Khi nghe anh nói câu đó, tôi cố gắng đè nén mọi cảm xúc mà ngước mắt lạnh lùng nhìn anh, nơi đáy lòng cũng hiện lên chút kinh ngạc. Hơn ba năm không gặp, ngược lại anh càng ngày càng biết ăn nói hơn trước, cái giọng điệu lúc anh nói cũng rất tự nhiên. Nhưng mà, tôi bây giờ đã không còn là cô gái bé nhỏ coi anh là duy nhất nữa rồi. Mỗi khi nhìn thấy anh lại khiến cho tôi nhớ lúc trước anh gây ra tổn thương cho mình, đoạn hồi ức đau khổ đó cũng là vết sẹo trong lòng tôi mà không cách nào liền lại.
Nhưng có một sự thật mà tôi không thể phủ nhận, khi nhìn thấy anh, ngửi mùi hương toả ra từ người anh tỏa ra vẫn khiến tôi có cảm giác quen thuộc như ngày nào. Hoá ra, cái suy nghĩ tình cảm đã phai nhạt kia chỉ là do tôi tự mình nghĩ ra để an ủi mình mà thôi. Gặp lại anh tôi mới biết, trái tim vẫn nhức nhối, vẫn đau nghẹn, vẫn thổn thức, vẫn vẹn nguyện. Có điều, một khi trong lòng đã tạo tổn thương, liền tạo thành khoảng trống không thể nào phai mờ. Tôi không có dũng khí để vượt qua nó, càng không muốn giẫm vào vết xe đổ. Yêu khắc cốt ghi tâm một lần như vậy là đủ rồi, tôi không thể chịu đựng lần thứ hai.
Tôi khẽ nói:
- Anh nói điên điên gì đấy? Nòng nọc nào của anh?
- Tất nhiên là Bảo Bảo rồi. Anh phải tốn trăm nghìn công sức dồn vào nó, chỉ đợi kết quả sau 9 tháng, vậy mà giờ em lại mang nó đi, tổn thất của anh vô cùng nặng nề.
- Tôi chẳng hiểu anh nói cái quái gì cả. Tránh ra cho mẹ con tôi đi.
Thế rồi tôi nắm tay con bước đi, khi đi qua Lâm, anh bất ngờ đưa tay mình giữ lấy cổ tay tôi. Rồi anh ngồi xuống trước mặt Bảo Bảo. Tôi thấy khoé môi anh mấp máy, hốc mắt cũng sớm đỏ hoe khi đối diện với con, giống như cảm xúc anh đang cố gắng kìm nén nhưng cho tới khoảnh khắc gần con anh đã chẳng thể nào kìm nén nổi nữa mà rơi nước mắt, giọng nói cũng lạc đi:
- Bảo Bảo…bố xin lỗi. Bố có thể ôm con một cái được không?
Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo thấy anh nên thằng bé vẫn còn rất lạ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm. Tôi cứ nghĩ thằng bé sẽ đẩy anh ra xa như cái cách nó không thích người lạ đến gần. Nhưng không ngờ, thằng bé lại hỏi một câu khiến tôi như chết lặng:
- Bố đi công tác về rồi à?
Lâm ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên khi nghe Bảo Bảo hỏi câu đó. Trong lúc anh chưa kịp trả lời thì thằng bé đã lên tiếng tiếp:
- Mẹ bảo bố đi công tác xa lắm.
Lâm mỉm cười gật đầu:
- À ừ, bố đi công tác xa lắm. Từ giờ bố sẽ ở bên hai mẹ con, Bảo Bảo chịu không?
Nghe Lâm nói câu đó, tôi vừa nhíu này định nói “ ai cho phép anh ở bên mẹ con tôi”, nhưng lời chưa kịp nói ra đã thấy Bảo Bảo cười tươi gật đầu:
- Dạ, chịu!
Vì có mặt Bảo Bảo ở đây nên tôi không dám lớn tiếng với Lâm trước mặt con. Tôi cố gắng nhẫn nhịn để hai bố con anh gần nhau một lúc rồi dắt tay con ra về. Lâm muốn bước theo tôi thì bị tôi lườm:
- Anh đứng yên đấy cho tôi, tôi cấm anh theo tôi một bước!
Tôi cứ nghĩ nói vậy thì anh sẽ không đi theo mình nữa. Thế nhưng khi tôi về đến chung cư, tôi cũng không biết Lâm đuổi theo chúng tôi lúc nào, cánh cửa nhà vừa mở ra, bàn tay tôi lần nữa bị anh nắm lại. Tôi kinh ngạc nhìn anh, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói với Bảo Bảo:
- Bảo Bảo ơi, vào ghế sofa chơi đi con. Đợi mẹ một lát.
