Thế là tôi quyết định đi cùng Lâm về Hà Nội luôn chiều hôm đó. Trên đường về, chúng tôi cũng ít nói chuyện với nhau, căn bản cứ nói với nhau vài câu lại thành cãi nhau. Do đêm qua gần như thức trắng cả đêm nên cơ thể tôi có chút rệu rạo, cuối cùng tôi ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.
Trong lúc tôi ngủ, tôi cảm giác như ai đó đắp thứ gì đó lên người mình khiến mình ấm áp hơn. Nhưng đến khi tôi tỉnh dậy thì không có gì cả. Xe cũng dừng trước cổng chung cư tôi ở.
Tôi giật mình ngồi thẳng dậy hỏi Lâm:
- Về đến nhà lâu chưa anh?
- Cũng mới một lúc thôi.
- Sao anh không gọi tôi dậy?
- Thấy gáy khỏe quá nên không nỡ gọi.
Lâm cố tình trêu chọc tôi khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ. Cái tên chết tiệt này, thay vì dùng từ “gáy” thì anh ta có thể bảo tôi “ ngủ khỏe quá” cũng được mà. Tôi khẽ lườm Lâm một cái rồi nhìn ra bầu trời đã chuyển đen. Sau đó tôi bảo:
- Cảm ơn anh nhé. Tôi vào trong nhà đây.
- Ừ.
Tôi bước xuống xe, không biết có phải do tôi ảo giác không mà bước vào trong thang máy rồi vẫn thấy mùi thơm nước hoa của Lâm thoang thoảng đâu đấy. Tôi cúi xuống ngửi vai áo mình, đúng là có mùi nước hoa của anh. Tôi không biết Lâm dùng hương nước hoa của hiệu gì nhưng mà mùi hương nó cuốn lắm, không nồng quá cũng không nhạt quá.
Nhà tôi ở tầng 6 của chung cư, lúc bước tới cửa tôi đã cảm giác có gì đó không ổn, nghe tiếng loạc xoạc trong nhà. Mới đầu tôi nghĩ bụng là trộm nên bước từng bước rón rén quan sát. Sau khi không thấy gì cả tôi mới có thể yên tâm được một chút. Nhưng rồi bất ngờ giọng nói khàn khàn vang lên:
- Em về rồi à?
Tôi giật mình quay lại đằng sau, tôi thấy Việt đang sừng sững trước mặt mình, anh ta còn nở nụ cười khi thấy tôi nữa. Tôi sửng sốt hỏi:
- Sao anh lại vào được đây?
- Em vẫn chưa đổi mật khẩu khoá nhà nhỉ? Chắc là vẫn mong anh quay về đúng không?
Tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy lời điên khùng của Việt, có chút bực bội lên tiếng:
- Anh đúng là bệnh. Anh nghĩ tôi sẽ tiếc một người như anh?
- Phải rồi, em không tiếc một người như anh vì em có mối ngon hơn đúng không?
- Không liên quan đến anh.
Tôi vừa dứt lời thì bất ngờ Việt xông về phía tôi rồi ôm chặt lấy tôi. Nếu mà là ngày trước với cái ôm ấm áp này tôi sẽ thấy rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, tôi thấy nó thật ghê tởm. Lâu lắm rồi tôi và Việt không đụng chạm, tôi đã hoàn toàn quên mất cảm giác trong vòng tay anh ta, thậm chí hương nước hoa anh ta dùng tôi từng thích nhưng bây giờ lại thấy khó chịu. Tôi điên cuồng đầy Việt ra nhưng anh ta ôm quá chặt, không nhúc nhích được nên tôi gào lớn:
- Buông tôi ra…!!!
- Hay mình quay lại đi em. Đừng yêu ai khác ngoài anh.
- Anh mau buông tôi ra…buông ra!
- Anh không bỏ, anh biết em vẫn còn yêu anh.
Người tôi ngay lập tức sởn gai ốc khi nghe Việt nói, vội vàng dùng hết sức đẩy anh ta ra rồi bỏ chạy. Tôi biết Việt đang mất kiềm chế, tôi mà cố chấp ở lại đây cãi nhau với anh ta thì không biết hắn sẽ điên rồ cỡ nào. Tôi vừa xoay người về hướng cửa thì ai ngờ Việt chặn rồi khoá cửa lại.
Tôi hét toáng lên:
- Anh làm cái gì đấy? Mở ra!!!
