Đêm ấy tôi và anh làm tình không biết bao nhiêu lần. Sau hơn ba năm xa cách, sau bao nhiêu đau thương, sau bao nhiêu nhớ nhung, cuối cùng cả hai đã có thể lao vào nhau như lần đầu gặp gỡ. Người ta thường nói “sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng”, chúng tôi đã trải qua biết bao giông tố, và giờ có thể yên tâm nắm chặt tay nhau đến những ngày bình yên có đúng không?
Lâm kéo tôi nằm lên cánh tay anh, cánh tay còn lại ôm trọn lấy tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn anh, khẽ hỏi:
- Sao ngay từ đầu không nói em biết?
- Lúc đó em có cho anh cơ hội nói hả?
Lâm nói đến đây thì tôi đúng là cứng miệng không cãi được. Do lúc ấy tôi đau khổ quá, vừa hận vừa ấm ức nên không còn nghe câu nào lọt tai cả. Tôi tủm tỉm cười bảo:
- Được rồi, cứ cho là em sai. Nhưng mà cũng tại anh trước mà, ai bảo anh làm em đau khổ.
- Anh sai anh đã bù cho em rồi. Giờ em cũng nên bù cho anh chứ nhỉ? Mấy ngày qua em chửi anh hơi nhiều đấy.
- Haha kể ra thế cũng hay, thế mới có cơ hội chửi anh và biết được mặt anh dày thế nào.
- Anh không biết đâu, phải bù cho anh đi.
- Nhưng mà bù cái gì được chứ?
Lâm cười nhẹ nói nhỏ vào tai:
- Làm tiếp nhá!
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, đúng là cái đồ quỷ tham an. Tôi lắc đầu nói:
- Không, em mệt lắm.
- Mệt mà sướng đúng không?
- Ờ thì cũng sướng.
Lâm mỉm cười hạnh phúc rồi hôn chụt lên trán tôi một cái:
- Cảm ơn vợ. Anh đã để em chịu nhiều vất vả rồi. Đặc biệt là lúc em sinh Bảo Bảo, anh không dám tưởng tượng ra lúc đó em sẽ thế nào. Anh xin lỗi…xin lỗi em rất nhiều:
Nghe Lâm nói sống mũi tôi cay xè, nhớ lại khoảng thời gian ấy, bỗng nhiên tủi thân ùa về, nhất là cái lúc đau đớn khi sinh con, lúc lóng ngóng chăm con còn đỏ hỏn, lúc con sốt cao…quá trình đó chưa bao giờ là đơn giản cả. Bây giờ nghĩ lại, tôi không biết bản thân mình khi ấy sao lại mạnh mẽ được như thế. Bây giờ nằm trong vòng tay của anh, tôi lại chỉ muốn được yếu mềm, được nũng nịu dựa vào anh thế này. Có phải trong thâm tâm người con gái nào cũng rất cần được dựa vào một bờ vai vững chắc đúng không?
Tôi lắc đầu cười nhẹ:
- Đồ hâm, không phải xin lỗi em đâu. Chuyện này cũng đâu ai muốn, anh cũng vất vả mà đúng không?
- Chẳng gì vất vả bằng nỗi nhớ em. Từ nay về sau, hãy để anh được bù đắp cho em trong quãng đời còn lại trong cuộc đời này nhé.
Tôi mỉm cười gật đầu, anh cúi xuống hôn lên môi tôi, sau tất cả, tình cảm dành cho nhau chẳng hề bị phai nhoà mà nó càng ngày càng sâu sắc. Chẳng cần đời đời kiếp kiếp bên nhau, chỉ cần kiếp này được trọn vẹn là hạnh phúc lắm rồi.
Mặt trời lên cao thì tôi mới uể oải bước chân xuống giường chuẩn bị quần áo cho Bảo Bảo, Lâm thì vào bếp nấu đồ ăn sáng cho mẹ con. Lúc ăn sáng Lâm bảo tôi:
- Hay là mình đưa Bảo Bảo về Việt Nam đi em. Ở đó ông bà nội ngoại cũng mong lắm đấy.
- Thực ra em cũng đã suy nghĩ đến việc này rồi. Nhưng em phải chờ làm việc hết tuần này, báo trước cho giám đốc để anh ấy chuẩn bị. Trong thời gian em ở đây, mọi người cũng giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều đó anh.
- Ừm, sao cũng được, anh nghe em.
