Trên đường đi tới bệnh viện, lòng tôi đau như đã chết tâm rồi. Lúc ở phòng khám, tôi không biết mình có nhìn nhầm không, nhưng hình như Lâm đã khóc. Khi bác sĩ trao đổi với chúng tôi, tâm trí tôi lúc ấy bất ổn đến điên cuồng. Cuối cùng bác sĩ khuyên tôi nên vào viện kiểm tra, suốt cả quãng đường Lâm nắm chặt lấy tay tôi, thế nhưng tâm trí tôi lúc này không thể nào nghĩ ngợi được nhiều nữa. Có những lúc tôi sợ đến nỗi cảm giác sắp kiệt sức, nhưng tôi không cho phép mình gục ngã, tôi sợ khi tôi gục ngã rồi khi tỉnh dậy sẽ không còn được gặp con tôi nữa. Thế nên dù có thế nào tôi cũng cố gồng lên để tỉnh táo nhất có thể.
Lúc đến bệnh viện, Lâm đã gọi trước cho bác sĩ nên tôi được đi thẳng vào phòng siêu âm. Lúc đó tôi đã hy vọng mọi thứ chỉ là sự nhầm lẫn, dù 1% hy vọng tôi vẫn cố gắng, vậy mà bác sĩ lại nói:
- Thai 18 tuần 3 ngày đã không còn tim thai. Chia buồn cùng gia đình.
Bốn chữ “ không còn tim thai” sao mà nghe tàn nhẫn đến thế. Tôi nghe xong theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng mình như một người mẹ bảo vệ đứa con. Tôi lắc đầu, vừa rơi nước mắt vừa nói:
- Không, bác sĩ nói đây chỉ là một sự nhầm lẫn đi bác sĩ. Bác sĩ siêu âm kỹ lại giúp cháu, cháu xin bác sĩ đấy. Cứu con cháu…làm ơn cứu con cháu đi mà.
- Cô hãy bình tĩnh. Hãy coi như đứa bé không có duyên với mình. Bây giờ phải lấy đứa bé ra khỏi cơ thể, thai chết lưu ở trong tử cung thời gian dài sẽ dẫn đến nguy cơ rối loạn đông máu gây nguy hiểm cho người mẹ.
Tôi nghe đến đây như hoá điên, gào lên trong vô vọng, đầu liên tục lắc:
- Không…không ai được làm hại con tôi, không ai được lấy con tôi ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi ngồi thu lu một góc giường, nước mắt chảy xuống miệng đắng ngắt và mặn chát cả cõi lòng. Tôi đã từng trải qua biết bao nhiêu đau khổ, nhưng cuối cùng khi biết con không còn ở với mình nữa thì tôi mới nhận ra chẳng gì đau khổ bằng mất con. Lâm cũng đi đến bên cạnh tôi, anh ôm chặt lấy tôi vào lòng, giọng nói của anh đầy khổ sở:
- Duyên, bình tĩnh đi. Hãy chấp nhận sự thật đi.
Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh lắc đầu nói:
- Không. Con của chúng ta vẫn khỏe mạnh mà anh.
Rõ ràng tôi biết rất rõ bác sĩ không lừa mình nhưng trong tiềm thức tôi cứ cố gắng xây cho mình bức tường mang tên “ hi vọng”. Vậy mà Lâm lại lắc đầu, cái lắc đầu giống như một đòn trí mạng giáng xuống người tôi, đau không thở nổi. Sau đó Lâm đưa tay lau nước mắt cho tôi, giọng anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
- Tôi xin em, hãy để con ra đi thanh thản. Tôi cũng đau lắm chứ, nó là con của tôi cơ mà.
Nghe Lâm nói tôi lại càng không kìm được mà khóc nấc lên trong lòng ngực anh. Anh lại nói tiếp:
- Nghe tôi, bây giờ phải nghe theo bác sĩ. Rồi sau này chúng mình sẽ lại có những đứa con khác.
Nước mắt tôi nhoè đi khi nhìn Lâm, dừng lại vài giây suy nghĩ tôi gật đầu đồng ý. Sau đó bác sĩ quyết định nong cổ tử cung và hút thai ra. Trong suốt quá trình đó, tôi cảm nhận rõ mồn một, nhất là lúc hình hài của con tuột ra khỏi cơ thể tôi. Cảm giác đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần ấy chắc có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ quên.