- Dạ vâng ạ.
Sau khi Bảo Bảo chạy khuất vào trong nhà rồi thì tôi liền đóng cửa phòng lại. Tôi mím chặt môi rồi nói lớn:
- Anh đi theo tôi làm gì?
- Anh đi theo vợ con anh về nhà.
- Này Lâm.
- Ừ chồng nghe đây.
Tôi không hiểu 3 năm qua anh ta ăn phải cái gì mà mặt dày hơn cả đường bê tông thế này. Tôi nghiến răng đáp:
- Anh đúng là đồ dở hơi!
- Dở hơi cũng được, thần kinh cũng được, miễn bên em là được.
Lâm nói đến đây tôi thực sự bị cạn lời với anh thật rồi. Tất cả đã kết thúc, tôi không muốn nghe thêm một câu nói nào nữa để bản thân lại nhen nhóm hy vọng. Thế rồi tôi cố gắng gạt hết hy vọng kia đi, nhàn nhạt nói:
- Lâm, tôi xin anh, làm ơn nghiêm túc chút đi.
- Anh đang rất nghiêm túc Duyên ạ.
- Chúng ta đã ly hôn rồi.
- Không, chưa ra toà chưa phải ly hôn. Đơn ly hôn anh chưa ký, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nếu như em không tin, có thể ra hỏi toà án.
Chưa từng ra toà nhưng cũng không thể quay lại được nữa. Dù cho đáy lòng tôi vẫn còn yêu anh, nhưng chuyện ba năm trước tựa như một khối u ác tính sinh trưởng trong lòng tôi, rõ ràng ngày hôm trước anh còn ngọt ngào ân ái như thế, nhưng ngày hôm sau anh đã lạnh lùng vô tình, đẩy tôi xuống cái hố đen tựa như tầng thứ 18 của địa ngục. Tôi lắc đầu nói:
- Không ly hôn thì mọi thứ cũng đã kết thúc rồi. Làm ơn đừng làm phiền mẹ con tôi nữa, hãy để mẹ con tôi được yên.
- Xin em…anh biết em đang rất hận anh, nhưng có thể cho anh giải thích được không?
- Chẳng có lý do gì có thể bao biện cho một kẻ đã phản bội cả.
- Anh chưa bao giờ phản bội em. Nguyễn Hoàng Lâm này xin thề, cả đời này chỉ yêu mình Phạm Hà Duyên mà thôi.
Rõ ràng anh phản bội ngay trước mặt tôi, anh dùng lời nói để làm tổn thương tôi, vậy mà giờ anh lại nói anh chưa bao giờ phản bội tôi. Nực cười thật ấy!!! Nghĩ đến đó lòng tôi như bị dao đâm, nhớ lại mọi chuyện, tự nhiên tôi lại thấy bực mình. Đặc biệt là lúc mang thai một mình, sinh con một mình, nuôi con một mình, những tháng ngày đó tôi đã phải cố gắng thế nào mới có được ngày hôm nay. Ấm ức quá tôi gào lên quát anh:
- Người đã qua, chuyện đã qua, yêu anh tôi coi như là cơn ác mộng, không bao giờ muốn nhắc lại nữa . Tôi không cần biết lý do gì, nhưng bây giờ tôi và anh đã kết thúc, chúng ta cuối cùng cũng chỉ là người dưng. Con là của tôi, chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh đừng đến tìm mẹ con tôi nữa, để cho mẹ con tôi yên.
Nói xong tôi liền xoay người để trở về phòng, tôi không muốn đối diện thêm với anh nữa, vì khi đối diện với anh tôi sợ bản thân lại rơi nước mắt lúc nào cũng không hay biết. Thế nhưng khi tôi vừa chạm tay tới nắm cửa thì từ phía sau Lâm ôm trọn lấy tôi. Tôi kinh ngạc dứt mạnh tay anh ra, nhưng anh lại càng siết chặt hơn. Cái tên khùng này, cái dáng vẻ cao ngạo ngày xưa đâu rồi, bây giờ bị tôi mắng, bị tôi chửi hay đánh thì anh vẫn kiên quyết mặt dày như thế. Tức quá tôi bảo:
- Buông tôi ra, đồ thần kinh này, sao anh lại…
- Anh nhớ em…rất rất nhớ em!