Thế rồi ăn sáng xong tôi và Lâm đưa Bảo Bảo đến trường trước rồi mới rẽ qua chỗ làm của tôi. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Bảo Bảo thấy hai bố mẹ đều thơm má con rồi mới đưa cho cô giáo. Thằng bé nhanh trí nói:
- Con cũng muốn được bố mẹ thơm như bạn ấy.
Tôi và Lâm mỉm cười nhìn nhau rồi cùng cúi xuống thơm lên má con. Lâm nhìn theo bóng dáng con khi được cô giáo dẫn vào lớp học, nụ cười trên khoé môi anh nở suốt, anh vừa cười vừa nói:
- Vợ thấy chưa, tinh binh mạnh nhất của anh cũng chất lượng hẳn.
Tôi chu mỏ cãi:
- Ờ, cứ như mình anh là đẻ được con ấy.
- À thì cũng phần lớn công sức của em nữa. Nhưng mà em có công nhận Bảo Bảo giống hệt anh không?
- Em cứ như đẻ thuê ấy.
- Thôi để đứa sau anh sẽ bảo nó giống em nhá.
Nghe đến đây tôi tủm tỉm cười trêu:
- Ai đẻ nữa cho anh chứ?
- Vợ chứ ai. Chứ anh làm gì biết đẻ. À anh bảo này…
- Vâng.
- Em còn đồ nào của con hồi mới đẻ ra không? Ví dụ như cái quần chẳng hạn.
- Anh hỏi làm gì?
- Để anh cho người đóng tủ kính treo lên làm kỷ niệm.
Lâm nói đến đây tôi kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn anh rồi bật cười như hâm dở. Cái ông này lắm lúc khác người thật, có cái quần của con cũng đòi đóng tủ kính treo lên như một bảo vật vô giá. Tôi vừa cười vừa xua tay nói:
- Thôi thôi anh đừng hâm nữa đi. Lái xe nhanh không em muộn làm bây giờ.
Lúc chiếc xe dừng lại trước cổng công ty, tôi vừa bước xuống xe đã gặp mấy bà chị cùng phòng. Mấy bà chị thấy tôi đi cùng Lâm thì ngạc nhiên lắm, chị Cúc còn nhận ra Lâm cơ, chị ấy kinh ngạc hỏi:
- Duyên…Duyên…em quen tổng giám đốc công ty Vincent à?
Tôi khẽ cười, còn chưa kịp đáp Lâm đã kéo tôi sát lại gần, anh nói dõng dạc:
- Chào mọi người. Tôi là chồng của Duyên.
- Trời đất! Duyên ơi, có chồng cực phẩm với gia thế khủng thế này mà em giấu kỹ quá!
- Dạ.
Nói xong tôi quay sang bảo Lâm:
- Anh về trước đi. Em vào làm đây.
- Hôn cái rồi đi.
Lúc ấy tôi đỏ mặt quá nhéo cho anh một cái rõ đau. Thế nhưng trước khi đi Lâm vẫn không quên thể hiện tình cảm trước mặt mọi người bằng một cái nụ hôn nhẹ nhàng lên trên trán tôi. Sau khi anh đi khỏi, các chị cùng phòng thi nhau suýt xoa:
- Eo ơi, chồng em đó thật hả Duyên?
- Dạ vâng ạ.
- Thế này mà em cứ giấu thôi. Có chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lẽ ra phải tự hào chứ.
- Bọn em mới quay lại với nhau thôi ạ.
- Thề chứ nhìn Bảo Bảo là bọn chị biết em chọn giống tốt rồi, nhưng không nghĩ giống tốt thế này. Gia đình em toàn cực phẩm thôi, kiếp trước chắc em phải giải cứu được cả thế giới mới tốt phúc như thế.
- Dạ, mấy chị cứ trêu chứ các chị ai cũng viên mãn rồi mà.
- Nhưng mà được bằng phần chồng em thôi cũng mừng em ạ.
Nghe các chị nói mà tôi buồn cười quá nhưng lòng lại có chút tự hào. Cứ như thế một tuần trôi qua, đơn xin nghỉ việc của tôi cũng đã được chấp thuận. Ngày tôi về Việt Nam mọi người trong phòng đều rưng rưng nước mắt. Thời gian không quá dài nhưng cũng hơn 3 năm rồi chứ ít gì đâu, đủ để mỗi người đọng lại những cảm xúc nhất định trong lòng nhau.
