Lần đầu tiên trong cuộc đời mà tôi lái xe bất chấp luật lệ giao thông, bất chấp đèn đỏ, bất chấp mình là luật sư, cứ thế lao như bay về nhà. Trong đầu tôi lúc này chỉ luẩn quẩn những lời mà cô giúp việc vừa nói, Bon tự nhiên mất tích, tôi chỉ cầu trời khấn Phật thằng bé không sao, nếu không tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội với mẹ chồng mình.
Khi chiếc xe vừa dừng lại trước cổng nhà tôi đã phi như bay lao vào bên trong hỏi cô giúp việc:
- Cô trông Bon thế nào mà để mất tích vậy ạ?
Cô Hoa hai tay vò chặt vào nhau, nước mắt ngắn nước mắt dài đáp:
- Cô vừa đi được một lúc thì tôi cho thằng bé ngồi ghế chơi lắp ghép như mọi ngày. Tôi vừa quay ra dọn dẹp một lát đã không thấy thằng bé đâu. Tôi tìm khắp nhà, khắp phòng rồi cũng không thấy.
- Cháu đã bảo cô là trông thằng bé thôi, không cần phải làm gì cả rồi mà.
- Tôi…tại tôi thấy thằng bé cũng ngoan.
Tôi thở dài không nói nữa, vì dù sao sự việc này cũng không ai muốn, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được Bon. Lúc ấy người tôi như ngồi trên đống lửa, phải cố gắng lắm tôi mới bình tình hơn một chút. Rồi bất chợt tôi nhớ đến camera trong nhà, tôi hỏi cô giúp việc:
- Cô đã xem lại camera chưa?
- Dạ tôi cuống quá nên chưa xem lại.
Tôi lại bắt đầu phi như bay lên phòng camera, tua lại thời gian trước đó, trong camera ghi rõ hình ảnh Bon chạy ra ngoài sân chơi, sau đó có người đàn ông dáng người cao tầm m75, cả người mặc bộ quần áo đen kín mít đến gần thằng bé, nói với thằng bé gì đó rồi bế Bon ra khỏi nhà. Tôi mở đến camera soi ngoài đường nhưng người đàn ông này lại đi xe không biển số. Có một điều tôi mắc thắc không biết phải Bon ngoan nên ai bế cũng được không mà khi anh ta bế Bon, thằng bé không hề khóc hay có phản ứng sợ hãi.
Nhưng lúc này tôi cũng không có nhiều thời gian mà phân tích chuyện đó, Bon đã bị bắt cóc. Nghĩ tới đó tôi lại bắt đầu run sợ, tôi vừa định bấm máy gọi cho Lâm thì lúc này anh đã về tới cổng.
Lâm vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng hỏi:
- Sao rồi em?
- Anh ơi…Bon bị bắt cóc rồi. Em check camera thấy một người đàn ông bế Bon lên chiếc xe màu đen không biển số.
Nói đến đây thì nước mắt tôi cũng rơi xuống, trái với thái độ của tôi thì anh lại rất bình tĩnh, anh thấy tôi khóc liền đưa tay quệt nước mắt lăn trên mặt tôi khẽ đáp:
- Ừ anh biết rồi. Em đừng khóc nữa, đừng sợ, sẽ tìm thấy thằng bé thôi.
Tôi sợ anh vẫn nghĩ Bon không phải con mình nên mới điềm tĩnh như vậy nên đành nói hết sự thật:
- Anh ơi, nhất định phải tìm thấy thằng bé. Anh báo luôn công an tìm thằng bé đi. Thằng bé là con của anh thật đấy, em xét nghiệm lại rồi, kết quả em vẫn để ngoài xe.
Khi tôi vừa nói dứt lời thì tôi đã nghe thấy tiếng mẹ chồng mình gào lên:
- Thằng bé đâu rồi? Cháu tôi đâu rồi?
Nhìn thấy tôi, bà liền cầm túi xách quật thẳng về phía tôi. Theo phản xạ Lâm ôm chặt lấy tôi, mặc kệ cho bà đang giận dữ:
- Cô đúng là con mụ đàn bà độc ác. Tôi nhờ cô trông cháu giúp tôi, vậy mà có việc trông thôi cũng không nên hồn. Cô trả cháu tôi đây, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì tôi sẽ sống chết với cô.
- Mẹ bình tĩnh xem nào.
- Giờ này là mày còn bảo mẹ bình tĩnh được à? Mày tránh ra tao phải dậy cho con rắn độc này bài học.