Ba từ “ anh nhớ em” ngắn ngủi như vậy mà lại khiến nước mắt tôi rơi. Câu nói của anh rất tha thiết làm con tim tôi loạn nhịp. Bị anh siết chặt trong vòng tay, tôi tưởng chừng như mình sắp không thở nổi, nhất thời không biết trả lời thế nào, cứ đứng ngây ngốc vài phút. Lâm được thể càng siết tôi thật chặt, mùi hương cơ thể anh rất thơm, không phải mùi hương nước hoa, mà là mùi hương nhẹ từ chính người anh tỏa ra, thoang thoảng bay vào mũi, lôi cuốn vô cùng. Khi đứng được một lúc thì tôi mới phát hiện có những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống vai tôi, hình như anh đang khóc, giọng anh cũng nghẹn đi:
- Anh xin lỗi, anh thực sự chưa bao giờ phản bội em cả. Khi anh nói những lời tổn thương em, cố tình làm em hiểu nhầm cũng vì nỗi khổ riêng. Lúc đó…
Lâm vừa nói đến đây thì cánh cửa phòng mở ra, Bảo Bảo từ trong nhà chạy ra, hớn hở nói:
- Mẹ ơi, con muốn xem Tôm & jerry.
Cả tôi và Lâm khi thấy sự xuất hiện của Bảo Bảo đều giật mình. Tôi vội vàng theo đà đó mà đẩy anh ra. Lâm nhanh trí hơn tôi nghĩ, à đúng hơn là tranh thủ cơ hội, nhanh như chớp anh tiến về phía Bảo Bảo, bế thằng bé trên tay anh cười:
- Bố mở Tom & jerry cho Bảo Bảo nhé. Bảo Bảo chịu không?
- Dạ chịu.
Tôi thấy vậy liền kéo áo anh lại, nghiến răng nói nhỏ:
- Ê này, ai cho anh vào nhà thế hử?
Anh không thèm trả lời tôi, mặt hớn hở hỏi Bảo Bảo làm tôi phải chịu thua:
- Bảo Bảo có muốn bố mở Tom& jerry cho con xem không?
- Dạ có ạ.
Thế rồi anh thản nhiên bước vào nhà mà tôi bất lực không thể làm gì khác. Chẳng biết anh dùng cái chiêu gì không mà mới gặp anh có vài tiếng nhưng Bảo Bảo rất bám anh, hai người họ cứ như thể thân thiết nhau từ lâu lắm rồi. Nhất là lúc Bảo Bảo ngồi trong lòng anh, được anh cắt móng tay, hành động đó lại khiến tôi nhói lòng. Bữa tối hôm ấy nấu cơm xong, tôi định đuổi Lâm về nhưng chính Bảo Bảo là người giữ anh ở lại, kéo anh ngồi xuống bên mình. Có vẻ như thằng bé rất vui khi thấy sự xuất hiện của anh. Tôi vì thương con, mà có đuổi thì ông ấy cũng mặt dày không về, tức lắm không biết làm sao đành lấy thêm một cái bát với đôi đũa cho anh.
Trong bữa ăn, tôi thấy Lâm cũng không tập trung ăn mấy, mắt cứ dán chặt lên người Bảo Bảo rồi tới tôi, làm tôi ăn cũng cảm thấy gượng gạo hơn thường ngày. Tôi cau mày bảo:
- Anh nhìn gì?
- Nhìn vợ anh.
Lâm mặt dày thản nhiên nói, tôi tức đến nghẹn họng, vừa định chửi cho câu thì quay sang nhìn Bảo Bảo đã thấy hai mắt con chớp chớp nhìn mình, tôi ngay lập tức nở ra nụ cười hiền dịu bảo:
- Sao vậy Bảo Bảo? Con muốn ăn gì mẹ gắp cho con.
- Con ăn no rồi.
- Vậy Bảo Bảo có gì muốn nói với mẹ à?
- Dạ. Tối nay bố ở đây không mẹ?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Lâm đã hớn hở lên tiếng:
- Có, tối nay bố sẽ ôm hai mẹ con ngủ.
Bảo Bảo nghe xong câu này liền liếc sang nhìn Lâm, hai bố con rõ ràng đã thể hiện niềm vui trong ánh mắt, tuy nhiên con vẫn rụt rè hỏi anh:
- Thật hả bố?
- Thật con trai ạ.
