Nghe đến đây, chân tay tôi lập tức bủn rủn hết cả lên. Tôi nghĩ với đoạn đường từ nhà sang nhà mẹ chồng cũng phải mất 30 phút nên tôi vội vàng bảo cô giúp việc:
- Cô ơi, cô gọi taxi đưa mẹ cháu tới bệnh viện đi ạ. Xong cháu sẽ lái xe tới bệnh viện.
- Vâng ạ, tôi biết rồi. Vậy tôi đưa bà tới viện Vinmec nhé, bình thường tôi thấy bà hay khám ở đó.
- Dạ vâng.
Cúp máy xong, tôi cuống lên cầm vội chiếc túi xách lao ra ngoài, vừa lái xe tôi vừa gọi cho Lâm, gọi anh mấy cuộc mới chịu nghe máy.
- Anh nghe đây vợ.
- Anh ơi mẹ bị ngất đang trên đường tới bệnh viện. Anh về thì tới thẳng viện Vinmec nhé.
- Ừ anh biết rồi. Anh sắp về đến nhà rồi đây.
Tôi sốt ruột quá nên phóng xe rất nhanh, mặc dù mẹ chồng tôi có ghét bỏ hay đối xử với tôi thế nào đi nữa thì trong thâm tâm tôi lúc nào cũng mong bà được bình an khỏe mạnh. Lúc tôi tới cửa định hỏi thăm cô y tá thì giọng cô giúp việc vang lên:
- Bên này cô Duyên ơi.
Tôi ngước mắt nhìn thấy cô giúp việc đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Tôi lại bắt đầu chạy như điên về phía cô giúp việc.
- Cô ơi mẹ cháu sao rồi?
- Bà đang ở trong phòng cấp cứu cô ạ.
- Sao tự nhiên mẹ cháu lại ngất vậy ạ?
- Tôi cũng không biết nữa, mấy ngày nay tôi thấy bà lạ lắm, đến bữa ăn cũng không ăn được mấy, cứ thất thần suy nghĩ gì đấy. Mà tôi đoán chắc là do bà mong cháu quá, đặt nhiều hy vọng nên bây giờ mới sinh ra chán nản vậy đó. Đến khổ.
- Dạ vâng.
Tôi ngước mắt nhìn phòng cấp cứu sáng đèn một lúc rất lâu. Trong lúc chờ đợi tôi không biết phải làm gì nên miệng cứ lẩm bẩm cầu nguyện trời Phật phù hộ mẹ chồng tôi không sao. Cô giúp việc thấy tôi căng thẳng quá mới đưa cho tôi một chai nước lọc:
- Cô uống đi, bà chắc không sao đâu.
- Dạ vâng, cháu cũng mong vậy ạ. Cháu cảm ơn cô.
Tôi vừa dứt lời thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi vội vàng đứng bật dậy đi về phía bác sĩ:
- Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi?
- Người nhà bệnh nhân có thể yên tâm rồi, nhưng mấy ngày qua nhà có xảy ra chuyện gì không?
Tôi nghi hoặc suy nghĩ mất vài giây rồi đáp:
- Dạ cũng có một vài chuyện ạ.
- Bà là do suy nghĩ căng thẳng cộng với ăn uống không điều độ nên bị suy nhược cơ thể thôi. Với huyết áp cũng không ổn đâu. Bây giờ có thể nằm viện theo dõi và nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
- Dạ vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.
Thế rồi mẹ tôi được chuyển về phòng bệnh, vì bệnh viện đã quá quen với gia đình chồng tôi rồi nên bà được đưa thẳng vào phòng tổng thống. Sau đó tôi bảo cô giúp việc đi về hầm cho bà một nồi cháo gà ác, còn mình ở bệnh viện chăm bà. Lúc sau chồng tôi với bố chồng cũng đến, vừa nhìn thấy tôi bố chồng vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
- Mẹ con sao rồi?
- Dạ bác sĩ bảo mẹ bị suy nhược cơ thể nghỉ ngơi mấy hôm là ổn bố ạ.
Nghe thấy thế bố chồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu:
- Đến khổ, cũng tại bà ấy mấy ngày nay đêm ngủ thì không ngủ, cứ suy nghĩ linh ta linh tinh.
Bố chồng tôi ở viện một lúc nhưng tôi thấy ông liên tục nhận được điện thoại như có việc rất gấp. Tôi thấy vậy mới bảo ông:
- Bố ơi bây giờ mẹ cũng ổn hơn rồi, hay là bố cứ về trước đi. Có vợ chồng con ở đây rồi.
