôi phải mở miệng chào trước:
- Sếp với Linh tới lâu chưa?
- Cũng mới tới thôi. Tôi còn đang tưởng cô ngủ quên.
- Đâu có, việc quan trọng sao tôi dám ngủ quên được.
Anh không nói nữa, chỉ cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình. Linh thì nở sẵn nụ cười hỏi tôi:
- Chị Duyên tối qua không ngủ được ạ? Em thấy mắt chị có quầng thâm rồi đấy?
- À tối qua chị làm việc tới muộn nên bị quá giấc.
- Ui thế này thì có khi anh Lâm phải thưởng thêm cho chị tiền tăng ca ở nhà thôi.
Lâm nghe Linh nói thế cũng quay sang nhìn tôi, mặt nghiêm túc trả lời:
- Cứ làm tốt thì kiểu gì cũng có thưởng.
Tôi mỉm cười không trả lời lại nữa. Lúc lên máy bay thì tôi mới biết Linh đặt ghế của cô ấy bên cạnh ghế của Lâm, còn tôi ngồi phía sau hai người. Do đêm qua tôi ngủ ít nên lúc máy bay cất cánh được lúc là mắt tôi đã ríu hết vào, sau đó tôi nhắm mắt ngủ luôn. Mãi cho tới khi loa trên máy bay thông báo sắp hạ cánh xuống sân bay, tôi mới giật mình dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Linh cũng đang ngủ dựa vào cánh tay Lâm, còn anh thì đang đánh chữ trên latop. Nhìn thấy cảnh vậy, trong lòng tôi tự nhiên cứ thấy gai gai khó chịu.
Xuống đến sân bay Sài Gòn, chúng tôi bắt taxi di chuyển đến khách sạn. 3 người chúng tôi đặt 3 phòng khách nhau. Nhận phòng xong cũng gần 11 giờ trưa, tôi định nằm nghỉ một lát rồi xem qua công việc thì nhận được điện thoại của cái Trang gọi đến:
- Sao rồi? Tới nơi chưa?
- Vừa mới nhận phòng này.
- Sướng nhá, tranh thủ hâm nóng tình cảm với sếp đi.
- Sướng con khỉ gì. Mày quên còn cô thư ký xinh đẹp của giám đốc à?
- Ơ tưởng đi giải quyết vụ tranh chấp đất thì cho thư ký đi làm gì?
- Ai biết, mày đi mà hỏi.
- Nói với mày như bằng nhau. Thôi cố gắng làm cho tốt rồi về với tao.
- Biết rồi. Thế nhé.
Tôi vừa cúp máy xong thì tiếng gõ cửa phòng vang lên:
- Em vào được không?
- Ừ vào đi Linh.
- Chị Duyên, đi ăn trưa thôi chị. Mấy khi mới vào Sài Gòn, hôm nay sếp bảo thích ăn gì sếp mời.
- Ừm chị biết rồi.
Tôi cùng với Linh đi xuống dưới sảnh khách sạn, trên đường đi tôi thấy cô ấy cứ nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay rồi nở nụ cười, tôi mới hỏi:
- Đồng hồ người yêu tặng hay sao mà em vui thế?
- Chị thấy đẹp không?
- Ừm đẹp.
- Sếp tặng em đó.
Mới đầu tôi cũng thấy bình thường không để ý lắm, nhưng nghĩ đến hôm trước cái Trang từng nói ý nghĩa của việc tặng đồng hồ cho bạn gái ẩn chứa thông điệp” anh sẵn sàng trao tặng thời gian của mình cho em”. Nghĩ tới đó mà tôi lại thấy lòng mình khó chịu sao ấy, không biết diễn tả sao nữa.
Cũng vì thế mà trưa đó ăn cơm tôi bắt đầu để ý tới Linh. Cô ấy ngồi bên cạnh Lâm, thậm chí còn biết được cả món anh thích và không thích. Tôi nhìn hai người ngồi bên nhau, cảm giác như mình là người thừa nên có chút ngượng ngùng. Cộng với chẳng biết hôm nay tôi làm sao mà nhìn thấy dầu mỡ cổ họng cứ có chút lợm lợm không muốn ăn.
Linh thấy tôi chủ yếu ngồi không mới liếc mắt hỏi:
- Ơ sao chị Duyên không ăn à? Hay là không thích ăn mấy món này? Để em gọi món khác cho nhé.
- À thôi, không cần gọi cho chị. Em với sếp cứ ăn tự nhiên đi.
- Nãy giờ em với sếp rất tự nhiên, chỉ có chị là không tự nhiên đâu đấy. Chị ăn đi, ăn để lấy sức chiều nay chiến đấu.
Nói rồi Linh gắp một con tôm bỏ vào bát tôi, tôi vốn bị dị ứng tôm nên hai đứa tôi cứ gắp qua gắp lại:
- Cứ kệ chị em ạ. Chị ăn gì chị tự gắp.