Chúng tôi ngồi trên máy bay gần 4 giờ đồng hồ thì về đến sân bay Nội Bài. Trên đường về Bảo Bảo ngủ một mạch trong lòng anh. Lúc xuống đến sân bay, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là thấy bố mẹ đẻ mình và bố mẹ chồng đang chờ sẵn ở sân bay. Vừa nhìn thấy mọi người, cảm xúc dâng trào mà tôi rơi nước mắt vì quá đỗi hạnh phúc. Lâm thấy vậy mới cúi xuống nói nhỏ:
- Em không được khóc đâu nhé. Tí nữa ra ngoài kia ông bà nội với ông bà ngoại lại tưởng anh bắt nạt em.
- Anh….em đúng không mơ đúng không?
- Ừm, em không mơ. Nín đi, đừng khóc nữa, anh thương.
Bảo Bảo đang trên tay anh bất ngờ nhoài về phía tôi, đưa đôi bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho tôi. Tôi mỉm cười nhìn hai bố con anh, hít một hơi thật sâu rồi bước đi.
Khi chúng tôi đến lại gần ông bà, tôi cúi đầu chào mọi người, mẹ chồng tôi đưa tôi một bó hoa hướng dương:
- Chào mừng hai mẹ con con trở về.
- Con cảm ơn cả nhà ạ.
Tôi nói xong thì cả nhà như vỡ oà trong cảm xúc. Mẹ chồng tôi bình thường lạnh lùng như thế, vậy mà hôm nay bà cũng rưng rưng nước mắt khi nhìn về phía Bảo Bảo. Vì Bảo Bảo về ngoại vài lần, cộng với thường xuyên nói chuyện video với ông bà ngoại nên khi nhìn thấy ông bà ngoại Bảo Bảo nhận ra luôn, tươi cười chào ông bà ngoại. Còn ông bà nội, thằng bé vẫn nhiều bỡ ngỡ như lần đầu gặp bố.
Mẹ chồng tôi chủ động đưa tay về phía Bảo Bảo:
- Chào Bảo Bảo, bà là bà nội của con. Còn đây là ông nội của con. Bảo Bảo cho bà bế con nhé.
Thằng bé quay qua nhìn tôi, tôi phải giải thích với con thì con mới chịu để ông bà nội bế. Trên đường về nhà, hai bà cứ ngồi nắm tay nắm chân Bảo Bảo rồi xuýt xoa:
- Giống bố nó quá bà thông gia ạ.
- Tôi cũng nhìn thấy mỗi cái miệng còn có tí giống mẹ nó hồi nhỏ bà ạ.
- Đúng rồi, cha bố nó giống hệt thằng Lâm.
Hai ông nghe thế cũng chốc chốc lại quay lại phía sau nhìn Bảo Bảo. Ông nội còn tự hào:
- Mà tôi thấy dáy tai thằng bé này to giống tôi ấy chứ.
- Ừ thì dáy tai thằng Lâm cũng giống ông mà.
Cả ngày hôm ấy về nhà tôi gần như là không được gần con một tí nào vì hết ông bà nội lại tới ông bà ngoại trông Bảo Bảo. Đến cả vụ nấu ăn cho Bảo Bảo ăn, tắm cho Bảo Bảo bà nội cũng giành.
Bố mẹ tôi ở chơi đến khi gần tối cũng về dưới quê, trước khi về tôi và mẹ ôm nhau khóc, nói với nhau rất nhiều điều, mẹ cũng dặn tôi rất nhiều thứ. Tôi hỏi mẹ:
- Bố mẹ gặp bố mẹ chồng con ở sân bay là trùng hợp hay đi với nhau từ trước ạ?
- Đâu, ông bà thông gia xuống nói chuyện với bố mẹ và ông nội. Ông bà cũng thuyết phục lắm thì ông nội con mới vui vẻ cho hai đứa quay về bên nhau đấy. Ông cứ thương con mấy năm qua vất vả.
- Dạ, vậy bố mẹ về nhé, mấy hôm nữa vợ chồng con cho cháu về quê chơi ạ.
- Ừm, vợ chồng nhớ phải bảo ban nhau đấy. Không nông nổi quyết định được đâu, giờ có con rồi, làm gì cũng phải suy nghĩ cho con.
- Vâng, con biết rồi mà. Bố mẹ về cẩn thận nhá.
Trước khi ông bà lên xe thì Lâm còn từ trong chạy ra, xách mấy túi quà đưa cho ông bà:
- Dạ có con ít quà muốn biếu ông nội, bố mẹ và các em.