- Thôi bố ở đây không tí bà ấy dậy lại trách.
Nói xong bố chồng tôi nhìn Lâm, thấy hai bố con như kiểu đang dùng ánh mắt giao tiếp với nhau vấn đề gì đó. Sau đó ông lại bảo:
- À hay thôi hai đứa ở lại đây với mẹ. Bố về trước cũng được, nhưng mà có chuyện gì nhớ gọi cho bố nhá.
- Dạ vâng ạ.
Sau khi bố chồng tôi đi khuất khỏi thì ngay lập tức chồng tôi kéo tôi ôm vào lòng mình. Do đang ở bệnh viện tôi sợ mẹ chồng tỉnh dậy nhìn thấy nên vội vàng nói:
- Bỏ em ra không mẹ dậy thấy giờ.
- Mẹ thấy kệ mẹ. Nhớ em quá rồi.
- Mới xa có chưa đến một ngày đâu đấy.
- Một phút cũng nhớ nữa là. Thế em không nhớ anh à?
- Em có, nhớ lắm.
Tôi vừa dứt lời thì tiếng mẹ chồng tôi ho lên vài tiếng, tôi giật mình xấu hổ đẩy chồng ra ngay lập tức. Hai chúng tôi đứng dậy đi về phía bà, thấy bà cũng đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn rất kém, có mấy ngày không gặp thôi mà nhìn mẹ chồng tôi hốc hác hẳn.
Tôi và Lâm cùng lên tiếng:
- Mẹ tỉnh rồi ạ? Mẹ thấy trong người sao rồi?
- Không sao. Tôi vẫn chưa chết được đâu, anh chị không phải lo.
Nghe bà nói thế Lâm khẽ cười bảo lại:
- Vâng, mẹ vẫn nói được những lời như vậy là con yên tâm thật rồi.
Bà cau mày lại nhìn anh, tôi nhéo eo anh một cái, Lâm giật mình quay sang bảo tôi:
- Anh nói không đúng à?
- Vâng, đúng.
Bà tỉnh dậy được một lúc thì bệnh viện mang cháo tới. Lúc ấy tôi chẳng biết phải do Lâm vô tình hay cố ý mà anh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tôi và mẹ chồng.
Tôi thấy bà vẫn còn yếu, tay cầm vẫn hơi run run nên chủ động bảo:
- Mẹ, con xúc cháo cho mẹ ăn nhé.
- Cô Bích đâu rồi?
- Dạ cô Bích về luôn lúc cấp cứu xong mẹ ạ.
- Vậy thôi, tôi không cần đến chị. Tôi có chân có tay tôi tự xúc được.
- Con thấy mẹ vẫn yếu mà, nhìn mặt mẹ vẫn xanh xao lắm ấy, vậy nên mẹ phải ăn nhiều vào cho có sức khỏe. Có sức khỏe rồi thì mẹ mới chửi con được chứ.
Khi tôi nói câu ấy, tôi không biết mình có hoa mắt không mà tôi thấy khoé môi bà khẽ cười. Nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở về nghiêm túc như thường ngày. Sau đó bà nghiêm giọng bảo:
- Ừ đấy, tôi lấy cô về cho con trai tôi để phụng dưỡng khi về già. Cô muốn làm gì thì làm, nhưng đừng bảo bà già này bắt ép cô.
Tôi cười cười đáp:
- Đâu có đâu mẹ, con tự nguyện mà.
Ngồi xúc hết bát cháo cho mẹ chồng tôi xong thì tôi cho bà uống thuốc như lời cô y tá vừa dặn. Mọi thứ xong xuôi tôi lại đỡ bà nằm xuống. Lần đầu tiên tôi với bà ở chung với nhau trong một căn phòng, mà bà không ưa tôi nên hai mẹ con không có chuyện gì để nói. Thấy không khí căng thẳng tôi vừa định mở miệng hỏi đại một vài câu thì bà đã lên tiếng trước:
- Cô ăn chưa?
- Dạ con chưa ạ.
- Thế sao không đi mà ăn đi. Thằng Lâm đợi cô chắc cũng chưa ăn.
- Anh Lâm ăn xong với đối tác mới về mẹ ạ. Còn con lúc chiều có ăn ít đồ ăn vặt nên bây giờ chưa đói.
- Trong tủ lạnh có hoa quả, muốn ăn gì thì lấy ra mà ăn.
- Dạ vâng ạ.