Tối đó Lâm đưa Bảo Bảo ra ngoài một lúc rất lâu mà chưa thấy về, tôi ở nhà đợi con mà tự nhiên nghĩ ngợi lung tung, sợ Lâm có bất thình lình đưa con rời xa tôi như cái cách mà nam chính hay làm trên phim không. Nghĩ tới đó mà chân tay bất giác hơi run lên, theo như một thói quen khó bỏ, tôi rút điện thoại ra bấm số của anh, rồi bất chợt cả người tôi khựng lại, khoé môi nở ra nụ cười chế giễu chính bản thân mình. Duyên ơi là Duyên…đây đâu phải 3 năm trước nữa đâu!!!
Tôi đặt điện thoại xuống ghế, vừa định đứng dậy chạy ra ngoài thì cánh cửa phòng mở ra, Lâm một tay bế con, một tay xách rất nhiều túi đồ chơi. Anh đặt Bảo Bảo xuống, thằng bé cười tít mắt khoe với tôi:
- Mẹ ơi bố cho con đi xe điện vui lắm.
Tôi mỉm cười gật đầu với con rồi nhẹ nhàng bảo:
- Vậy bây giờ Bảo Bảo vào trong rửa chân tay rồi lên giường, hai mẹ con mình đi ngủ nhé.
- Con muốn cả bố ngủ nữa cơ.
Nghe con nói bỗng dưng tôi khựng lại, từ nhỏ tới giờ con chưa được có bố bên cạnh nên câu nói của con khiến tôi thực sự thấy đau lòng. Tôi bế con lên, thơm vào má con, tôi dỗ dành:
- Bảo Bảo ngoan, tối nay hai mẹ con mình ngủ thôi. Bố bận rồi.
Khi tôi vừa dứt lời thì anh liền nói:
- Đâu, anh có bận gì đâu.
Tôi quay sang lườm Lâm một cái rõ dài, Bảo Bảo lại nói:
- Bố không bận mà mẹ. Mẹ cho bố ngủ cùng đi, con muốn ngủ với cả bố và mẹ cơ. Con không chịu đâu…
Bảo Bảo nhất quyết muốn ngủ cùng bố, bình thường thằng bé rất ngoan và nghe lời, hôm nay lại nằng nặc còn đòi ăn vạ nữa. Tôi dỗ mãi không được, cuối cùng bất lực phải để Lâm ở lại. Bảo Bảo kéo tay bố nằm xuống giường rồi tới lượt kéo tay tôi. Tôi nằm bên trong, con nằm giữa, anh nằm ngoài. Anh xoay người ôm Bảo Bảo nhưng mắt lại nhìn về phía tôi rồi nói:
- Hai mẹ con có muốn bố hát cho nghe không?
- Dạ có ạ, bố hát đi.
Lâm vẫn chưa hát ngay, vẫn như đang đợi câu trả lời của tôi. Tự nhiên lại làm tôi nhớ ngày xưa, đã có lần tôi bảo anh hát cho mình nghe, giọng anh khi ấy ấm lắm, hát hay như ca sĩ chuyên nghiệp. Lúc đó anh hát cho tôi nghe bài “ Với anh em là tất cả”. Nghĩ tới đó tâm tình tôi lại bắt đầu giằng xé một cảm giác rất lạ.
- Thôi Bảo Bảo ngủ đi, hôm nay chơi mệt rồi. Để khi khác rồi hát.
- Không, con muốn nghe bố hát cơ.
- Vậy để bố bắt đầu hát nhé.
Thế rồi Lâm bắt đầu cất giọng, nghe giọng anh vẫn ấm áp và hay như ngày nào. Từng lời anh hát như trực tiếp đánh thẳng vào tâm can tôi, nhất là khi anh hát câu “Không còn em là đời anh chẳng ý nghĩa gì” làm cho tôi rơi nước mắt. Tôi sợ anh thấy mình khóc nên vội vàng quay mặt vào tường.
Một lúc sau tôi thấy Bảo Bảo ngủ rồi thì liền quay sang bảo Lâm:
- Anh về đi cho mẹ con tôi còn ngủ.
- Để anh ôm em ngủ.
- Anh đừng thần kinh nữa, tôi miễn cưỡng cho anh ở đến giờ này vì Bảo Bảo mà thôi.
- Anh mệt quá, buồn ngủ lắm rồi.
Lâm vừa nói vừa cười, tôi cau mày nhìn anh, mới 3 năm không gặp mà trình độ vô liêm sỉ của anh phải đạt hạng thượng thừa. Đối với người như anh, tôi không cho phép mình mềm lòng, nói là mệt nhưng ai biết bụng anh đang nghĩ gì. Cho nên, tốt nhất vẫn là đuổi anh đi thì vẫn hơn. Tôi mím môi nói nhỏ:
- Nguyễn Hoàng Lâm, anh đừng để tôi điên lên nhá.