Xong xuôi, tôi được nằm trên chiếc giường sắt đẩy về giường bệnh. Thế giới trong tôi cũng như dừng lại, vậy là đứa con của tôi và anh đã ra đi…đi thật rồi…
Tôi nằm không biết bao nhiêu lâu thì thiếp vào giấc ngủ. Đến lúc tôi tỉnh dậy, vẫn như thói quen cũ mà đưa tay sờ lên bụng mình rồi sau đó lại giật mình khi bụng đã phẳng lỳ không còn gì nữa. Theo như một phản xạ, tôi lại như một người điên mà gào lên:
- Con….con tôi đâu rồi?
Lâm lúc này cũng chạy từ ngoài vào, trên tay anh còn xách theo cái cặp lồng cháo. Anh vội vàng đặt cặp lồng xuống bàn rồi ngồi xuống giường, ôm chặt lấy tôi:
- Em nằm nghỉ ngơi đi, sức khỏe vẫn còn yếu lắm đấy.
- Anh ơi…con mình…con mình…
- Tôi biết…tôi xin em phải bình tĩnh. Bây giờ quan trọng là em phải cố gắng ăn cho lại sức. Mình còn trẻ, biết đâu sang năm lại đẻ phát 2 đứa.
Đứa bé này đến với tôi là một điều nằm ngoài dự đoán, nói đúng hơn là một sự cố, nhưng từ khi biết có sự xuất hiện của con, tôi đã dành hết tình yêu thương của mình cho con. Tôi nghĩ đó là một món quà đặc biệt mà ông trời dành cho tôi, hằng ngày tôi đã sống trong niềm hạnh phúc và mong ngóng chờ đợi con đủ ngày đủ tháng để ra với mình. Thậm chí vì háo hức quá tôi đã thường xuyên vào mạng xem những bộ quần áo trẻ em, tự tưởng tượng trong đầu con mặc chắc chắn sẽ rất đẹp. Tôi còn hay vào các group mẹ bỉm sữa và kinh nghiệm chăm trẻ sơ sinh trên face book để tìm hiểu. Nhưng giờ thì cũng hết thật rồi…hết thật rồi…con đã bỏ chúng tôi mà đi rồi…đi thật rồi.
Tôi mím chặt môi khóc một lúc rất lâu. Lâm lặng lẽ ngồi yên ôm lấy tôi khóc như vậy. Khi tôi ngước mắt nhìn lên thì thấy mắt anh cũng đã đỏ hoe, tôi biết anh cũng đang đau lắm, lúc tôi mang bầu anh đã từng quan tâm và yêu thương đứa bé này biết nhường nào. Người ta thường nói đàn bà khóc bằng giọt nước mắt, đàn ông khóc bằng trái tim, nhưng khi đàn ông cũng rơi nước mắt là nỗi đau ấy quá lớn khiến họ không thể kìm nén được. Và Lâm đã khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc vì con, lần thứ hai cũng vì con.
Lúc sau Lâm lên tiếng:
- Tôi lấy cháo cho em ăn nhé.
- Tôi không muốn ăn.
- Không ăn cũng phải ăn. Bây giờ em bắt buộc phải nghe lời tôi.
Nói xong anh lấy cháo cho tôi ăn. Cơ thể tôi vẫn còn yếu nên tay vẫn hơi run run. Lâm thấy vậy chủ động xúc cháo cho tôi, từng thìa cháo đưa vào miệng lại đắng ngắt vô cùng.
Lâm đút cho tôi đến thìa cháo thứ 5 thì bố mẹ chồng tôi đến. Bà vừa nhìn thấy tôi đã hỏi:
- Sao rồi? Sao lại bị lưu thai? Cô làm mẹ kiểu gì mà con chết trong bụng mình cũng không biết hả?
Tôi nhìn mẹ chồng, bà nói phũ phàng nhưng lại rất đúng. Tôi tự trách mình đúng là người mẹ vô tích sự, nghĩ đến đó tôi lại bắt đầu rơi nước mắt. Lâm thấy vậy, giọng anh hơi khó chịu bảo mẹ mình:
- Mẹ, mẹ không thấy cô ấy cũng đang rất mệt à? Chuyện này không ai mong muốn cả.
- Nhưng nó làm mẹ nó phải biết cơ thể mình ra sao chứ.