- Thôi, bố mẹ có thiếu gì đâu.
- Dạ bố mẹ nhận cho con vui, cả tấm lòng của con và bố mẹ con đó ạ.
- Ừm, vậy cho bố mẹ gửi lời cảm ơn tới ông bà thông gia nhé.
- Dạ vâng ạ.
Bình thường Bảo Bảo đi ngủ sẽ đòi mẹ, nhưng tối đó không hiểu bà nội dỗ dành kiểu gì mà thằng bé lại đồng ý sang nhà ngủ cùng ông bà. Bảo Bảo còn nói:
- Mẹ ơi con muốn em gái.
Nghe con nói câu đó mà tôi ngớ cả người. Lúc ấy mẹ chồng tôi còn nháy mắt với tôi rồi sau đó ông bà đưa Bảo Bảo về biệt thự bên nhà. Khi tôi dọn dẹp xong xuôi thì cũng lên phòng, lúc bước vào căn phòng, tôi thấy trên giường đã trải rất nhiều cánh hoa hồng tươi. Nhìn xung quanh căn phòng tôi bỗng thấy khoé mắt hơi ươn ướt. Hơn ba năm rồi quay lại tôi vẫn thấy quen thuộc vô cùng. Sắp xếp trong căn phòng cũng không hề thay đổi, ngay cả chiếc lược tôi hay chải đầu, nước hoa, kem dưỡng, son, và vài thứ khác tôi để trên bàn phấn vẫn vị trí như cũ.
Trong lúc tôi đang bần thần với những cảm xúc thì bất ngờ Lâm ôm tôi từ phía sau, anh nói:
- Con về ngủ với ông bà rồi hả em?
- Dạ vâng.
- Con đi rồi thì bây giờ tới lượt cho vợ chồng mình làm thôi nhỉ?
- Làm gì cơ? Vớ vẩn. Anh đừng có mà gạ gẫm em.
- Gạ gẫm vợ mình là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa ấy mà.
- Thôi… mấy đêm liền hành người ta mệt chết á.
- Biết làm sao được, vì anh quá nghiện vợ mất rồi.
Anh vừa nói xong đã cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi tôi, bàn tay thành thục luồn vào trong bầu ngực bóp nắn. Cả người tôi bắt đầu đê mê theo từng động tác chuyển động của anh. Dưới ánh đèn, hai tấm thân trần áp chặt vào nhau trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng. Khoảnh khắc ấy, tôi và anh như hoà làm một. Đêm đó lại là một đêm chúng tôi quấn lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Đến khi sáng dậy Lâm đi làm rồi mà tôi vẫn không thể mở mắt ra được. Tôi không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết khi nắng mặt trời chiếu vào mặt tôi mới bật dậy. Xuống dưới nhà nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, mẹ chồng tôi ngồi cho Bảo Bảo ăn sữa chua ở phòng khách. Thấy tôi bà đã tủm tỉm cười:
- Cứ đà này Bảo Bảo của bà sắp có em rồi đấy.
Nghe bà nói xong mà tôi ngượng đỏ cả mặt. Đợi đến khi Bảo Bảo chạy ra một chỗ chơi lắp ghép thì tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng cùng bà. Tôi nhìn bà, ngập ngừng nói:
- Mẹ…con xin lỗi.
- Con xin lỗi về việc gì?
- Bọn con tự ý quyết định ly hôn rồi đùng đùng bỏ đi, bây giờ nghĩ lại như vậy là con sai quá rồi.
- Ừ đấy, không nói mẹ không để ý vì nghĩ hai đứa quay lại bên nhau là tốt rồi. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng dỗi dỗi đấy.
- Con xin lỗi mẹ.
- Thôi, mẹ không cần lời xin lỗi. Mẹ chỉ cần chị đẻ cho mẹ lấy dăm đứa cháu là mẹ mừng rồi.
Tôi nghe mẹ chồng nói chỉ biết tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Bỗng nhiên nhìn đâu tôi cũng thấy màu hồng hết, cảm giác cuộc đời không còn gì hạnh phúc hơn nữa rồi.
Vì về Việt Nam mọi việc của Bảo Bảo đều có ông bà nội lo nên tôi cũng rất rảnh. Cuối tuần ấy lẽ ra về ông bà ngoại chơi mà Lâm lại đi ký hợp đồng với đối tác nên tôi rủ cái Trang đi shopping rồi ăn uống.