- Em định đi đâu? Hôm nay anh sẽ ở lại đây với em, em không sướng à? Tí nữa em chiều anh xong, ngày mai chúng ta sẽ quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Anh bị điên à? Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ báo công an bây giờ.
Tôi vừa nói vừa run vì thấy tâm tình của Việt đang rất thất thường. Ánh mắt của anh ta thể hiện rõ dục vọng đang bùng cháy. Tôi định rút điện thoại ra gọi cho người đến cứu thì anh ta đã lao lại giật lấy điện thoại trong tay tôi:
- Em định gọi ai? Tôi nói cho em biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày mà chưa xơi được em thì tôi sẽ không cho em và bất kể một thằng đàn ông nào khác được tốt lành. Bây giờ thì em hét to lên, tôi biết cái nhà này cách âm rất tốt, em hét khàn cổ thì hàng xóm cũng không nghe thấy đâu. Tốt nhất là em nghe anh, phục vụ anh đêm nay, hai ta cùng sướng.
Nghe từng câu từng chữ Việt nói mà tôi tởm lợm muốn nôn. Hắn ta không phải vì còn yêu thương gì tôi, chẳng qua là đang tiếc yêu nhau lâu như vậy mà chưa xơi được tôi mà thôi. Chắc Việt đang nghĩ tôi bây giờ vẫn còn trong trắng nên bất cần xơi cho cố. Tôi dù lòng đang run sợ lắm nhưng vẫn gào lên:
- Thằng điên, uổng công bà mày trước từng yêu mày. Mày có mau cút khỏi đây không, tao thà phơi khô cả đời cũng không thèm cho mày đâu.
Bị tôi chửi thẳng mặt nhưng Việt vẫn cười lớn nói lại:
- Ồ, mới xa anh có mấy tháng mà miệng lưỡi em cũng kinh đấy. Em cứ chửi đi, chửi chán rồi tí nữa lại nằm dưới thân anh mà rên ư ử ấy. Em yên tâm, kỹ thuật làm tình của anh tốt lắm, anh sẽ cho em lên đỉnh, có khi sướng quá rụng trứng sinh luôn cho anh thằng con trai.
- Đồ biến thái. Cút ra, cấm lại gần đây.
Tôi vừa nói vừa lùi lại phía sau nhà để tìm cái gì đó có thể đe doạ được anh ta. Thế nhưng chưa kịp tìm được gì thì anh ta đã lao đến vật tôi xuống ghế sofa, đè chặt lấy tôi, cười khoái chí:
- Nào, để anh chiều em nào. Ngực em lớn thế này mà ngày trước anh không nhận ra nhỉ. Hay em có mới đi bơm ngực không thế?
- Cút ra…cút ra…đồ khốn.
Tôi vừa gào vừa ôm bụng mình vì sợ anh ta sẽ huých mạnh vào bụng mình mà ảnh hưởng tới con. Lần đầu tiên tôi biết mình ngủ với Lâm cũng không kinh tởm bằng sự đụng chạm với Việt lúc này. Tay Việt luồn vào áo tôi, từ từ mân mê chạm lên ngực. Tôi vừa bất lực vừa điên quá, chợt nghĩ đến chỗ nhạy cảm của đàn ông nên vội vàng co một chân lên, sau đó thúc thẳng vào chân giữa của anh ta.
Cả người Việt bất ngờ khựng lại, vẻ mặt đau đớn cùng ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn tôi. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con đĩ này…mày làm cái gì đấy.
Tôi cứ tưởng sau khi Việt đau đớn sẽ buông tôi ra, nhưng không…anh ta càng điên tiết lao vào tôi như hổ đói. Lúc đó tôi tuyệt vọng quá nên nước mắt cũng rơi từ bao giờ. Đúng lúc cúc áo tôi bị xé ra thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa:
- Mở cửa!
Là giọng của Lâm! Tôi định lên tiếng thì Việt đưa tay bịt mồm tôi lại. Tôi ưm a dưới sự khống chế của Việt. Sau một hồi đập cửa thì cuối cùng bên ngoài cũng yên lặng hẳn. Tiếng bước chân vang lên, Việt nghĩ Lâm đã rời khỏi nên mới từ từ bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Tôi vừa phát ra âm thanh kêu cứu thì Việt định bịt mồm tôi lại tiếp, nhưng lần này tôi đã kịp thời nhắm trúng tay anh ta mà cắn một cái đau điếng. Tôi không biết Lâm đi chưa nhưng tôi giống như kiểu sắp chết đuối mà vớ phải phao cứu sinh nên dùng hết sức gào lớn:
- Lâm ơi cứu tôi mới.