Bà nhất quyết lôi Lâm ra để đánh tôi nhưng anh vẫn kiên quyết ôm tôi thật chặt. Tôi nhìn anh bật khóc tức tưởi, tôi không sợ bị đánh, tôi chỉ sợ không tìm được thằng bé thì cả đời này tôi sống trong day dứt. Một lúc sau bố chồng tôi cũng đi tới kéo bà ra, ông quát:
- Bà yêu thương cháu bà mà giờ này bà vẫn muốn đứng đây đôi co với vợ chồng nó à?
Ông nói đến đây thì bà mới buông thõng tay xuống, rồi bà bắt đầu khóc, những giọt nước mắt không ngừng chảy dài xuống khuôn mặt đầy lo lắng. Tôi nhìn bà, cảm nhận rõ tình yêu thương bà dành cho Bon. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng mình khóc. Trên đời này, nụ cười có thể gắng gượng, nhưng nước mắt thì phải bắt buộc rơi vì một cảm xúc bên trong. Bởi vậy, việc bà tức giận muốn đánh tôi cũng là điều dễ hiểu.
Bà liếc mắt nhìn về phía tôi, gằn giọng nói một câu chắc nịch:
- Cút…mau cút đi tìm cháu về đây cho tôi. Không thì chị cũng đừng về cái nhà này nữa.
Lâm biết bà đang không kiềm chế được cảm xúc nên anh không nói không rằng nắm tay tôi bước vào trong xe rồi rời khỏi nhà. Trên đường đi tôi bảo anh:
- Mình phải đi báo công an anh ạ.
- Anh báo rồi.
- Hả? Sao anh biết Bon mất tích à?
- Ừ, cô Hoa gọi điện cho anh. Sau đó anh có check camera trên điện thoại, thấy đây là vụ bắt cóc nên anh đã báo công an. Chỉ là…
- Chỉ là sao ạ?
- Anh không biết đây là vụ bắt cóc thông thường hay là có lý do nào khác.
- Nếu bắt cóc thông thường để tống tiền thì chắc chắn giờ này mình phải nhận được cuộc gọi rồi.
- Đúng vậy.
Cả tôi và Lâm đều có những ngờ vực trong lòng nhưng tôi cũng không dám lơ là. Xe anh chạy dọc đường theo hướng xe mà camera ghi lại. Tôi biết tìm một người trong biển người là một thứ gì đó rất mơ hồ, nhưng lúc này đây chúng tôi cũng không thể ngồi yên được. Cả đoạn đường đi tôi gần như nhấp nhổm không yên, mắt lúc nào cũng chăm chú nhìn chăm chăm hai bên đường. Thế nhưng có nhìn mãi tôi cũng không thấy chiếc xe chở Bon đâu. Mà theo như kinh nghiệm tôi từng biết, đa số những vụ bắt cóc ngang đường chúng sẽ đổi sang xe khác. Tôi vì lo lắng quá mà hai tay cứ bấu chặt vào nhau tới hằn vết. Nếu như…thằng bé mà có chuyện gì thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Khi chiếc xe đang đi bỗng dưng tôi thấy một cô gái có dáng người rất giống Thảo lái xe vụt qua. Tôi thấy vậy liền quay sang bảo chồng:
- Anh ơi, hình như em vừa thấy Thảo đi qua. Mà cô ta đang công tác Sài Gòn cơ mà.
Lâm nghe xong liền ngay tức khắc lùi chiếc xe cho quay đầu xe lại. Nhưng mà chúng tôi đã mất dấu vết ngay sau đó. Chúng tôi lái xe tìm quanh khu vực Hà Nội khoảng 2 giờ đồng hồ thì tôi bảo Lâm:
- Anh gọi hỏi phía công an xem có tin tức gì chưa?
- Bạn anh làm công an, nó nói có tin tức gì nó sẽ gọi lại. Em đừng lo.
Lâm vừa dứt lời thì điện thoại rung lên một số máy lạ. Anh nghi hoặc nhìn màn hình điện thoại, tôi vội vàng bảo:
- Anh nghe đi, biết đâu là bọn bắt cóc.
Quả đúng như lời tôi vừa nói, Lâm vừa bấm nghe máy thì giọng một người đàn ông vang rõ lên ở loa ngoài:
- Mày có nhớ con trai mày không?
- Mày là ai?
- Mày đếch cần biết tao là ai. Nhưng mày nghe rõ đây, chuẩn bị sẵn 2 tỷ để chuộc lại con mày. Địa điểm chỗ nào ngày mai tao sẽ nhắn. Tao nghĩ nhà mày giàu thế, 2 tỷ cũng chỉ là cái móng tay thôi nhỉ.
- Mày thích chơi với tao à? Tao nói cho mày biết, mày đếch đủ tư cách để trao đổi với tao.
- Thằng chó, mày quên là tao đang giữ con mày à?
- Mày muốn làm gì nó?
- Mày mà khiến tao mất kiên nhẫn, tao giết chết mẹ nó luôn đấy.
- Tao thách mày đấy.
Tôi giật mình ngước mắt sang nhìn Lâm, tôi không hiểu sao anh lại nói như vậy với bọn bắt cóc, ngộ nhỡ chúng điên lên làm gì thằng bé thì sao. Tôi vội nói:
- Anh…hỏi địa điểm gặp mặt đi.
Nghe tôi nói vậy, Lâm cũng hạ giọng xuống 1 chút:
- Nhắn cho tao cái địa điểm.
Nói xong anh tắt phụt máy. Tôi nhìn anh, lo sợ hỏi:
- Không biết chúng có làm gì thằng bé không?
- Em đừng lo. Thằng bé nhất định sẽ an toàn.
Nói xong anh gọi điện cho bạn mình là công an để bàn bạc. Nhìn đồng hồ lúc này cũng quá 12 giờ trưa rồi, Lâm liền lái xe dừng lại trước một nhà hàng. Quả thực cổ họng tôi lúc này khô không khốc, cảm giác không muốn ăn nên bảo Lâm:
- Anh ăn đi. Em không muốn ăn đâu.
- Em phải ăn, không được bỏ bữa.
- Em thực sự không muốn ăn mà.
- Em lo cho thằng bé à?
Tôi gật đầu, anh đưa tay nắm lấy tay tôi:
- Ngốc, không phải lo. Em có biết bây giờ mẹ đẻ nó chắc gì đã lo cho nó bằng em.
- Người mẹ nào khi con mình gặp nguy hiểm đều lo lắng lắm đấy anh ạ.
- Nhưng không phải người mẹ nào cũng giống người mẹ nào.
Nói xong anh nhất quyết kéo tay tôi xuống xe bước vào nhà hàng. Lâm gọi hai suất cơm gà mà bình thường tôi thích ăn, nhưng lúc này cả miệng tôi đắng ngắt, cố lắm mới ăn hết nửa non.
Ăn cơm xong chúng tôi về nhà, mẹ chồng tôi gương mặt đầy mệt mỏi phi ra hỏi:
- Sao rồi? Tìm thấy thằng bé chưa?
Lâm lắc đầu đáp:
- Chưa. Nhưng mà bọn bắt cóc đã gọi điện tới rồi. Mẹ cứ yên tâm đi.
Nghe vậy bà lại bắt đầu ngồi phịch xuống khóc. Cả ngày hôm ấy ai cũng nhấp nhổm đứng ngồi không yên. Buổi chiều chồng tôi ra ngoài rất lâu. Bồ chồng tôi cũng trầm ngâm suy nghĩ, mẹ chồng tôi thì niệm Phật cầu nguyện liên tục. Thỉnh thoảng khi bà ngước mắt thấy tôi, cơn giận không kiềm chế được lại quát lên:
- Tốt nhất là cô nên cầu trời khấn Phật cháu tôi không có làm sao đi. Nếu nó mà có mệnh hệ gì thì cô chết với tôi, đồ sao chổi.
Bố chồng tôi nghe vậy lại lườm bà:
- Bà im đi, nhà chưa đủ rối à? Mà con Thảo đâu, con nó mất tích mà nó không về à?
- Nó đang mua vé về rồi. Sáng nay nó họp dở hội nghị gì đấy. Với lại bố mẹ nó ở nhà cũng đang cho người đi tìm rồi. Nhà mình với nhà bên đấy làm ăn cùng nhau biết bao nhiêu năm nay, bây giờ thằng bé mà làm sao thì đừng mong nhìn mặt mũi nhau.
- Giờ lại không lo cháu, lo không nhìn mặt nhau với nhà đấy cơ đấy.
- Ông bớt mỉa mai tôi đi. Tất cả là do con dâu quý hoá của ông gây ra đấy.
Tôi cũng không muốn ông bà cãi nhau vì mình, với lại Lâm trước khi ra ngoài có dặn tôi ở nhà đợi tin anh nên lúc sau tôi lên phòng để tránh bà thấy mặt mình. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cái Trang kể toàn bộ sự việc mình đã trải qua gần đây, nó nghe xong câu đầu tiên là trách tôi:
- Con điên, chuyện lớn như vậy mà giấu tao lâu vãi. Có còn coi tao là bạn bè nữa không đấy?
- Không phải, tao sợ mày lo cho tao thôi.
- Bố khỉ, thế bây giờ mày sao rồi?
- Tao đang trên phòng đợi Lâm. Bố mẹ chồng tao dưới tầng 1.
- Thế con mặt L** kia đâu?
- Con nào?
- Con Thảo mặt l** đấy, con nó mất tích thế đã ngất lên ngất xuống chưa?
- Cô ta đi công tác Sài Gòn chưa về.
- Ơ hay, tao mới gặp cô ta ở siêu thị mà. Sài Gòn cái quái gì?
- Mày chắc chứ Trang? Có nhìn nhầm không?
- Tao chắc như tình yêu của ông Lâm dành cho mày luôn. Trưa nay tao đi siêu thị mua đồ, tao với cô ta đứng cùng 1 quầy thanh toán mà.
- Nhưng mày mới gặp cô ta có lần ăn cơm gà ấy mà nhớ rõ vậy hả? ( tôi hỏi lại lần nữa cho chắc chắn).
- Đéo đâu, hôm tao tò mò đi tìm Facebook cô ta xem thử. Thế mới nhớ mặt chứ.
Nghe cái Trang nói đến đây thì tôi mới chắn chắn việc trưa nay tôi không nhìn nhầm. Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng vừa nãy mẹ tôi bảo cô ta đang đặt vé về, sáng nay vẫn có hội nghị gì trong Sài Gòn cơ mà. Tôi nói thêm với cái Trang vài câu rồi tắt máy suy nghĩ một hồi. Càng nghĩ tôi càng thấy có gì đó sai sai, kể cả lúc động tác người đàn ông kia bế Bon cũng rất bình tĩnh. Liên kết mọi thứ lại với nhau, tôi đã nghĩ đến trường hợp đây là một vụ bắt cóc cố tình để hướng tới tôi. Vì dù sao Thảo cũng là mẹ của bé Bon, chẳng có một người mẹ nào lại bình tĩnh khi con mình gặp nguy hiểm như vậy cả. Tôi không dám chắc suy nghĩ trong lòng mình có phải sự thật không nhưng tôi có cảm giác Lâm cũng đang nghĩ giống tôi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm nhưng mấy cuộc anh đều không nghe máy. Cứ như vậy thời gian trôi qua, đến tối bố mẹ chồng tôi đang chuẩn bị về thì Thảo từ ngoài phi vào, dáng vẻ hớt hải cùng khuôn mặt trắng bệch, gấp gáp bấu lấy tay mẹ chồng tôi nói:
- Cháu vừa xuống đến sân bay. Bon sao rồi bác, đã tìm thấy chưa ạ?
Mẹ chồng tôi lắc đầu nói:
- Chưa. Thằng Lâm cũng ra ngoài từ chiều giờ chưa thấy gọi về.
Nói xong cô ta quỳ sụp xuống ôm lấy mẹ chồng tôi, giọng nói kêu gào thảm thiết:
- Bon của cháu…lẽ ra cháu không nên để con rơi vào tay cô ta…Bon ơi….Bon ơi…mẹ xin lỗi.
Khóc lóc kêu gào một hồi thì bất ngờ cô ta ngước mắt nhìn về phía tôi, sau đó điên cuồng lao đến khiến tôi không có sự đề phòng, cái bạt tai giáng xuống thật mạnh làm tôi xây sẩm mặt mày:
- Là tại chị…tại chị mà con tôi mới ra nông nỗi này. Chị có biết thằng bé mới có 3 tuổi thôi không? Đêm nay nó sẽ ngủ thế nào, chúng nó có cho thằng bé ăn một bữa tử tế không? Chị là đồ độc ác, có phải chị cố tình để bọn nó bắt cóc con tôi đúng không?
Lúc đấy tôi điên lắm, nhìn rõ ánh mắt hả hê của cô ta khi đánh mình mà tôi không thể làm gì được vào lúc này. Tôi càng chắc chắn hơn suy nghĩ của mình. Nhưng mà bây giờ tôi có nói thì cũng chẳng ai tin, tôi cố gắng niệm câu thần chú “ nhẫn nhịn…nhẫn nhịn, đợi mọi chuyện sáng tỏ mày biết tay bà”.
- Việc bé Bon bị bắt cóc, tôi cũng không mong muốn.
- Chị đừng có mà ngụy biện, rõ ràng chị là người mong nó biến mất nhất, vì chị sợ bé Bo sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của vợ chồng chị.
Thảo vừa dứt lời thì bố chồng tôi lên tiếng:
- Thôi đủ rồi. Bác tin Duyên nó không phải hạng người như vậy đâu. Chuyện cũng xảy ra rồi, cháu làm loạn lúc này thì được gì chưa. Bây giờ tất cả yên tĩnh chờ đợi đi.
Nghe bố chồng tôi nói thế Thảo cũng không hài lòng nhưng bất đắc dĩ vẫn phải nghe lời ông. Cả nhà ngồi đợi Lâm đến 10 giờ không thấy anh về thì cũng ra về. Tôi sau đó lên phòng gọi điện, nằm chờ tới 2 giờ đêm vẫn chưa thấy anh về. Cuối cùng mệt quá tôi đã thiếp vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.
Đến sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì Lâm đã nằm bên cạnh ôm chặt lấy mình. Tôi vừa cựa người một cái anh đã gục vào vai tôi lên tiếng:
- Em ngủ thêm đi.
- Đêm qua anh về lúc nào đấy? Sao em gọi anh không được?
- Anh vừa mới về, muốn ôm em một lát để tiếp động lực.
- Từ chiều qua anh đi đâu vậy?
- Anh đi giải quyết một số việc.
- Thế bọn bắt cóc đã nhắn lại chưa?
Tôi vừa dứt lời thì tiếng đập cửa uỳnh uỳnh vang lên, giọng mẹ chồng tôi vọng lớn:
- Sáng bảnh mắt ra mà cô còn ngủ? Cháu trai tôi mất tích, cô có vẻ ăn ngon ngủ kỹ quá nhỉ?
Tôi định ngồi dậy mở cửa phòng cho bà thì Lâm kéo tay tôi lại:
- Để anh.
Nói rồi anh bước xuống giường, vừa mở cửa ra anh đã nói:
- Mẹ nói đủ chưa? Ngày nào mẹ không chửi vợ con là mẹ ăn không ngon à? Có việc gì mẹ cứ xuống dưới nhà rồi vợ chồng con xuống sau.
Nói rồi Lâm đóng sập cửa lại, tôi cũng lồm cồm ngồi dậy rồi đi đánh răng rửa mặt. Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi thì tôi thay đồ xuống dưới nhà. Tôi có chào ông bà nhưng bà không thèm trả lời lại. Lâm nói bọn bắt cóc đã gửi địa điểm và bây giờ anh sẽ đến đó. Tôi nghe vậy liền nói:
- Em đi với anh.
- Cô ở nhà cho tôi. Cô gây rắc rối chưa đủ nữa hả?
Nghe mẹ chồng nói vậy tôi đành im lặng, Lâm thấy thế anh nắm tay tôi:
- Vợ chồng mình đi.
Mặc kệ ý kiến của mẹ chồng anh vẫn cho tôi đi cùng mình. Khi chúng tôi đến điểm hẹn nhưng quái lạ lại không thấy một bóng dáng ai cả. Tôi định lên tiếng thì anh đã thản nhiên nói trước:
- Hôm nay trời đẹp nhỉ? Đứng ở bãi cỏ kia mà hôn nhau thì phiêu phải biết.
Trời ạ, tôi đến lạy cái ông này, giờ này còn tâm trí bay bổng như vậy nữa. Tôi nhíu mày quay sang bảo:
- Anh gọi lại cho bọn bắt cóc đi.
- Bọn nó không đến đâu.
Nói xong anh quay đầu xe lại lái một mạch về nhà. Khi chúng tôi về đến nhà thì đã thấy Thảo ở đấy, Bon đang ngồi trong lòng bà, đối diện với bà còn có một người đàn ông trung tuổi ăn mặc rất lịch sự nữa.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ Thảo đã chạy về phía chồng tôi, ấm ức nói:
- Anh Lâm, anh có biết chính vợ anh là kẻ chủ mưu bắt cóc con của chúng ta không? Bọn bắt cóc đã khai nhận hết rồi, cũng may là bố em tìm ra bé Bon sớm, không thì không biết thằng bé sẽ như thế nào?
- Vậy à?