Chúng tôi đi đến cửa hàng gà rán mà mình hay ăn, thế nhưng khi vừa đặt đĩa gà rán lên thì cái Trang đã bụm miệng lại như muốn nôn oẹ. Tôi thấy vậy mới ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Lại đầy bụng hay bị đau dạ dày.
Cái Trang thấy vậy mới xua xua tay đáp:
- Tao không sao đâu.
- Không sao gì, mới ít ngày không gặp tao thấy mày xanh xao hẳn. Đã thế còn nôn oẹ.
Tôi nói tới đây thì khựng người lại, chợt nhớ đến bản thân mình lúc mới mang bầu đều nôn oẹ. Tôi tròn xoe mắt hỏi cái Trang:
- Mày có đang yêu ai không đấy?
- Yêu gì đâu, mày nhớ thằng Thanh kém mình 1 tuổi không?
- Nhớ. Thằng Thanh nhà nó cũng giàu lắm ấy hả? Bố làm giám đốc công ty nhựa?
- Đấy, nó theo đuổi tao đã lâu. Nhưng hôm ấy thế quái nào tao lại động lòng đi uống rượu cùng nó. Kết quả lên giường với nhau rồi.
- Thôi thế là xong rồi Trang ơi. Tao hỏi thật dạo này mày thấy trong người khác không?
- Cả ngày mệt với buồn nôn. Thèm mỗi sung muối.
- Trễ kinh không?
- Trễ tuần rồi nhưng chắc do rối loạn nội tiết thôi. Dạo này tao hay thức đêm mà.
- Thôi tiên sư mày ơi, khéo bầu rồi chứ rối loạn nội tiết gì nữa.
Cái Trang nghe tôi nói cũng ngồi im bất động rồi bảo:
- Nếu bầu thật thì sao?
- Mày nói cho thằng Thanh biết đi, tao thấy nó cũng đẹp trai, nhìn hiền lành, lại chung tình nữa.
- Thôi tao chẳng nói đâu.
- Trời ạ, lúc trước tao bầu mày khuyên tao thế nào. Sao giờ tới lượt mình lại không nghĩ cho mình và con mình thế hả?
Cái Trang nghe vậy, vẻ mặt đăm chiêu lo lắng, cuối cùng thở dài nói:
- Thế lại “Cưới chạy bầu” à?
- Chứ còn sao nữa. Haha
- Tiên sư, làm bạn của mày nên nhiễm vía với phong thủy.
- Xời, thời giờ đẻ được là tốt đấy. Nếu mày đẻ con gái tao đặt cọc trước làm con dâu tao.
- Ờ, mày cũng ráng mà kiếm đứa sau con gái đi, không đẻ con gái đời không nể. Haha.
Tôi và cái Trang bật cười nhìn nhau. Thế rồi 28 tháng sau là đám cưới của nó, từ sáng sớm vợ chồng tôi cùng với Bảo Bảo đã dậy chuẩn bị tươm tất mọi thứ. Lúc khoảnh khắc nhìn thấy nó lộng lẫy trong bộ váy cô dâu bước vào lễ đường mà tôi cũng rưng rưng nước mắt. Vậy là sau tất cả, chúng tôi ai cũng có hạnh phúc của riêng mình, ai cũng có một ánh dương trên đỉnh đầu, ai cũng có một bờ vai vững chắc để dựa vào. Tôi khẽ ngước mắt nhìn anh và Bảo Bảo, cảm ơn anh, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, biến những điều vô nghĩa thành có ý nghĩa, làm cho những bất hạnh trở thành hạnh phúc!!!
Ngày cưới của cái Trang cũng là ngày sinh Nhật của Lâm. Tôi biết anh cái gì cũng không thiếu nên năm nay sẽ dành tặng anh một món quà đặc biệt nhất. Đặt chiếc que thử thai hai vạch đỏ chót trong chiếc hộp đỏ xinh xinh, tôi mỉm cười nói:
- Tặng anh nè, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
- Anh đã bảo không phải tặng quà anh rồi. Vì chẳng món quà nào vô giá bằng em và con.
- Anh mở ra đi.
Khoảnh khắc mở hộp quà anh thấy chiếc que thử thai hai vạch, anh vừa kinh ngạc vừa xúc động tới đỏ cả hai hốc mắt, giọng cũng nghẹn đi:
- Thật hả vợ?
- Thật chồng ạ. Em mới siêu âm, thai đôi luôn nhé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!