Tôi nghe đến đây, thực lòng tim mình như muốn nhảy vọt lên tận cổ. Tôi tròn xoe mắt, cố há miệng muốn nói chuyện nhưng mà lắp bắp mãi không thể thành một câu hoàn chỉnh. Phải mất vài phút sau tôi mới có thể kịp tiêu hoá lời Lâm vừa nói, hít một hơi thật sâu tôi trả lời:
- Anh đang cầu hôn tôi đấy à?
- Ừm.
- Tôi chưa thấy ai cầu hôn khác người như anh.
- Thì tôi khác người mà.
Tôi nhìn Lâm, ấm ức vì cái kiểu cầu hôn như chẳng có tí chân thành nào. Tôi bực bội đáp:
- Ra giêng tôi bận lắm. Không rảnh đâu.
Lâm im lặng nhìn tôi một lát, dường như anh đã hiểu được tâm tư của tôi nên lúc sau anh nhẹ nhàng nói:
- Duyên, tôi muốn cưới cô. Tôi muốn hai chúng ta cùng nhau chăm sóc nuôi nấng đứa con này. Mình kết hôn nhé.
Tôi nghe xong, trái tim cũng tan chảy cả ra. Dù lời anh nói tôi không biết bao nhiêu phần trăm là thật nhưng lúc này tôi cũng muốn tin anh. Tôi hai sáu tuổi rồi, sang năm là 27, cũng bước qua tuổi kim lâu, hơn nữa tôi lại đang mang thai con của anh, tôi cũng muốn con mình được sinh ra trong tình yêu thương của cả bố và mẹ. Sau cùng tôi gật đầu:
- Được rồi, anh về đi. Về cẩn thận đấy, có gì nhắn tin cho tôi.
- Tôi về nói chuyện với bố mẹ rồi sẽ thông báo ngày hai bên gia đình gặp nhau.
- Tôi biết rồi.
Sau khi Lâm đi khỏi rồi tự nhiên tôi lại thấy thiếu thiếu gì đó rất quan trọng. Không thể phủ nhận hai ngày có anh ở đây khiến tâm tình tôi lúc nào cũng rất vui vẻ và hạnh phúc. Chuyện tôi và Lâm sẽ kết hôn khiến tôi suy nghĩ mãi. Cứ nghĩ, sau bao nhiêu lạnh lùng xa cách, cuối cùng chúng tôi lại đi đến kết hôn. Chẳng bù cho lúc tôi và Việt, sau bao nhiêu yêu thương thì cuối cùng đường ai nấy đi, thậm chí còn đến mức không thể nhìn mặt nhau được nữa. Cuộc đời này, hai chữ “duyên phận” nó kỳ lạ thật ấy. Nghĩ đến tương lai, tôi không biết mọi thứ sẽ ra sao nhưng hiện tại tôi đang cảm thấy hạnh phúc và nôn nao chưa từng có, tâm trạng cứ lâng lâng, nuốt ngụm nước bọt thôi cũng thấy ngọt ngào như nước đường.
Lúc sau cả nhà tôi đi chợ Tết hết, ông nội thì sang nhà chú ba, còn mình tôi ở nhà, chán quá không biết làm gì tôi lại lôi điện thoại ra gọi cho cái Trang. Năm nay nó ăn tết ở nhà trên Hà Nội, mới mấy ngày hai đứa không thấy nhau thôi mà cũng thấy nhớ nhớ. Vừa nghe điện thoại cái giọng nó đã oang oang:
- Tao tưởng mày quên tao luôn rồi. Làm gì mà tao gọi cho mày không được thế?
- Gọi cho tao á? Lúc nào?
- Mẹ gọi hai ngày liên tiếp toàn thuê bao.
Lúc này tôi mới nhớ hai ngày Lâm ở đây tôi cũng ít cầm đến điện thoại, lúc cầm tới thì điện thoại còn hết cả pin. Tôi cười cười trả lời:
- À, thế điện thoại lúc đó hết pin. Thế mày sắm Tết thế nào rồi?
- Bố mẹ tao cũng sắm hết rồi, tao chỉ việc lo cho cái thân tao thôi. Mà muốn về quê ăn Tết cùng mọi người quá, ở trên này nhiều cũng chán.
- Thôi cố gắng, chẳng mấy là đến Tết rồi. À tao bảo này.
- Ừ bảo đi.
- Ông Lâm mới xuống nhà tao 2 ngày. Ông nói chuyện với bố mẹ tao về cái thai rồi. Sáng ổng còn bảo tao ra giêng sẽ kết hôn. Tao vẫn hoang mang quá.