Bố chồng tôi thấy thế cũng nặng nề thở hắt ra một tiếng:
- Tôi đưa bà đến đây để hỏi thăm với động viên vợ chồng nó. Chứ không phải bà đến để trách móc. Tôi với bà mất cháu nhưng vợ chồng nó cũng mất con kia kìa.
Nói xong ông mới quay qua bảo tôi:
- Thôi thì sự việc cũng như vậy rồi. Con bây giờ cứ cố gắng nghỉ ngơi với tẩm bổ nhiều vào. Mất con ai cũng khổ, vết thương này cũng phải lâu ngày mới lành. Nhưng suy nghĩ lạc quan lên, tuổi còn trẻ vợ chồng còn có những đứa con khác.
- Dạ vâng ạ.
Bố mẹ chồng tôi ở lại thêm một lúc thì cũng về. Khi cửa phòng đóng lại, lời nói của mẹ chồng mới khiến tôi sực nhớ ra rằng quên không hỏi bác sĩ nguyên nhân làm sao con tôi lại mất tim thai.
Tôi bảo Lâm:
- Anh có hỏi bác sĩ nguyên nhân làm sao thai chết lưu không?
- Bác sĩ cũng có giải thích vài nguyên nhân, cũng kể nhiều trường hợp đang khỏe mạnh lại mất tim thai. Thôi em đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ phải cố gắng nghỉ ngơi và ăn thật nhiều vào mới có sức.
Nói xong anh đặt lại gối đầu cho tôi, hôm sau chắc Lâm đã nói chuyện với mẹ tôi nên bà cũng gọi điện đến hỏi:
- Con sao rồi? Bây giờ trong người cảm thấy thế nào?
Nghe được giọng mẹ, từ đâu nước mắt lại kéo đến rơi như mưa. Tôi nghẹn ngào đáp:
- Con không sao.
- Mẹ nghe mày lại đang khóc đấy à?
Tôi im lặng không nói lên lời. Mẹ lại nói tiếp:
- Mẹ biết mày cũng đang rất đau lòng nhưng mà một lần sa bằng ba lần đẻ. Bây giờ mày phải nghỉ ngơi cho lại sức, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ. Lấy chồng xa, những lúc thế này bố mẹ không có ở bên thì càng phải cố gắng biết chưa? Nếu không muốn ăn thì cũng phải cố gắng mà ăn vào mới có sức. Vợ chồng còn trẻ thì nhiều cơ hội.
Lúc đó tôi sợ quá nên đã buộc miệng hỏi mẹ:
- Mẹ, liệu con còn cơ hội được làm mẹ nữa không? Sao tự nhiên con của con đang khỏe lại mất tim thai vậy? Hay do cơ thể con có vấn đề.
- Suy nghĩ linh tinh đi đâu vậy con. Có, nhất định là sẽ có. Như chị Mùi nhà bác Vân đấy, cũng bị lưu thai tuần thứ 22, bây giờ đẻ sòn sòn 3 năm 2 đứa kia kìa.
- Con sợ lắm mẹ ạ.
- Yên tâm. Để mai mẹ đi cắt cho mày ít thuốc bắc uống. Nhớ là phải nghe lời mẹ, cố gắng ăn và nghỉ ngơi đấy.
- Dạ vâng ạ.
Tôi vừa tắt điện thoại thì cái Trang hớt hải từ ngoài chạy vào. Nó vừa nhìn thấy tôi đã ngồi xuống giường rồi nắm tay tôi khóc rưng rức:
- Khổ thân, sao lại nông nỗi này chứ. Nhưng mà đừng buồn nữa nhé, kiểu gì rồi con cũng sẽ về với mày thôi.
- Ừ tao biết rồi.
- Mới có 1 đêm không gặp mà nom mày hốc hác xanh xao. Tao nay xin nghỉ làm ở nhà hầm gà ác cho mày đấy. Nhớ lát phải ăn hết không được phụ công của tao.
- Ừm, tao sẽ cố ăn.
- Thế ông Lâm đâu? Ai đang ở viện chăm mày?
- Ông Lâm vừa ra ngoài mua thêm thuốc bổ rồi.
- Mẹ chồng mày đã vào chưa?
- Vào tối qua rồi, được lúc rồi về. Mà không biết bao giờ được xuất viện, ở trong này buồn quá.