Tôi vừa dứt lời thì tiếng đạp cửa vang lên mỗi lúc một dồn dập, mấy phút sau bên ngoài vọng ra tiếng rầm rất mạnh, cửa mở tung ra. Lâm từ bên ngoài chạy vào thấy tôi đang bị Việt giữ chặt để kéo vào phòng trốn thì ánh mắt anh thoáng qua tia ngạc nhiên, sau đó mặt lập tức lạnh băng. Anh như phát điên xông tới đạp cho Việt ngã chổng chơ xuống đất, rồi sau đó lại đấm liên tiếp vào mặt Việt.
- Thằng chó này. Tao đập chết cụ mày bây giờ!
Tôi thấy Lâm đánh Việt một hồi không có ý định dừng lại nên nhanh chóng lôi anh ra khỏi người Việt. Không phải là tôi xót cho tên Việt, mà tôi sợ Việt có mệnh hệ gì thì tội cho anh.
Lâm thấy tôi ngăn cản còn cáu với tôi, anh quát lớn:
- Buông tôi ra.
- Thôi được rồi…đủ rồi.
- Buông ra. Tôi đập chết cụ nó luôn.
- Đủ rồi. Hắn ta không đáng để chết trong nhà tôi đâu.
Tôi nói đến đây thì Lâm mới dừng hẳn hành động. Việt bị Lâm đánh chắc cũng xây xẩm mặt mày. Anh ta lảo đảo bò dậy, nhìn chằm chằm Lâm rồi hỏi:
- Mày là thằng nào? Tao đang vui vẻ với người yêu tao, mắc mớ gì mày xen vào?
- Ai là người yêu mày hả thằng chó?
- Là nó…mày hỏi nó mà xem.
Lâm quay sang nhìn tôi, anh hỏi:
- Nó là gì của cô?
- Người yêu cũ.
Việt thấy tôi nói thế thì lại cười đểu đắc ý. Tôi nhìn anh ta, uất ức lên đến tận cổ, mắt ngấn lệ nói:
- Nhưng bây giờ thì anh ta không xứng làm con chó cho nhà tôi.
Việt nghe vậy mặt đỏ phừng phừng giận dữ nhìn tôi. Anh ta rít lên:
- Cô giỏi lắm…
Thế rồi anh ta nhìn Lâm, chắc biết sức mình không đánh lại Lâm nên sau đó quyết định bỏ đi. Trước khi ra khỏi cửa anh ta còn quay lại bảo:
- Thằng ranh, tao nói cho mày biết, tao ngủ với nó chán rồi, xơi nó nát cả hàng rồi mới tới lượt mày.
- Thằng chó này….!!!
Khi đó tôi thấy mắt Lâm long sòng sọc đỏ lên, anh siết chặt tay định ra đấm Việt thì tôi ôm anh lại. Anh quát:
- Bỏ ra.
- Không, tôi không bỏ. Anh đừng đánh nữa, đánh thế đủ rồi.
- Đối với một thằng khốn như thế mà cô vẫn thương tiếc à?
- Không…tôi không thương tiếc. Tôi chỉ sợ làm bẩn tay anh.
Lúc này tôi mới cúi xuống nhìn tay Lâm đã bị sưng đỏ, tôi vội vàng bảo tiếp:
- Tay anh sưng đỏ rồi. Có đau không, để tôi lấy thuốc bôi.
Lâm đưa mắt xuống nhìn tay mình, thản nhiên nói:
- Không sao.
- Để tôi lấy thuốc bôi cho anh đỡ sưng.
- Tôi bảo không sao. Không cần rắc rối.
Tôi im lặng không nói gì một lát, sau đó lên tiếng:
- Cảm ơn anh nhé.
- Tôi đánh hắn không phải vì cô. Tôi ngứa mắt hắn với hắn chửi tôi.
Quen Lâm mấy tháng nay tôi biết thừa, nhiều lúc rõ ràng anh giúp mình nhưng lại không cần cảm ơn, cứ tỏ vẻ mình là người lạnh lùng không lo chuyện bao đồng. Tôi biết vậy nên hỏi câu khác:
- Vậy sao anh lại lên đây tìm tôi?
- Cô để quên đồ dưới xe tôi.
Nói rồi Lâm móc chiếc găng tay trong túi mình đưa cho tôi. Tôi lén để ý ánh mắt anh, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt tôi thì tôi lại vội vàng quay đi hướng khác:
- Cảm ơn anh nhé.
- Không có gì.
- Anh đói không? Tôi nấu cái gì anh ăn nhé.
- Không cần. Rót tôi cốc nước.
Tôi gật đầu đi rót cho anh một cốc nước. Lâm uống một ngụm rồi đặt mạnh cốc xuống bàn, mắt nhìn chằm chằm vào tôi dường như đang có gì muốn nói. Cuối cùng anh không nhịn được liền lớn tiếng hỏi:
- Sao mà ngày trước cô lại yêu được cái loại đàn ông như thế nhỉ? Mắt cô bị sao đấy?
- Thì ngày trước anh ta đâu có như thế.
- Yêu nhau lâu không?
- Lâu.
- Mắt cô đúng là bị đui.
Tôi lại bị chê mắt có vấn đề lần nữa, tôi điên quá nghiến răng bảo:
- Đã bảo ngày trước anh ta không có thế.
- Thế sao hắn ta vào được nhà cô?
Tôi lúc này giống như bị tra khảo khẩu cung ấy, nhưng thôi dù sao anh ta cũng cứu tôi nên tôi không thèm cau có, tôi đáp:
- Tôi quên chưa đổi mật khẩu nhà.
- Mai thay luôn ổ khoá khác.
- Tôi biết rồi.
Thế rồi nói thêm vài câu nữa thì Lâm về. Trước khi anh ra khỏi cửa còn dặn tôi đóng cửa cẩn thận. Tôi mang theo tâm trạng lâng lâng lên giường ngủ. Sau chuyến đi từ thiện vừa rồi, không biết có phải là tôi tự ảo tưởng hay không mà tôi lại có cảm giác Lâm ít nhiều cũng quan tâm tới mình, không biết sự quan tâm đó có ý nghĩa gì nhưng ít ra anh không đến nỗi lạnh lùng với tôi như đối với những người khác.
Tôi nằm được một lúc thì thấy Facebook thông báo “Nguyễn Hoàng Lâm gửi yêu cầu kết bạn”. Tôi giật mình ấn vào ảnh đại diện xem thử, đúng là Lâm, ông sếp khó tính của tôi. Cách chơi Facebook cũng một phần thể hiện tính cách con người. Trang cá nhân của Lâm không có gì cả ngoài duy nhất 1 bức ảnh đại diện và 1 bức ảnh bìa, nhạt nhẽo như con người anh vậy. Mà có điều kỳ lạ cái ông này Facebook nhạt nhẽo vậy mà cũng sương sương mấy ngàn like trên một bức ảnh. Sau một hồi dạo vòng quanh Facebook anh thì tôi ấn yêu cầu đồng ý kết bạn. Vừa xác nhận chưa được bao lâu thì tin nhắn Lâm hiện đến:
- Chưa ngủ à?
- Vẫn sớm mà.
- Ngủ sớm đi, mai đến công ty cả núi việc đấy.
- Tôi biết rồi. Mà tay anh còn đau không?
Đến đây thì Lâm không trả lời lại nữa, tôi chờ một lúc không thấy nhắn lại thì cũng thiếp ngủ luôn. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đã thấy cái Trang ở nhà, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ơ mày về khi nào đấy?
- Tao về nửa đêm qua. Lẽ ra về sớm nhưng mấy ông bà còn rủ nhau đi ăn dê núi. Mà mày đêm qua ngủ mơ cái đếch gì mà cười như hâm dở thế?
Thực ra đêm qua tôi mơ thấy mình và Lâm dắt tay nhau đi vào lễ đường. Khung cảnh đám cưới khi đó như thế nào tôi vẫn nhớ rõ mồn một, thậm chí bộ váy tôi mặc ra sao, nét mặt của anh thế nào tôi vẫn nhớ rất rõ. Anh cùng tôi trao nhẫn, cùng nhau cắt bánh kem, cùng nhau uống ly rượu giao bôi, mọi thứ cứ như vừa trải qua ngoài hiện thực. Trong mơ, tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc khi tỉnh dậy thì sự thật đó chỉ là một giấc mơ do tôi tưởng tượng ra mà thôi. Tôi không dám kể cho cái Trang biết, tôi nói dối nó:
- Mơ gì thì tao làm sao mà nhớ được. Mà thôi tao đi làm đây.
- Ừ. Mà lâu rồi không đi siêu âm, đi đi xem thế nào.
- Tao biết rồi.
Vừa đến công ty, tôi lắc đầu cho tỉnh táo rồi mới ngồi xuống bàn làm việc. Vừa bật máy tính lên thì nghe tiếng cốc cốc ngoài cửa, Linh cầm một sấp tài liệu kèm theo một túi đồ gì đó. Hôm nay thái độ với tôi khác một trời một vực hôm trước, dịu dàng như ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy.
- Chị Duyên đi làm rồi hả? Em có mua đồ ăn sáng cho chị đây, chị ăn xong rồi mới làm nhé. Mới đi xa về chắc còn rất mệt.
- Ơ sao em lại mua đồ ăn sáng cho chị làm gì?
- Hồi sáng em thấy chị ăn cái bánh mì nên tiện mua đồ cho sếp thì mua cho chị luôn.
Tôi nghi hoặc nhìn Linh, không biết lý do gì khiến cô ấy thay đổi thế. Tôi mỉm cười lịch sự nói:
- Cảm ơn em. Nhưng lần sau lo cho sếp là được em ạ, không cần lo cho chị. Để em mua đồ ăn sáng cho chị, chị ngại lắm.
- Không sao, chị ăn đi cho nóng.
Ban đầu tôi còn cứ nghĩ chắc Linh đang cảm thấy có lỗi việc lần trước với tôi nên hôm nay làm vậy để muốn chị em vui vẻ với nhau. Nhưng đến khi Lâm bước vào phòng thì tôi mới hiểu ra lý do thực sự. Cô ấy đang muốn chứng tỏ trước mặt Lâm mình là một người rất chu đáo và biết nghĩ cho người khác. Có lẽ là đang cố gắng lấy điểm trong mắt anh.
Trên môi em ấy luôn giữ một nụ cười dịu dàng:
- Sếp đến rồi ạ? Em có mua đồ ăn sáng cho sếp, mua luôn phần chị Duyên rồi. Hai người đi từ thiện về chắc mệt lắm.
- Cũng không mệt lắm.
- Dạ, thực ra em cũng muốn đi lắm nhưng mà gia đình lại có việc. Không phải là em sợ khổ hay gì đâu.
- Ừ tôi biết rồi. Cảm ơn em.
- Dạ vâng.
Nói xong Linh quay lại chúc tôi ăn ngon miệng rồi mới rời khỏi phòng. Sau khi Linh đi khỏi thì Lâm bảo tôi:
- Có nhiều hợp đồng cần gấp nên cô tăng ca nhé.
Nếu là bình thường tôi chẳng ngán ngẩm gì mà đồng ý luôn ấy. Nhưng bây giờ tôi đang mang thai, việc thức khuya cũng sẽ ảnh hưởng tới đứa bé. Lâm thấy tôi lưỡng lự chắc nghĩ tôi sợ tăng ca không lương nên liền nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ tăng 300% lương cho cô. 2 ngày đi vừa rồi công việc ùn lại hơi nhiều, chịu khó chút.
Lâm nói vậy rồi thì tôi cũng chẳng còn lý do nào từ chối. Tôi đồng ý với anh. Thế là chiều đó tôi phải hẹn lịch siêu âm sang ngày khác, tăng ca đến tận 11 giờ đêm. Tới mấy ngày sau cũng vậy, đến ngày thứ 4 tôi vừa soạn được nửa hợp đồng thì mệt quá nên gục xuống. Lúc sau tôi thấy một bàn tay đặt lên vai tôi, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng:
- Duyên…cô sao vậy?
Tôi nửa tỉnh nửa mơ, trong một giây phút không biết mơ hay thật tôi bỗng thấy người nào đó nhấc bổng mình lên rồi ôm mình thật chặt, tiếng nói lần nữa vọng ra:
- Sao lại sốt thế này? Để tôi đưa cô tới viện.
Tôi không biết mình đến viện bằng cách nào, nhưng lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng màu trắng. Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào hốc mũi. Khắp người tôi rệu rạo như không có sức sống, chắc có lẽ cơ thể bầu đã yếu, cộng thêm mấy ngày nay tăng ca nhiều nên tôi đã bị kiệt sức mà ngất đi. Lát sau cánh cửa phòng mở ra, Lâm từ ngoài bước vào, anh nhìn tôi một hồi rất lâu mới nói:
- Bác sĩ bảo cô bị kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
- Cảm ơn anh.
- Nhưng cô bị động thai đấy.
Tôi nhìn Lâm, ngập ngừng chưa kịp nói gì thì anh đã hỏi tiếp:
- Duyên, đứa bé này phải con của tôi không?