Lâm thấy vậy mới bảo Linh:
- Em kệ cô ấy đi. Làm cao thì chỉ thiệt thân.
Lâm vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt rất trêu ngươi. Tôi nhìn anh, đúng là cái tên chết tiệt, ngày nào không khịa tôi một hai câu thì cảm giác như anh ta ngủ không được ngon hay sao đấy. Tôi nuốt cục tức xuống bụng rồi đáp:
- Đúng rồi. Sếp nói đúng ấy em ạ. Em cứ để chị thích ăn gì tự gắp, chị không ăn tôm vì chị bị dị ứng tôm.
- Ui em không biết chị bị dị ứng tôm. Em cứ nghĩ chị giống em và sếp, vì cả em và sếp đều thích ăn tôm.
- Ừm em.
Ăn uống xong xuôi ai lại về phòng nấy, tôi thì chẳng có thời gian nghỉ trưa vì phải soạn hợp đồng cho kỹ, hơn nữa cũng phải nghĩ xem nói thế nào để thuyết phục những người ngang như cua.
Đến 2 giờ chiều tôi và Lâm đi đến nhà người đàn ông kia. Giờ tôi mới hiểu lý do cho Linh đi cùng chuyến này là để cô ấy đi gặp khách hàng.
Lúc chúng tôi tới thấy một người phụ nữ và người đàn ông trung tuổi ở nhà. Nhìn dáng vẻ người đàn ông tôi đoán ông ấy đang có men say trong người. Lâm thì mặt lạnh lùng không nói gì, tôi lên tiếng trước:
- Dạ cháu chào cô chú ạ. Cháu xin tự giới thiệu cháu là Phạm Hà Duyên, là luật sư đại diện của công ty Vincent. Bên cạnh cháu là anh Nguyễn Hoàng Lâm, là tổng giám đốc công ty ạ. Hôm nay tụi cháu tới….
Tôi còn chưa kịp dứt lời thì tiếng người đàn ông đã vang lớn:
- Tôi làm cái đếch gì phạm pháp mà cần phải luật sư.
- Không chú ơi, hôm nay cháu tới bàn bạc một chút với chú về thỏa thuận đền bù đất thôi ạ.
Người đàn ông nghe xong liền loạng choạng đứng dậy, một tay ông ta chắp về phía sau, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi nói:
- Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày đừng tưởng có tiền thì muốn làm gì cũng được. Đất này nhà tao, tao cấm chúng mày đặt chân đến.
Tôi liếc mắt nhìn Lâm, tôi thấy sắc mặt anh đã chuyển sắc, tôi sợ anh không kiềm chế được nên đành kéo tay anh lại rồi lên tiếng nói:
- Chú ơi chú bình tĩnh. Công ty cháu đã làm hợp đồng bồi thường gấp 5 lần giá trị miếng đất rồi đó ạ. Đủ để bác xây nhà với mua đất chỗ khác khang trang hơn.
- Có ăn c** ấy mà bồi thường 5 lần. Các chiêu trò mánh khoé của các người tưởng tôi không biết à? Lừa đảo cả thôi.
- Không phải đâu chú, chúng cháu có làm hợp đồng rõ ràng. Nếu công ty cháu không làm như đúng lời hứa thì chú có quyền kiện công ty ra pháp luật. Hôm nay cháu đến là để giải thích cho chú hiểu về những điều khoản trong hợp đồng.
- Tôi đếch cần xem, đếch cần biết, đếch cần hiểu và cũng đếch cần tiền. Mau cút đi.
Tôi vẫn kiên nhẫn giải thích thêm cho chú ấy vài câu nhưng dường như bây giờ câu nào tôi nói cũng chẳng lọt tai một người say rượu. Lâm thấy vậy mới bảo tôi:
- Thôi bỏ đi.
Lúc này tôi quay sang nhìn anh, đồng thời phát hiện tay tôi vẫn nắm chặt tay anh, bỗng chốc tôi thấy ngượng ngùng nên đành buông khỏi tay Lâm. Tôi lúng túng hỏi:
- Anh bỏ cuộc dễ dàng thế à?
- Cô thấy người ta say rượu vậy thì nói cũng tốn sức mà thôi.
Lâm vừa dứt lời thì bà vợ đi đến chỗ chúng tôi nói nhỏ:
- Cô cậu cứ về đi, ông ấy lúc này say rồi không nghe ai nói gì đâu.
- Tại sao chú không đồng ý vậy cô? Hay chú còn khúc mắc nào ạ?
- Ông ấy bảo cô cậu là lũ lừa đảo. Mà cô cậu xem đấy, tối ngày say xỉn biết cái gì đâu. Khổ lắm.