Chúng tôi ở lại viện với bà đến 10 giờ đêm thì bố chồng tôi tới. Mới ban đầu tôi định đêm nay sẽ ở lại với bà nhưng mà bố chồng tôi nhất quyết đuổi hai vợ chồng về. Rồi lại tới mẹ chồng tôi cũng nói:
- Thôi về đi, anh chị cũng còn muốn có đôi, chẳng là chúng tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng mình nói một câu thoải mái với mình như vậy, lúc ấy không biết sao nhưng trong lòng tôi vui lắm, một niềm hy vọng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ được cải thiện.
Về đến nhà tôi định tắm rửa leo lên giường ngủ sớm, ai ngờ vừa bước chân tới cửa phòng Lâm đã kéo tôi dồn sát vào bức tường. Tôi thấy đầu anh hơi cúi xuống, tưởng anh định hôn mình rồi làm chuyện kia nên vội bảo:
- Hôm nay nghỉ một hôm ngủ sớm, mai em còn vào viện với mẹ nữa.
Lâm nghe tôi nói thế liền bật cười, rồi bất ngờ anh móc trong túi ra một chiếc vòng buông thõng trước mặt tôi. Tôi nhìn anh rồi nhìn xuống chiếc vòng cổ hình trái tim làm bằng kim cương, ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì Lâm đã nói:
- Thích không vợ?
- Đẹp quá. Nhưng nay là dịp gì đâu mà anh lại mua tặng em.
- Em thích không?
- Em…thích.
- Em thích là được rồi, chỉ cần em thích anh sẵn sàng mua cả thế giới về cho em.
-Nhưng mà…đắt lắm hả anh?
- Đối với anh bây giờ, em mới là vô giá.
Tôi nghe xong trái tim muốn tan chảy cả ra. Cái ông chồng này của tôi, càng ngày càng nói mấy câu sến, nhưng mà tôi thích ahihi. Thế rồi Lâm đeo chiếc vòng vào cổ cho tôi. Đeo xong anh khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng nâng niu hình trái tim trên tay. Tôi thấy vậy cũng mỉm cười nói:
- Đẹp quá anh ạ.
- Công nhận vừa đẹp vừa sáng. Công nhận vợ mình vừa đẹp vừa xinh.
Từng lời anh nói ngọt ngào đến tê dại cả người. Phải mất bao nhiêu chữ mới có thể miêu tả được tình yêu của chúng tôi đây? Tôi và anh đến với nhau trong ràng buộc, nhưng tình cảm dành cho nhau là thật. Chúng tôi gặp nhau như một sự kỳ diệu của duyên phận. Cái gọi là duyên phận ấy chính là trong ngàn vạn người, được gặp đúng người, đúng thời điểm. Sớm một chút cũng không được, mà chậm một chút cũng không thành. Nghĩ đến đó thôi mà miệng tôi vô thức nở một nụ cười. Lâm thấy vậy lại bắt đầu trêu tôi:
- À mà em vừa nói gì ấy nhỉ?
- Nói gì cơ?
- Thì nói hôm nay nghỉ một hôm ngủ sớm. Mà nghỉ một hôm là nghỉ làm gì?
Tôi nghe anh hỏi mặt lại bắt đầu đỏ lựng lên như gấc. Đúng là dạo gần đây cứ gần chồng là đầu óc tôi lại bắt đầu suy nghĩ đen tối. Thế nhưng tôi không dám nói, mặt cố thản nhiên cãi:
- Ơ em nói gì đâu. Mà thôi em đi tắm đây.
- Em ấy, dạo này hơi bị nghiện rồi đấy.
- Nghiện gì cơ?
Lâm cúi xuống nói sát bên tai tôi:
- Nghiện tình!
Tôi không dám cãi nữa, bảo cãi cái gì còn được chứ cãi mấy vấn đề này thì càng cãi càng thua mà thôi. Cả đêm ấy tôi và anh ôm nhau ngủ rất ngon. Đến sáng hôm sau Lâm đưa tôi đến bệnh viện với mẹ chồng xong anh mới đi làm. Lúc tôi vừa bước chân tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng cô giúp việc vọng ra:
- Bà ăn nhiều vào mới có sức khỏe. Hôm qua tôi thấy cô Duyên lo cho bà cứ như là con gái lo cho mẹ ruột đấy. Tôi biết tôi chỉ là phận người ở, không được tham gia đến việc nhà mình, nhưng mà tôi phải nói câu này thật lòng thật tâm nhá bà. Tôi thấy trong các cô gái mà bà định làm mối cho cậu Lâm, tôi thấy cô Duyên nhìn phúc hậu với có tâm nhất bà ạ. Hay là bà cứ mở lòng với cô ấy một lần xem sao.