Cái Trang nghe tôi nói thế phấn khích đến mức hét lên to như cái loa phát thanh của xã. Giọng nó thể hiện rõ sự sung sướng:
- Thật hả? Thế là ra giêng mày kết hôn. Haha.
- Bố khỉ, bạn đi lấy chồng không buồn à?
- Buồn quái gì. Bạn được hạnh phúc thì phải vui cho bạn chứ. Sao phải buồn.
- Mày biết là hạnh phúc ấy.
- Gớm thôi bà ơi. Tôi biết thừa bà cũng thích ông Lâm còn gì. Với lại người như ông Lâm chắc chắn sẽ mang lại cho mày hạnh phúc. Tin ở tao đi.
- Mày cứ như chui dưới gầm giường nhà ổng mà hiểu rõ thế.
- Tiên sư, mày phải nói là đi guốc trong bụng ổng. Tao mà phải chui gầm giường á.
Tôi bật cười thành tiếng nghe cái Trang nói. Sau đó hai chúng tôi ngồi nói thêm đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, nói cả đến chuyện mẹ chồng nàng dâu. Mà nghĩ đến chuyện đó lại khiến tôi có chút lo lắng, tôi không biết mẹ Lâm thế nào, không biết có khó khăn quá không. Theo kinh nghiệm của mấy bà chị đã từng lấy chồng thì người mẹ chồng nào cũng ưa nịnh, mà tôi thì vốn thuộc tuýp người có sao nói đó, không thể nào nói ngọt ngào được rồi.
Buổi trưa hôm ấy vừa nấu cơm xong thì tôi nhận được tin nhắn của Lâm:
-Tôi về đến Hà Nội rồi nhé. Cô đã ăn gì chưa?
- Tôi vừa nấu cơm xong, bố mẹ đi chợ Tết chưa về.
- Tôi vừa nói chuyện với bố mẹ rồi. Mẹ sẽ xem ngày đẹp rồi xuống dưới đó. Tôi đón cô lên trên này ra mắt trước Tết được không?
Vốn ban đầu tôi định từ chối nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì cũng phải gặp mặt bố mẹ anh nên tôi đành đồng ý. Từ lúc đồng ý gặp bố mẹ anh mà tôi nghĩ mãi, không biết sẽ phải đối diện với hai người như thế nào. Cả ngày hôm đó tôi nơm nớp lo sợ nên đứng ngồi không yên. Tôi đã trót nhận lời với anh rồi nên bây giờ có thế nào cũng phải đi đến gặp ông bà.
Tôi bồn chồn đúng đến 28 Tết Lâm xuống đón tôi lên Hà Nội. Rồi sau đó anh xin phép bố mẹ tôi mồng 6 tết bố mẹ anh sẽ xuống thưa chuyện. Sáng sớm hôm ấy tôi dậy từ rất sớm, chọn một sét váy dạ màu trắng, đi thêm đôi giày cao 5 phân. Nhìn tổng thể trong gương thấy lịch sự và ổn rồi thì tôi hài lòng. Trước khi đi mẹ tôi còn dặn tôi rất nhiều điều, đúng là ngày đầu tiên con gái đi gặp bố mẹ chồng tương lai nên mẹ cũng hồi hộp không kém. Nếu như nhà Lâm bình thường thì chẳng sao, đằng này anh giàu nứt đố đổ vách như vậy lại càng lo.
Trên đường đi tôi nghĩ trong đầu ra đủ mọi tình huống rồi đủ cách đối phó khi gặp bố mẹ anh. Ban đầu tôi cứ tưởng anh ở cùng với bố mẹ, nhưng hôm nay anh lại dẫn tôi đến một ngôi biệt thự khác với ngôi biệt thự hôm trước. Dù nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang hay dọc thì ngôi biệt thự nào cũng đẹp, cũng nguy nga và lộng lẫy nhất khu.
Lâm mở cửa xe cho tôi bước xuống. Tối qua anh cũng dặn tôi vài chuyện nên lúc bước vào bên trong anh còn nhắc lại:
- Nhớ nói theo những gì tôi bảo đấy.
- Tôi biết rồi.
Hai chúng tôi đặt chân tới cửa thì đã thấy mẹ anh ngồi trong phòng khách. Tôi lịch sự lên tiếng chào trước:
- Cháu chào bác ạ. Cháu là Duyên.
Mẹ Lâm ngước mắt nhìn tôi một lượt như đang thăm dò đánh giá điều gì đó. Sau đấy bà gật đầu:
- Ừ, cháu ngồi xuống đi.