- Ở đây cho khỏe hẳn rồi hãn về. Một lần sa bằng ba lần đẻ đấy. Mà nghe nói phải kiêng cữ giữ lắm.
- Ờ mà mày cũng hiểu biết phết nhỉ. Hơn cả tao đấy.
- Bố khỉ, lên mạng tìm hiểu thì mới biết đấy. Mà ăn gà nhá, tao lấy ăn luôn cho nóng.
- Thôi, ông Lâm vừa bắt tao ăn cháo gà rồi. Giờ lại ăn nữa thì chỗ đâu mà chứa. Lát tao ăn.
Nói chuyện với cái Trang thêm vài câu thì Lâm về. Xong nó cũng biết ý về luôn lúc đó. Tôi ở viện đến ngày thứ 3 thì nằng nặc đòi về nên Lâm cũng chiều theo ý tôi. Dù sao về nhà nằm nghỉ ngơi cũng thoáng hơn ở viện.
Tôi xuất viện về nhà được lúc thì mẹ chồng tôi cũng có qua thăm. Lần này bà cũng không nói nặng lời gì với tôi nữa, nhưng thái độ cũng không thoải mái cho lắm. Lúc sau tôi cứ tưởng bà về rồi, nhưng đến khi tôi bước ra tới cửa thì tiếng Lâm cất lên:
- Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ.
- Ừ nói đi.
- Thực ra con định nói với mẹ từ hôm trước rồi nhưng mấy lần đều không có cơ hội. Con biết mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này vì đứa bé trong bụng Duyên, và vì sự kiên quyết của con. Nhưng dù sao đi chăng nữa mẹ cũng đã đồng ý cô ấy làm dâu của mẹ rồi thì mẹ cũng nên đối xử tốt với cô ấy một chút. Có thể mẹ còn nhiều khúc mắc với cô ấy, nhưng xin mẹ đừng nói lời khó nghe với cô ấy nữa. Bây giờ cô ấy đủ mệt mỏi rồi, mất con là điều không ai mong muốn. Nhiều lúc con thấy mẹ quát cô ấy, con cũng rất khó xử. Con mong mẹ có thể vì con mà mở lòng hơn với Duyên.
- Nhưng Lâm à, con không cảm thấy nó lấy con là vì tiền của con thôi sao?
- Mẹ, con là người sống với cô ấy, chẳng lẽ con lại không hiểu cô ấy bằng mẹ?
- Nhưng…
- Nhà mình neo người, mẹ lại chỉ có mình con là con trai, nên con cũng mong cả nhà được hoà thuận.
Sau đó tôi không nghe thấy bà trả lời nữa. Rồi tiếng giày vang lên cho tới khi khuất xa. Tự nhiên nghe những lời Lâm vừa nói khiến sống mũi tôi cay cay. Có lẽ anh là người đàn ông đầu tiên tôi quen mà biết suy nghĩ sâu xa như vậy. Tôi cứ ngỡ trước kia anh đối xử tốt với mình chỉ vì đứa bé, khi đứa bé mất rồi thì anh sẽ thay đổi. Nhưng không, ngược lại anh còn dịu dàng với tôi hơn cả lúc mang bầu, cách xưng hô cũng đã thay đổi. Trong lúc tôi còn đang thất thần suy nghĩ thì Lâm mở cửa bước vào khiến tôi giật bắn cả mình. Tôi vội vàng hỏi một câu để che đi sự lúng túng của bản thân:
- Mẹ về rồi à?
- Ừ. Uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi.
Tôi cầm lấy thuốc từ tay anh đưa, uống xong tôi lại lên giường nằm. Đêm ấy anh nằm bên cạnh tôi, chủ động ôm tôi vào lòng. Tôi nép vào ngực anh, cảm giác trống vắng cô quạnh vẫn bủa vây lấy tâm trí tôi khiến tôi không tự chủ được phát ra tiếng thở dài.
Lâm cúi xuống nhìn tôi, anh hỏi:
- Có muốn đi du lịch đâu không? Dù sao cưới xong cũng chưa đi đâu cả.
Tôi ngước mắt nhìn anh, hoàn toàn bất ngờ với những lời anh vừa nói.
- Công ty đang rất nhiều việc mà.
- Lúc nào chẳng nhiều việc. Nhưng sắp xếp là đi được thôi.
- Tuỳ anh.