Tay tôi giữ chặt lấy tay nắm kia, tôi cũng không muốn nghe nén cuộc nói chuyện của mẹ chồng mình, nhưng mà khi ấy tôi lại rất tò mò chờ đợi câu trả lời của bà. Tôi cứ tưởng với tính cách của bà thì bà sẽ nói vài câu khó nghe về tôi, nhưng bất ngờ bà chỉ nhẹ nhàng bảo:
- Thôi tôi không ăn nữa đâu. Chị dọn giùm tôi.
- Bà mới ăn có một ít thôi mà.
- Tôi không muốn ăn nữa, chị dọn đi.
- Dạ vâng ạ.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa bước vào bên trong. Sáng nay gặp tôi mẹ chồng tôi vẻ mặt cũng đỡ phần nào khó chịu hơn rồi. Tôi đặt túi dâu tây xuống bàn rồi bảo:
- Con nghe anh Lâm nói mẹ thích ăn dâu tây nên con mua đến.
- Tủ lạnh cũng nhiều hoa quả, lần sau không phải mua cho tôi.
- Mẹ ăn thử đi, dâu ngon lắm mẹ ạ.
- Ừ. Mà cô không đi làm à?
- Dạ hôm nay con nghỉ mẹ ạ. Mẹ thấy cơ thể hôm nay sao rồi?
- Cũng khỏe nhiều rồi.
Thế rồi cô giúp việc lúc ấy cũng về luôn ngay sau đó. Ngày hôm ấy tôi ở lại viện với mẹ chồng, việc chăm sóc riêng của bà đã có nhân viên bệnh viện lo, tôi gần như là ngồi chơi không. Đến buổi trưa tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại của mẹ mình dưới quê xong, khi về phòng bệnh thì thấy mẹ chồng tôi cũng đang nghe điện thoại. Bình thường tôi cũng chẳng để ý làm gì, nhưng mẹ chồng tôi mở loa ngoài, giọng Linh vọng ra nghe rõ mồn một:
- Con nghe anh Lâm nói bác ở bệnh viện con lo lắm ạ. Bác bây giờ thế nào rồi, trong người đã đỡ chưa?
- Cảm ơn, bác cũng khỏe rồi.
- Vậy chị Duyên ở trong đó với bác ạ.
- Ừ.
- Con cũng muốn đến thăm bác lắm mà hôm nay công ty nhiều việc quá. Sắp tới lại kỷ niệm 35 năm thành lập công ty nữa.
- Không sao, cháu cứ lo làm tốt việc của mình.
- Dạ vâng. Con có hỏi anh con làm bác sĩ, anh ấy bảo bác bây giờ phải nghỉ ngơi nhiều, ăn uống điều độ bác ạ.
- Ừm bác biết rồi.
- Có gì cần bác cứ gọi cho con nhé.
- Ừ.
Nghe giọng Linh như vẻ đang rất lấy lòng mẹ chồng tôi thì phải. Sau khi bà tắt máy tôi ngập ngừng nói:
- Con xin lỗi, con không cố ý nghe ạ.
- Ừm.
- Cũng hơn 12 giờ rồi, mẹ ngủ đi một giấc cho khoẻ.
- Cô cũng ngủ đi.
Nói xong mẹ chồng tôi đặt điện thoại xuống giường rồi nhắm mắt lại. Tự nhiên mẹ chồng như kiểu cũng có chút quan tâm với mình khiến tôi rất vui, nằm giường bên cạnh mà cứ tủm tỉm cười mãi. Đang nằm thì điện thoại tôi lại vang lên tin nhắn của Lâm:
- Luật sư của anh đang làm gì thế?
- Em đang chuẩn bị ngủ trưa này.
- Thơm vợ một ngàn cái, ngủ ngon!
Tôi nằm giường tủm tỉm cười mãi. Mấy ngày mẹ chồng tôi nằm viện thì mấy ngày này tôi đều đến với bà. Mà tôi cảm giác mối quan hệ của tôi và mẹ chồng cũng đang dần cải thiện. Điển hình là hôm bố mẹ tôi biết mẹ chồng nằm viện nên có gọi đến hỏi thăm, lúc nói chuyện tôi thấy bà cũng không khó chịu như trước nữa. Đặc biệt là cái hôm mẹ tôi dưới quê gửi lên mấy con gà ác nhà nuôi được, tôi bảo mẹ chồng:
- Bố mẹ con có gửi lên mấy con gà ác biếu mẹ tẩm bổ. Con bảo cô Bích hầm cháo cho mẹ ăn nhé.