Tôi ngồi đối diện bà, Lâm ngồi bên cạnh tôi. Anh chậm rãi nói:
- Mẹ, đây là Duyên, là con dâu tương lai của mẹ.
- Ừm. Mẹ biết rồi.
- Mà bố đi đâu rồi mẹ?
- Bố con vừa có cuộc gọi nào gấp nên ra ngoài rồi. Chắc lát ông ấy sẽ về.
Lâm gật đầu, bà lại liếc mắt nhìn tôi, khi ấy trong lòng tôi vừa hồi hộp vừa căng thẳng, chỉ biết rằng người mẹ chồng tương lai của mình rất đẹp, một vẻ đẹp sắc xảo và rất quý phái. Bà nghiêm túc hỏi:
- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ thưa bác cháu 26 tuổi ạ.
- Nghe Lâm nói cháu làm luật sư cho công ty nhà bác?
- Dạ vâng ạ.
- Làm luật sư lâu chưa mà cưa đổ được thằng Lâm thì cũng giỏi đấy.
Tôi cứng miệng chưa biết trả lời sao thì Lâm đã lên tiếng nói đỡ cho tôi:
- Con và Duyên quen nhau lâu rồi. Con cũng phải mời mãi thì cô ấy mới về làm luật sư cho công ty mình đấy mẹ.
Bà gật nhẹ đầu rồi sau đó cô giúp việc đặt ly nước cam xuống bàn. Bà khẽ đẩy về phía tôi rồi bảo:
- Cháu uống nước đi. Bầu bí uống cam ép cho tốt.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn bác ạ.
- Bác có nghe thằng Lâm kể sơ qua về cháu rồi. Hôm nay gặp mặt thấy cháu cũng khá là xinh đẹp.
Tôi không biết bà có khen mình thật lòng hay không nhưng từ giọng nói lẫn ánh mắt bà khi nhìn mình khiến tôi áp lực lắm. Tôi mỉm cười đáp:
- Dạ bác quá khen rồi ạ.
Bà hỏi tôi thêm vài câu nữa thì hỏi đến đứa bé trong bụng tôi, đại loại như mấy tháng rồi, trai hay gái. Có những câu bà hỏi hơi khó thì Lâm ngồi bên cạnh đều nói đỡ cho tôi. Cuối cùng bà bảo anh:
- Lâm. Mẹ muốn nói chuyện riêng với Duyên một chút.
Lâm chần chừ không muốn đi, bà thấy vậy lại nói tiếp:
- Yên tâm, mẹ chỉ nói vài chuyện thôi. Không có làm con bé sợ đâu mà lo.
Tôi liếc mắt nhìn Lâm, giờ làm trái ý mẹ anh cũng không được nên tôi khẽ gật đầu ý nói anh cứ đi đi. Lâm dừng lại thêm vài phút rồi đứng dậy:
- Vâng. Vậy hai người nói chuyện đi.
Sau khi Lâm đi khuất rồi thì bà nhìn thẳng vào mắt tôi, nụ cười như có như không của bà khiến tôi cảm giác nguy hiểm sắp ập đến. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên đối diện với bà. Cuối cùng bà hỏi một câu khiến tôi chết lặng:
- Có phải cháu cũng rất cần tiền không?
Nghe xong, tôi sững sờ tròn xoe mắt nhìn bà rồi thẳng thắn đáp lại:
- Dạ bác ạ. Không biết bác đã hỏi câu hỏi này với bao nhiêu cô gái rồi. Và cháu cũng không biết họ đã trả lời với bác thế nào. Nhưng mà cháu nghĩ tiền thì ai chẳng cần, và cháu cũng rất cần tiền. Cháu cần tiền vì cháu muốn báo hiếu bố mẹ cháu, cho hai người một cuộc sống tốt nhất, cháu cần tiền vì hai đứa em cháu vẫn đang độ tuổi đi học, cháu cần tiền vì ông nội cháu cũng lớn tuổi rồi nên cần mua những loại thuốc bổ khác nhau. Và cháu cũng cần tiền để cho bản thân những thứ mình thích.
Bà nghe tôi nói thế thì khoé môi bất giác nở nụ cười mà tôi cảm nhận được có chút khinh thường. Hình như bà đang nghĩ tôi đến với Lâm cũng chỉ vì tiền. Sau đó bà nhấp môi một ngụm trà nhỏ, bình tĩnh để tách trà xuống bàn rồi mới nói:
- Vậy nói đi, cháu cần bao nhiêu? Bao nhiêu bác cũng có thể đáp ứng được cho cháu một cuộc sống tốt nhất.