Tôi nghe vậy đành miễn cưỡng đi về. Mấy năm trong nghề, tôi cũng từng giải quyết nhiều vụ liên quan đến đất đai kiểu này. Nên tôi biết đối với những người như thế không thể nóng vội được, mà cần thời gian để thuyết phục. Xã hội này, bây giờ cái gì cũng cần đến tiền, người ta nói cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền. Nhưng với một người không cần đến tiền như người đàn ông trên thì phải cần dùng lý lẽ và tình cảm.
Trên đường lái xe về khách sạn, Lâm hỏi tôi:
- Cô đến Sài Gòn bao giờ chưa?
- Tôi có đến mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng đều vì công việc nên chưa có thời gian lượn xem Sài Gòn thế nào.
- Ừm. Thế có muốn đi thử không?
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm, anh thản nhiên nói tiếp:
- Tôi muốn là một người sếp đặc biệt hơn những sếp trước kia của cô mà thôi. Với lại đang rảnh.
- Vậy cảm ơn anh.
Thế là Lâm lái xe đưa tôi đi đến rất nhiều nơi vui chơi giải trí, địa điểm cuối cùng là Dinh Độc Lập. Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới Dinh Độc Lập nên tôi cũng háo hức có một bức ảnh làm kỷ niệm. Sau một hồi chần chừ tôi mới mạnh dạn nhờ Lâm:
- Anh chụp giúp tôi một bức ảnh được không?
Tôi thấy Lâm có chút sững sờ, nhìn vào ánh mắt anh tôi cứ tưởng anh không đồng ý nhưng cuối cùng lại chủ động giựt điện thoại trên tay tôi rồi nói:
- Đưa đây tôi chụp cho.
- Nhưng mà anh phải mở app B612 hoặc ulike chụp đấy. Chứ iPhone mà anh chụp cam thường thì xấu lắm.
- Cô thì xấu sẵn rồi, có đẹp đâu mà đòi đẹp được.
- Ơ kìa. Ngày xưa tôi là hoa khôi của lớp đấy. Đừng có khinh.
- Hoa khôi lớp mẫu giáo à?
Tôi lườm Lâm một cái, sợ nói thêm nữa lại gây lộn với anh ta thì toi. Thế là tôi hiên ngang xoay người đứng trước Dinh Độc Lập, tạo dáng các kiểu. Mới đầu tôi còn tưởng Lâm chụp không ra gì, nhưng cuối cùng nhìn thành quả cũng thấy đẹp, đẹp hơn cả tôi chụp. Tôi tủm tỉm cười trêu:
- Chắc anh phải chụp cho nhiều người lắm mới được như thế này nhỉ?
- Tôi có dốt như cô đâu.
Nói xong anh lạnh lùng bước đi. Tôi vì có những bức ảnh đẹp nên mặc kệ anh ta nói gì cũng không thèm chấp.
Khi chúng tôi về khách sạn thì thấy Linh ở đứng chờ sẵn ngoài cửa. Vừa thấy chúng tôi, Linh đã cười tươi hỏi:
- Sao rồi anh? Nhà đó đồng ý chưa?
- Chưa, sáng mai tụi anh sẽ đến đó lần nữa. Thế em nói chuyện với khách sao rồi?
- Dạ khách đã đồng ý ký hợp đồng anh ạ.
- Tốt lắm.
Linh được Lâm khen nên cười tít mắt hơn cả được mùa. Tôi thấy thế cũng lên tiếng nói:
- Chúc mừng em! Em giỏi lắm.
- Dạ, việc em nên làm thôi ạ. Mà anh Lâm đói chưa? Em vừa đặt khách sạn làm món súp tôm rồi đấy.
Nói xong Linh quay sang bảo tôi:
- À chị Duyên đừng lo nhé. Súp tôm chỉ là món khai vị thôi ạ. Tối nay mình sẽ ăn buffet nướng.
Nghe Duyên nói xong tự nhiên tôi thấy ngấy ngấy, cổ họng lại bắt đầu lợm lợm không muốn ăn. Vì thế tôi dành tìm đại lý do nói:
- Thôi sếp và em cứ ăn đi. Chị cảm thấy hơi đầy bụng nên không muốn ăn.
- Như vậy sao được chị.
- Lúc nào đói chị gọi đồ mang lên phòng sau. Không sao đâu.
Linh gật đầu mỉm cười, còn thể hiện sự tinh tế bằng cách dặn dò tôi vài điều như thể quan tâm tôi lắm. Lâm thì không nói gì, sau đó hai người đi ăn, tôi nằm trong phòng lướt Facebook.
Đến tầm 10 giờ tối, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mải xem điện thoại nên lười bước chân xuống giường đành nói:
- Vào đi, phòng không khoá.
Điều khiến tôi bất ngờ là Lâm từ ngoài bước vào, tay anh cầm theo một túi đồ. Tôi ngạc nhiên nói:
- Ơ anh.
- Cháo thịt băm vẫn còn nóng. Còn có men tiêu hoá nữa đấy.