Tôi cứ ngỡ mẹ chồng tôi sẽ liếc mắt rồi chê bai “ đồ nhà quê”. Nhưng lần này bà lại nói:
- Ừ, cảm ơn ông bà thông gia giúp tôi.
- Dạ vâng ạ.
Mẹ chồng tôi ở viện 5 hôm thì được xuất viện về nhà. Hôm bà về Linh cũng đến chơi, lại còn được ở lại ăn cơm cùng gia đình chồng tôi nữa. Lúc ăn cơm Linh kể rất nhiều chuyện về bố cô ta với bố chồng tôi, giống như kiểu cô ta đang chứng tỏ cho tôi biết mối quan hệ thân thiết với gia đình chồng tôi vậy. Tôi mặc kệ cũng chẳng thèm để ý nhiều, dạo này chồng tôi đang chuẩn bị cho sự kiện mừng 35 năm thành lập công ty nên cũng rất bận.
Trước ngày diễn ra sự kiện một ngày, mẹ chồng tôi có gọi tôi qua nhà, bà đưa cho tôi một túi đồ rồi bảo:
- Cô mang về mặc thử đi.
Tôi ngạc nhiên nhìn bà:
- Dạ.
- Thằng Lâm nó đặt đầm cho cô, tôi lấy hộ về thôi. Cô mặc thử xem sao, dù gì cũng là vợ của tổng giám đốc thì ăn mặc cũng phải lộng lẫy cho người ta không khinh.
- Dạ vâng. Con cảm ơn mẹ ạ.
- Cảm ơn gì tôi, cảm ơn chồng cô ấy.
Nói xong tôi thấy bà khẽ cười rồi bước đi. Sáng sớm hôm sau tôi dậy từ sáng sớm chuẩn bị, Lâm đã mời riêng cho tôi một thợ trang điểm về nhà. Sau khi trang điểm với mặc chiếc đầm xong , tôi nhìn trong gương cứ ngỡ mình như là cô dâu. Lúc này Lâm cũng từ ngoài cửa bước vào, trên tay anh cầm theo túi đồ nói:
- Em thay váy này đi.
Rồi anh ngạc nhiên khi thấy bộ váy trên người tôi đang mặc, anh hỏi:
- Em mới mua váy rồi à? Anh tưởng…
- Váy này mẹ đưa em bảo anh mua cho em mà.
- Không có. Váy anh đặt cho em đây.
Tôi ngớ người hiểu ra sự thật, thì ra là váy này mẹ chồng mua tặng tôi nhưng bà không có thừa nhận. Tôi nhìn chiếc váy đang mặc trên người, lặng lẽ nở một nụ cười.
Vì công ty chồng tôi lớn với nổi tiếng nên bữa tiệc hôm nay cũng tổ chức hoành tráng lắm. Lúc Lâm đứng lên đọc lời giới thiệu, tôi cứ đứng bên dưới ngơ ngác nhìn anh, chàng trai của tôi có một sức hút đến nỗi không ai muốn rời mắt, anh cứ như một người định sẵn sinh ra đã có ánh hào quang bên mình. Anh mặc bộ vest màu đen, giọng nói vang lên cũng quyền lực vô cùng. Thế rồi trong lúc tôi đang tha thẩn ngắm nhìn anh thì bất ngờ một bàn tay túm lấy tóc tôi giựt ngược lại đằng sau:
- Á đm bà tìm được mày rồi, tiên sư cha mày dám lên giường với chồng bà hả?
Lúc ấy mọi người đang chăm chú nghe chồng tôi nói cũng phải quay người nhìn về hướng tôi.
- Ơ kìa, kia có phải vợ của tổng giám đốc không?
Người phụ nữ kia nói lớn:
- Các vị nhìn cho kỹ đi, con này mang tiếng vợ của tổng giám đốc nhưng lại lứng l** đi lên giường với chồng tôi.
Tôi cố gắng giựt tóc mình ra khỏi tóc người phụ nữ kia nhưng sức chị ta rất khỏe khiến tôi không thể làm gì khác. Cũng may bảo vệ rất nhanh chạy tới lôi người phụ nữ kia ra khỏi người tôi, thế nhưng cô ta miệng vẫn gào thét:
- Buông tôi ra. Tôi phải đập chết cái con phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Lâm lúc này cũng mặc kệ tất cả, chạy như bay từ sân khấu xuống tới chỗ tôi, anh ôm chặt tôi vào lòng, ánh mắt cay cú nhìn người phụ nữ kia, bất chấp thân phận cao quý của mình, anh chửi:
- Đệt, vợ ông, ông còn không dám động, mày là cái thá gì mà dám động vào vợ ông?