Từng câu từng chữ bà nói khiến tôi liên tưởng tới mấy bà mẹ chồng quyền lực trên phim, sau khi biết con trai mình yêu một cô gái nghèo thì ngay lập tức vất một số tiền lớn trước mặt cô gái rồi yêu cầu rời xa con trai mình. Nghĩ đến đó tự nhiên tôi không còn cảm thấy căng thẳng gì cả, lại cảm thấy nực cười. Tôi ngẩng cao đầu nhìn thẳng mắt bà mà đáp:
- Dạ hình như bác đang hiểu nhầm ý cháu rồi. Cháu đúng là cần tiền nhưng là tiền do cháu làm ra, tự tay cháu kiếm được.
Sắc mặt bà lập tức thay đổi, bà định nói gì đó nữa nhưng thấy Lâm bước đến rồi lại thôi. Bà cười gượng nói:
- Cháu uống nước đi.
- Dạ vâng ạ.
Lâm nhìn tôi và mẹ anh, chắc chắn cũng đoán ra không khí không mấy vui vẻ nên bảo:
- Mẹ, con định cho Duyên ở lại đây ăn cơm cùng bố mẹ nhưng con có việc đột xuất phải đi. Vậy thôi con xin phép đưa Duyên về trước nhé.
Anh vừa dứt lời thì một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Anh có việc thì cứ đi trước, còn để con dâu tôi ở lại ăn cơm với tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trung tuổi đang bước vào. Nhìn người đàn ông này tôi thấy rất quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải. Tôi nghi hoặc nhớ lại, cũng không dám chắc chắn lên không dám lên tiếng hỏi. Tôi nghĩ đây chính là bố Lâm nên vội vàng đứng lên chào:
- Cháu chào bác ạ.
Ông cười tươi gật đầu bảo tôi:
- Ngồi xuống đi cháu. Không cần khách sáo.
- Dạ vâng.
Lâm giới thiệu tôi với bố anh, ông hỏi tôi:
- Còn nhớ bác không?
- Dạ, hình như cháu và bác gặp nhau rồi ạ.
- Ừ, cháu còn nhớ cái ông già mà cháu gặp ở toà hôm ấy không. Hôm đó bác bị tụt huyết áp, chính cháu là người đưa thuốc với nước cho bác uống. Thật không ngờ bây giờ cháu lại làm con dâu bác.
Nói xong ông cười nghe vẻ rất khoái chí, tôi lúc này thì cũng nhớ rõ mọi chuyện. Đúng là cách đây một năm tôi có gặp bố anh, khi đó tôi vừa thắng một vụ kiện, vừa bước ra cổng đã thấy ông loạng choạng suýt ngã. Tôi vội vàng chạy tới đỡ ông, hỏi ra mới biết ông bị tụt huyết áp, mà cũng may trong túi xách tôi sẵn thuốc nên đưa cho ông uống. Đã một năm trôi qua, vậy mà ông vẫn nhớ rất rõ. Không ngờ ông lại là bố của Lâm, mọi thứ đối với tôi cứ như một cái duyên vậy ấy. Tôi mỉm cười đáp:
- Dạ, cháu nhớ rồi ạ.
Thế là bố anh giữ tôi ở lại dùng bữa, mẹ anh cũng lên tiếng nói tôi ở lại nên cuối cùng tôi đành ở lại dùng bữa cùng gia đình anh. Trong lúc ăn cơm, trò chuyện cùng ông bà, tôi phát hiện bố anh dễ tính bao nhiêu thì mẹ anh khó đoán bấy nhiêu. Trước mặt ông và anh thì bà có vẻ rất tốt, nhưng sau lưng hai người là một bộ mặt khác, nói chính xác là không ưng tôi. Lúc đó, tôi cũng thầm dự đoán được tương lai của mình mai sau. Cũng may Lâm nói sau khi kết hôn bọn tôi sẽ ở riêng, với tôi nghĩ tôi cũng đi làm sớm tối nên sẽ ít gặp bà hơn. Ăn cơm xong ngồi nói thêm một lúc thì Lâm đưa tôi về quê. Trên đường về tôi cứ nghĩ mãi, lòng cũng thấy bất an vì bà mẹ chồng tương lai của mình. Lâm vừa lái xe vừa quay sang nhìn tôi, anh hỏi:
- Vừa nãy mẹ đã nói gì với cô vậy?