Tôi vừa nói Lâm liền nhắm chặt mắt lại rồi ôm lấy Bảo Bảo. Đã rất lâu rồi tôi mới có cơ hội nhìn anh gần thật gần như thế này, từng đường nét vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trên gương mặt anh đột nhiên khiến tôi rất nhớ ngày xưa. Nhớ đến những năm tháng vui vẻ mặn nồng cùng nhau khi trước. Nhìn hai bố con anh ngủ, cảm giác bình yên đến nỗi tôi không muốn tách khỏi. Càng nhìn kỹ anh lại càng thấy đẹp trai. Hoá ra người phụ nữ ở độ tuổi nào cũng mê trai đẹp, và tất nhiên không ngoại trừ tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu thu lại tầm mắt rồi lặng lẽ ngồi dậy bước chân xuống giường. Nếu Bảo Bảo đã muốn ngủ cùng bố thì tôi sẽ ra ngoài ghế sofa kia ngủ. Vì tôi thực sự rất sợ một lần dễ dãi sẽ có lần thứ hai.
Tôi vừa nằm xuống ghế sofa chưa được bao lâu thì giọng Lâm vang lên:
- Em vào trong ngủ với con đi. Ngủ đây, anh xót.
- Anh không về tôi sẽ không vào ngủ.
- Được, anh sẽ về, chỉ cần em có giấc ngủ ngon. Nhưng trước khi về, anh chỉ muốn nói rằng, xin em mở lòng cho anh được chăm sóc hai mẹ con.
- Tôi đã nói rồi, không muốn nói lại lần 2. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
- Không sao, anh sẽ không bỏ cuộc.
Lâm bình tĩnh trả lời bằng một giọng nói vô cùng chắc chắn, thái độ của anh cũng rất rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Sau khi anh đi khỏi, tôi quay trở về giường nằm nhưng nằm mãi cũng không ngủ được, ở gối vẫn thoang thoảng hương thơm của anh làm tôi bứt dứt khó chịu, giống như trong lòng mắc phải sợi lông, không hề gây tổn thương hay chảy máu nhưng lại khó chịu không yên.
Sáng hôm sau là chủ nhật, lúc tôi và Bảo Bảo xuống dưới tầng 1 chung cư thì đã thấy Lâm nhàn nhã tựa vào thân xe, cả người anh mặc một cây đen, hai tay đút túi quần. Vì vẻ ngoài điển trai cộng với khí chất xuất chúng kia nên dường như anh có vẻ rất được sự chú ý của các cô gái. Tôi còn thấy mấy cô gái đứng từ xa chỉ trỏ nhìn về hướng anh thì thầm gì đó với ánh mắt rất ngưỡng mộ. Tự nhiên tôi quái đản đến mức thấy khó chịu.
Bảo Bảo và anh vừa nhìn thấy nhau đã tươi cười chạy đến ôm nhau. Tôi bất đắc dĩ cũng phải đến lại gần, lạnh lùng nói:
- Nay anh lại đến đây làm gì?
- Đón mẹ con em đi chơi.
- Ai mượn anh.
- Hôm nay chủ nhật, anh có hẹn đưa Bảo Bảo đi chơi, nếu em không muốn đi cũng được, nhưng ở nhà đừng có mà đứng ngồi không yên sợ anh mang con đi mất.
Cái ông này từ trước đến nay cứ như là đi guốc trong bụng tôi ấy. Tôi đưa mắt bất mãn nhìn anh, sau một hồi Bảo Bảo kéo tay thì cuối cùng tôi vẫn phải ngoan ngoãn ngồi lên xe anh. Đã lâu lắm rồi không được ngồi chung xe với nhau thế này, suốt cả quãng đường đi tôi đều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây bên đường vụt qua. Cho đến khi chiếc xe dừng lại, Lâm bất ngờ đưa tay chạm đến một bên eo của tôi khiến tôi giật nảy mình quát:
- Anh định làm cái gì đấy?
Lâm khẽ cười, bàn tay thành thục tháo dây an toàn cho tôi, giọng nói vô cùng cợt nhả:
- Em nghĩ anh muốn làm gì?
Cả mặt tôi bỗng dưng đỏ lựng vì xấu hổ, mà lúc đó Bảo Bảo còn hỏi: