Tôi nghe Lâm nói mà miệng không ngậm lại được cứ cười như con dở. Anh thấy thế lại lườm tôi một cái:
- Tôi nói không đúng à?
- Đúng, anh nói gì chẳng đúng.
- Chồng của luật sư mà lại.
Lúc ấy tôi đứng hình mất một lúc, trong tim mơ hồ dâng lên cảm giác ngọt ngào đến khó tả. Chẳng hiểu sao mặt tôi trong thoáng chốc cũng đỏ lên, nuốt từng ngụm nước bọt mà cứ ngỡ mình vừa uống nước đường. Chồng tôi khẽ cười, anh vừa định lên tiếng bảo gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
Trong thời gian đợi anh, tôi ngồi lặng lẽ nhâm nhi tách cafe, trầm mình nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, có những giây phút tôi đã tự tưởng tượng ra em bé của tôi đang mỉm cười nhìn tôi trong một cái khung cảnh đẹp đến mức trọn vẹn như thế này. Mấy ngày nay, tâm trạng của tôi cũng ổn hơn mấy ngày đầu, nhưng nỗi đau mất con thì chắc chắn không bao giờ lành, nó sẽ mãi mãi âm ỉ trong tim. Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì bất ngờ một giọng nói trầm khàn vang lên:
- Chào em, thấy em ngồi một mình đã lâu, em có thể cho phép anh ngồi cùng em được chứ?
Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, áng chừng cũng chạc tuổi chồng tôi. Tôi thẳng thừng đáp:
- Tôi không quen anh. Phiền anh đi chỗ khác giùm.
- Trước lạ sau quen mà em.
- Chỗ này có người ngồi rồi. Anh đi chỗ khác đi.
- Vậy thì em có thể cho anh xin số điện thoại của em được không?
- Không được.
- Vì sao?
Người đàn ông kia vừa dứt lời thì giọng chồng tôi vang lớn lên:
- Vì đợi ông mày cho phép!
Người đàn ông khi thấy sự xuất hiện của Lâm liền nhíu mày, sắc mặt tỏ rõ vẻ khó chịu. Anh ta bảo:
- Mày là thằng nào?
- Tao là chồng cô ấy.
Nói rồi Lâm bước đến kéo sát tôi vào người anh, bàn tay anh vòng qua người đặt lên bờ vai mảnh khảnh của tôi. Người đàn ông kia nghe anh nói vậy liền không nói gì nữa rồi xoay người rời đi. Anh vẫn đặt tay lên vai tôi một lúc lâu như vậy khiến tim tôi càng lúc càng xốn xang, rạo rực. Mãi lúc lâu sau anh mới giật mình buông tay ra khỏi người tôi, tôi liếc mắt nhìn anh, thấy mặt anh vẫn còn đang rất khó chịu. Tự nhiên tôi lại thấy trong lòng có chút hả hê, tôi tủm tỉm cười trêu anh:
- Kể ra anh cũng không nên nặng lời như vậy?
Lâm nghe thấy tôi nói vậy liền cau mày quát:
- Thế nào mà nặng lời. Hay là em thích đi theo thằng đó? Đấy thích thì đi luôn đi.
- Anh ghen à?
- Điên, ghen gì, sao phải ghen, tôi trước nay không bao giờ biết ghen.
Tôi bĩu môi đáp:
- Không ghen? Không ghen mà thái độ anh lại như thế. Mặt anh hiện lên chữ “ghen” to đùng rồi kia kìa.
Lâm nhíu mày nhìn tôi, sau đó anh trả lời:
- Ừ thì cũng một chút.
- Vậy là anh đang ghen đúng không?
- Sao em hỏi nhiều thế nhỉ? Ừ đấy, tôi ghen đấy. Ghen thì làm sao?
Tôi nghe vậy lại càng được đà trêu tiếp:
- Người ta bảo có yêu mới có ghen. Vậy chứng tỏ anh yêu tôi rồi đúng không?
- Muộn rồi, đi về.
- Ơ kìa…
Nói xong Lâm đứng dậy, anh không trả lời thẳng câu hỏi của tôi nhưng mà lòng tôi cũng lờ mờ biết câu trả lời rồi. Cái tính ông này tôi còn lạ gì nữa, với cái bản tính cao ngạo ấy thì chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói yêu tôi.
Trên đường về khách sạn, tự nhiên Lâm chủ động hỏi tôi:
- Duyên, tôi hỏi em phải trả lời thật nhá.
Tôi liếc mắt thấy mặt anh bất ngờ nghiêm túc lạ thường khiến tôi cũng có chút nghi hoặc trong lòng.
Tôi rất sợ những câu hỏi sắp tới đây của anh sẽ là một thứ gì đó tồi tệ, ví dụ như “ nếu xa tôi em có buồn không” hoặc “ nếu tôi phải nghe lời mẹ tôi để rời xa em thì sao”. Nó làm tôi liên tưởng tới những bộ phim tôi hay xem, nam nữ chính đang hạnh phúc xong đùng cái chia tay sau đó. Thế nhưng tôi vẫn bình tĩnh đáp:
- Anh cứ hỏi đi.
- Có phải em thích tiền nhất không?
Tôi kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn Lâm:
- Tiền?
- Ừ. Em trả lời đi.
- Thực ra tiền thì ai chẳng thích.
- Ngoài tiền ra, em có mê trai đẹp không?
- Anh hỏi thừa, trai đẹp thì ai chẳng mê.
- Sắp tới sinh nhật em rồi, em muốn mua quà gì không?
Tôi dừng lại vài giây suy nghĩ, anh càng hỏi càng khiến đầu óc tôi rối như tờ vờ.
- Không.
- Vậy thì anh tặng bản thân cho em nhé. Vừa có tiền vừa đẹp trai, đúng với sở thích của em luôn.
Lúc trước lòng tôi còn lo sợ bao nhiêu thì giờ lại ngọt ngào bấy nhiêu. Không gian thời gian giống như ngừng lại tại giây phút đó, tôi không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Tôi đọc được trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như có một chút gì đó ấm áp và cả sự chân thành nữa. Tôi tủm tỉm cười nói:
- Món quà to vậy tôi làm sao dám nhận.
- Đã là vợ chồng rồi mà em còn không định thay đổi cách xưng hô sao?
- Tôi…
- Lại tôi!
- Ờ thì em…em được chưa?
Nói xong hai má tôi cũng đỏ lựng lên như gấc, tôi đành vội vàng quay mặt ra hướng cửa để che đi cảm xúc ngốc ngếch của bản thân. Tôi biết quãng đường phía trước của chúng tôi còn rất nhiều thử thách, nhưng mà bây giờ tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn một lòng một dạ tận hưởng cùng anh trong những giây phút hạnh phút này.
Tôi mang theo tâm trạng lâng lâng hạnh phúc trở về khách sạn. Chúng tôi lên giường nằm, rõ ràng đã cùng nhau trải qua biết bao giấc ngủ nhưng hôm nay trong lòng có một cảm xúc lạ lắm. Lâm thấy tôi nằm sát tường, anh kéo tôi lại gần mình rồi nói:
- Lạnh nhỉ?
- Anh lạnh à? Lạnh thì cho nhiệt độ phòng cao lên.
- Không ăn thua đâu.
- Thế phải làm gì với hết lạnh? Tôi…
Tôi nói đến đây mới chợt nhớ quen miệng mà lỡ lời. Nhìn ánh mắt anh tôi lại vội vàng sửa lại:
- Em thấy bình thường mà.
- Nhưng anh thấy lạnh.
Nói xong anh chủ động cho tôi nằm gối đầu lên tay anh, anh ôm tôi rất chặt, cái ôm như kiểu sau bao ngày xa cách mới trùng phùng. Mặc dù tôi vẫn còn hơi gượng gạo nhưng vẫn chủ động đưa tay ôm lấy eo anh. Thế rồi bất ngờ anh cúi xuống đặt môi mình lên môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào và mềm mại đến mức tôi không muốn rời. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của tình yêu. Thậm chí bây giờ trong đầu tôi vẫn còn chưa dám tin đây là sự thật, một thứ mà tôi tưởng chừng cả đời này chẳng bao giờ với tới, bây giờ bỗng dưng lại nắm gọn trong tầm tay, càng nghĩ trái tim tôi lại đập nhanh liên hồi. Chiếc lưỡi ướt át của anh càng lúc càng tiến sâu vào bên trong như muốn càn quấy hết thảy sự ngọt ngào trong khoang miệng. Thơm thơm, ngọt ngọt, phảng phất mùi hương nước hoa đặc biệt, đúng là cái dư vị của tình yêu nó kỳ diệu thật đấy, làm tôi mãi không dứt ra được. Lúc ấy, đầu óc tôi cũng bị nụ hôn của anh làm cho tê liệt cả người, mọi thứ trống rỗng đến mức chỉ biết ngoan ngoãn phối hợp cùng anh.
Đang hôn thì bất ngờ anh dừng lại, khẽ cười hỏi tôi:
- Thấy khó chịu không?
Tôi biết thừa hàm ý câu hỏi của anh là gì nên xấu hổ đỏ bừng mặt. Tôi lắp bắp đáp:
- Không…em làm gì mà khó chịu. Nụ hôn ngọt vậy cơ mà.
- Em còn đánh trống lảng. Nói thật đi, có phải em cũng khó chịu giống anh?
Ờ thì tôi cũng khó chịu thật đấy, bị trai đẹp kích thích như thế không khó chịu thì có mà liệt dương rồi. Thế nhưng tôi vẫn cứ cố cãi sống cãi chết mình không sao. Cuối cùng Lâm mãi không chịu buông tha cho tôi, tôi đành phải thừa nhận:
- Ờ thì em cũng khó chịu một chút.
- Nếu hôm nay không phải đang kiêng cữ thì em chết với anh.
Tôi nhìn Lâm, chu mỏ trêu:
- Được bao nhiêu phút mà đã doạ em chết thế hở?
- Em thích bao nhiêu phút?
- Em không biết.
- ít thì 40 phút, nhiều thì hơn tiếng. Đủ tiêu chuẩn của em chưa?
Mặt anh thản nhiên vô tư, tôi thì xấu hổ đỏ lựng cả mặt. Tôi biết mình dại rồi, dại vì trêu nhầm một cao thủ tình trường. Chúng tôi ôm nhau ngủ suốt cả một đêm, đến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đã không thấy anh đâu cả. Lúc tôi ngước mắt nhìn ra ngoài thì thấy Lâm đang đứng đó. Tôi bước chân xuống giường, định ôm anh từ phía sau để làm cho anh bất ngờ thì không ngờ lúc đó anh đang nghe điện thoại. Khi tôi tới gần mới biết đó là mẹ chồng mình. Phòng rất im ắng, cộng với tiếng mẹ chồng tôi nói lớn nên tôi có thể mang máng nghe được:
- Bây giờ anh giỏi quá rồi đấy, hôm trước tôi đã nói như thế với anh mà anh còn nhất quyết nên nó, lại còn đưa nó đi du lịch nữa. Thế tóm lại bây giờ anh chọn nó chứ không chọn mẹ đúng không?
- Mẹ, con không chọn ai cả vì ai cũng là người quan trọng với con. Cưới xong con cũng chưa đi đâu cả nên giờ đi bù. Mẹ ở nhà cứ lo cho sức khỏe của mình cho tốt là được.
- Anh muốn bên nó thì để cho mẹ chết đi chứ còn lo cho sức khỏe của mẹ làm gì. Bao nhiêu năm tôi tự hào anh là người sáng suốt, vậy mà giờ anh vì nó mà chống đối lại mẹ.
- Mẹ vẫn chưa khỏe hẳn đâu, mẹ cứ quát vậy mất sức lắm. Còn những gì mẹ nói về Duyên, con vẫn khẳng định cô ấy không phải người như thế.
- Nó còn tởm lợm hơn thế đấy con ạ. Nó không đơn giản đâu. Mẹ xin mày đấy Lâm, mày vì mẹ, vì gia đình, vì gia tộc, và vì chính bản thân mày, tốt nhất bây giờ hai đứa chưa có con thì ly dị đi. Đứa bé mất cũng là để cho chúng mày giải thoát cho nhau. Còn mẹ, cả đời này mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận nó làm dâu nhà này đâu.
- Mẹ, mẹ đừng ép con, con yêu Duyên, con sẽ không bao giờ chia tay cô ấy. Mẹ theo Phật pháp, mẹ cũng biết vợ chồng đến với nhau ở kiếp này đâu phải dễ, sao phút chốc mẹ lại nói li dị đơn giản như vậy.
- Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì mày, vì cái gia đình này. Mày mà không nghe mẹ, mẹ chết cho mày xem.
Sau đó Lâm không trả lời lại nữa mà trực tiếp tắt máy. Tôi sợ khi anh quay lại nhìn thấy tôi sẽ khó xử nên vội vàng chạy về giường giả bộ như mình mới ngủ dậy. Lâm đứng ngoài ban công một lúc rất lâu, tôi nhìn phía sau bóng lưng anh, tự nhiên tôi thấy thương anh nhiều biết mấy. Chắc chắn anh đang là người rất khó xử, tôi không muốn anh khó xử nhưng tôi lại sợ phải xa anh bởi vì tôi yêu anh rất nhiều, tôi không thể buông tay anh được. Tôi có đang ích kỷ quá không?
Lúc anh nói chuyện với mẹ chồng tôi vẻ mặt căng thẳng là thế, ấy vậy mà khi anh quay lại nhìn tôi với sắc mặt rất dịu dàng, anh hỏi:
- Em ngủ dậy lâu chưa? Sao không gọi cho anh?
Tôi mỉm cười đáp:
- Em mới dậy thôi. Bây giờ chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt nè.
- Ừm vậy đi đánh răng rửa mặt đi. Xong mình đi ăn sáng rồi đi chơi.
- Dạ vâng.
Ngày hôm ấy, anh đưa tôi đi rất nhiều nơi nổi tiếng ở Đà Lạt, ăn rất nhiều món ngon, chúng tôi chụp ảnh cũng không ít. Mà ở bên Lâm lâu tôi mới phát hiện anh có một năng lực rất đặc biệt, chỉ cần anh liếc mắt một cái thôi cũng đủ để làm đốn tim vạn cô gái. Nhưng cũng cái ánh mắt lạnh nhạt đó có thể khinh bỉ người khác xuống tận bùn đen. Đối diện với ánh mắt như vậy, mặc dù có rất nhiều cô gái trên đường để ý tới anh, nhưng cũng chỉ dám dừng lại bằng một ánh mắt ngưỡng mộ từ xa.
Buổi chiều chúng tôi đi qua một công viên giải trí, tôi nhất quyết muốn anh dừng xe lại xuống chơi. Anh mới đầu còn cốc nhẹ vào trán tôi trách:
- Đúng là trẻ con. Thôi còn nhiều chỗ khác hay hơn.
- Anh đến đây bao giờ chưa?
- Chưa.
- Đúng là phí tuổi thơ thật.
Nói xong tôi nằng nặc kéo anh vào khu vui chơi. Tôi bắt anh ngồi trên ngựa phi cùng tôi, rồi lúc ngồi trên vòng quay xe lửa, mặc dù tôi sợ lắm nhưng khi cổ họng phát ra những tiếng la hét thất thanh cũng khiến tôi cảm giác như vừa trút được một gánh nặng lớn trên người. Lâm ngồi bên cạnh tôi, anh tưởng tôi hoảng sợ thật nên đã kéo tôi lại ôm vào lòng mình.
- Sợ thế này lần sau chừa chưa?
- Ai bảo anh là em sợ. Anh hét thử đi, thoải mái lắm.
- Không.
- Hét đi mà. Thoải mái lắm đấy.
- Thoải mái làm sao bằng khi hôn em.
Nói xong anh cúi xuống hôn chụt lên môi tôi một cái, cảm giác ngọt ngào đến truỵ tim. Thế rồi anh cứ ôm chặt lấy tôi như vậy cho đến khi vòng quay kết thúc. Lúc xuống đến nơi tôi có cảm giác chóng mặt, cả người lâng lâng nên sau đó chúng tôi không có đi đâu chơi thêm mà trở về khách sạn.
Buổi tối Lâm đi tắm, tôi ngồi giường nhắn tin với cái Trang, bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, theo phản xạ tôi quay đầu nhìn thì thấy tin nhắn của anh hiện đến. Vốn ban đầu tôi cũng không muốn để ý nhưng khi thấy số được lưu tên “Thảo”, sự tò mò trong tôi trỗi dậy, tôi cầm điện thoại xem thử, Thảo nhắn là:
- Bao giờ anh về? Bác lo cho anh lắm đấy. Nay em sang thăm bác, thấy bác tiều tụy với sức khỏe không ổn lắm đâu. Bác cũng khóc rất nhiều nữa. Anh vì cô ấy mà đối xử với mẹ mình như vậy có đáng không?
Tôi ngồi tha thẩn suy nghĩ, khi tôi nghe thấy tiếng cạch cửa phòng, tôi sợ anh thấy tôi đọc trộm tin nhắn của mình nên vội vàng đặt điện thoại về chỗ cũ.
Tối đó chúng tôi cũng không đi đâu chơi thêm, từ chập tối đến đêm cứ dính lấy nhau như sam. Hôm đó tôi cũng thẳng thắn hỏi trực tiếp về mối quan hệ hiện tại của chồng và Thảo.
- Em biết em không nên nhắc lại quá khứ của anh. Nhưng em thấy Thảo còn yêu anh lắm.
- Liên quan gì đến anh.
- Nhưng mẹ ưng cô ấy lắm. Em thấy cô ấy cũng muốn quay lại với anh lắm đó.
- Em hãy nghe cho kỹ, nếu không có sự cho phép của anh, bà nội anh sống lại cũng không làm gì được. Mà em biết chắc chắn bà nội phải lớn hơn mẹ rồi đúng không?
Tôi muốn cười nhưng vẫn cố làm mặt nghiêm túc hỏi tiếp:
- Nhưng mà nếu như mẹ nhất quyết bắt em rời xa anh thì sao?
- Không sao. Dù có thế nào anh cũng sẽ nắm chặt tay em, bên em cả quãng đời còn lại.
Tôi sung sướng ôm chặt lấy anh, mặc dù không biết trong lời nói ấy bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả, nhưng nó cũng tiếp cho tôi một nguồn động lực vô cùng lớn lao.
Chúng tôi ở Đà Lạt tới ngày thứ 5, đi gần như là hết các địa điểm nổi tiếng, ăn cũng rất nhiều món ngon đặc sản. Đêm đến lại ôm nhau ngủ trong hạnh phúc. Thế rồi cuộc chơi nào cũng phải đến ngày kết thúc, hôm ấy Lâm nhận được điện thoại phải về nhà gấp. Tôi cũng không rõ đó là chuyện gì, nhưng khi cả hai chúng tôi bước chân tới cửa nhà đã thấy bố mẹ chồng tôi và Thảo ngồi ghế sofa. Đặc biệt là còn có sự xuất hiện của một đứa bé chừng 3 tuổi. Vừa nhìn thấy Lâm, bà đã nói lớn với đứa bé:
- Bon, chạy ra chào bố đi con. Đó là bố của con đấy.