Tôi liếc mắt nhìn Lâm, suy nghĩ vài giây rồi kể hết cuộc nói chuyện cho anh nghe. Không phải là tôi muốn mách lẻo, tôi muốn cho anh biết mẹ anh không thích tôi nên anh liệu mà tính toán sao cho hợp lý. Lâm nghe xong ngạc nhiên nói:
- Mẹ tôi hỏi cô mấy câu như vậy thật à?
- Đúng. Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy đó là điều bình thường. Vì dù sao bây giờ phụ nữ cũng thực dụng hơn ngày xưa. Anh lại giàu như vậy, mẹ anh lo các cô gái đến với anh vì tiền thì cũng là điều đương nhiên.
- Vậy cô đến với tôi vì gì?
- Vì tiền.
Lâm bật cười rồi lắc đầu khi nghe tôi nói. Tôi tủm tỉm hỏi lại:
- Anh không tin à?
- Đương nhiên là không tin.
- Ơ kìa, tôi cũng mê tiền lắm đó.
- Cô mê tiền nhưng cái lòng tự trọng của cô cũng cao ghê gớm lắm.
Tôi bĩu môi “xùy”với Lâm một tiếng. Nói chuyện với anh tôi cũng thấy lòng mình như trút đi được gánh nặng lớn. Lâm đưa tôi về xong chiều mồng 1 Tết anh lại xuống nhà tôi chúc Tết. Còn tôi thì gọi điện chúc Tết bố mẹ anh qua điện thoại. Trôi thêm mấy ngày nữa là đến ngày hai bên gia đình gặp mặt. Thế rồi hai nhà quyết định tổ chức đám cưới vào ngày 16 tháng giêng. Ngày mồng 7 Lâm đón tôi lên Hà Nội đặt váy cưới, mới đầu tôi cứ tưởng thuê ở tiệm váy cưới như những đám cưới khác ở dưới quê, ai ngờ anh mời riêng nhà thiết kế nổi tiếng may gấp cho tôi trong một tuần. Nghe Lâm giới thiệu anh thiết kế này là bạn của anh, tên Đạt. Tôi nhìn Đạt, mỉm cười nói:
- Em chào anh ạ.
- Chào em. Em là cô gái anh vô cùng ngưỡng mộ đấy.
- Sao lại ngưỡng mộ em ạ?
- Vì em đã khiến thằng bạn anh chịu lấy vợ. Nói thật nếu không có em là tụi anh còn nghi ngờ giới tính của nó đấy.
Lâm liếc mắt lườm Đạt một cái rõ dài:
- Tập trung chuyên môn đi ông ơi.
- Được rồi, vậy ông ra ngoài chờ một lát.
Lâm vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Đạt với ánh mắt nghi ngờ. Đạt đành giải thích:
- Ngồi chờ tôi đo số đo cơ thể cho vợ ông. Đứng đấy cho mỏi chân à?
Lâm vẫn không hề cử động, ánh mắt khẽ nhìn tôi rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng Đạt phải cười nói tiếp:
- Yên tâm, tôi nhìn người mẫu khỏa thân còn nhiều hơn ông nhìn phụ nữ đấy. Ông còn lo tôi có ý đồ gì với vợ ông à?
Chẳng biết sao lúc đó tôi cảm nhận được rõ mùi nồng nặc thuốc súng toát ra từ người anh. Thế rồi Lâm nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng rồi trả lời:
- Đâu, tôi lo gì đâu. Ông đo thì kệ ông chứ.
Lâm nói thì nói vậy thôi nhưng cứ mỗi khi Đạt đo đến vòng 1 và vòng 3 thì anh lại nói một câu gì đó khiến Đạt không thực hiện được nữa. Cuối cùng Đạt phải đẩy Lâm ra hẳn bên ngoài không thì có mà đến tối cũng chẳng xong.
Rồi rất nhanh đến ngày tổ chức hôn lễ. Tuy là cưới gấp nhưng đám cưới chúng tôi diễn ra vẫn rất tươm tất, khách mời của nhà Lâm rất nhiều, đa số đều là người có tiền trong giới thượng lưu. Hôm ấy tôi mặc bộ váy cô dâu màu trắng, chiếc váy cưới bồng bềnh đính rất nhiều ngọc trai lấp lánh. Lâm thì lịch lãm trong bộ tây trang màu đen. Hoa trang trí đều là hoa hồng nhập khẩu. Tôi cứ ngỡ mọi thứ sẽ viên mãn cho tới khi tôi gặp Hưng và vợ anh ta. Hưng chính là người sếp đầu tiên đã có ý định cưỡng bức tôi, vợ anh ta là người đuổi việc tôi khỏi công ty hôm ấy, và chị ta cũng là chị của Lâm!