- Vậy đợi em khỏe hẳn rồi đi.
Tôi gật đầu không nói gì nữa. Ngày hôm sau Lâm đi làm như thường lệ, anh vừa rời khỏi nhà thì bà Phương với Thảo đến nhà thăm tôi. Mà tôi chẳng biết là đến hỏi thăm thật lòng hay đến để cười trên nỗi đau của tôi nữa, vì tôi cảm giác nhìn ánh mắt hai người rất đắc ý.
Bà Phương còn cố tình nói:
- Khổ thân em, cố gắng lắm mới có được đứa con để Lâm nhà chị cưới. Bây giờ đứa bé mất như mất đi điểm tựa.
Tôi vốn đang mệt vì vừa mất con, bây giờ lại bị chọc ngoáy nên không chịu được lên tiếng nói thẳng mặt:
- Ủa chị nói hay vậy? Sao em lại mất đi điểm tựa khi còn chồng em đang sờ sờ ra đấy.
- Gớm, chẳng gì được bằng chồng yêu thương. Nhưng chồng em nó có yêu em đâu.
- Chị cứ như ở dưới gậm giường vợ chồng em ấy nhỉ?
Bà Phương nghe tôi mỉa mai thế thì tức đến run người, chị ta gằn giọng rít lên:
- Mất dậy, dù sao tôi cũng là chị chồng cô. Thử hỏi cả nước này có ai nói với chị chồng thế không hả? Mà tôi nói thật nhá, đứa bé mất là do cô vô phúc mà thôi.
- Vì chị là chị chồng của em nên em mới tử tế với chị đến giây phút này. Nếu hôm nay chị sang đây để hỏi thăm em thì em cảm ơn, còn nếu như sang để trù ẻo thì em xin phép em mệt rồi, em muốn được nghỉ ngơi.
Tôi vừa dứt lời thì bà Phương chỉ tay vào mặt tôi rồi bảo với Thảo:
- Em xem đi…hôm nay em phải làm chứng cho chị xem con này nó hỗn láo thế nào với chị.
Thảo ngồi bên cạnh nghe vậy nhếch môi cười khẩy, cô ta cũng lên tiếng bằng giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
- Thôi hai chị có gì cứ bình tĩnh. Dù sao cũng là chị chồng em dâu. Nói chung là cái gì không phải của mình thì có nỗ lực đạt được nhưng rồi cũng vô ích.
- Đúng rồi. Nhưng mà vẫn hơn những người có cố gắng cũng không đạt được em ạ.
Tôi thẳng thừng trả lời khiến cho cả hai người miệng đều cứng ngắc lại, tôi nói vậy chắc cũng tự hiểu. Ơn giời ngay sau đó hai người cũng đi về, tôi nghĩ bụng đã mệt còn gặp hai đối thủ của mình lại mệt hơn.
Tôi ở nhà thêm một tuần thấy sức khỏe cũng ổn nên muốn ra ngoài cho thoáng. Hôm ấy tôi đi đến siêu thị mua ít đồ cá nhân, khi vừa về đã thấy mẹ chồng ngồi ghế. Mà mỗi lần thấy bà xuất hiện bất ngờ lại khiến tôi ám ảnh như kiểu nghi hoặc sẵn trong lòng là sắp có chuyện. Thế nhưng tôi vẫn niềm nở chào bà:
- Mẹ vừa tới chơi ạ.
- Chị còn dám gọi tôi là mẹ?
Nói xong chưa để tôi trả lời thì mẹ chồng tôi đã nói tiếp:
- Quá khứ của chị cũng lừng lẫy quá ha. Chị đúng là cái đồ lừa đảo chuyên nghiệp. Bảo sao chị không giữ được thai là cũng đúng thôi. Nghiệp do chị tạo ra thì chị phải chịu.
Tôi không hiểu mẹ chồng nói gì nên nhíu mày hỏi lại:
- Mẹ…mẹ nói vậy là ý gì? Con lừa ai ạ?
- Mang danh mác luật sư mà cái nhân cách thối nát. Tôi đã điều tra rõ quá khứ của chị, thế mới biết ngày xưa chị yêu hết người này đến người khác, phá thai cũng ít nhất 5,6 lần. Sao chị ác quá vậy? Chị làm vậy thì cả đời này đừng bao giờ mong mình được làm mẹ.