Tôi nghe thấy giọng Lâm, im bặt ngay lập tức. Tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh nhưng ngửi rõ được hương nước hoa đang tỏa ra từ cơ thể anh. Lúc đấy tôi thấy mình đúng là vô duyên thật đấy, mặt tôi đỏ bừng bừng cả lên. Mặc dù xấu hổ lắm nhưng tôi vẫn to miệng cãi:
- Tôi gọi nhầm tên không được à?
- Nhầm tên? Nhầm tên ai không nhầm, sao lại nhầm đúng tên tôi?
- Ai biết được.
- Chứng tỏ tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến tôi nên mới vậy.
Tôi bĩu môi, đẩy anh ra khỏi xa người mình rồi bảo:
- Anh đừng có mà tự mình ảo tưởng nữa. Ai thèm nghĩ đến anh?
- Không nghĩ đến tôi mà lại gọi tên tôi.
- Tôi đã bảo tôi buộc miệng rồi mà. Sao anh nhỏ nhen thế nhỉ?
Tôi và Lâm cứ đứng tranh luận với nhau một vấn đề mãi. Cuối cùng tôi tức quá nên cãi cùn, Lâm chắc cũng không chấp với tôi nữa nên không thèm nói. Thế rồi tôi quay sang hỏi Lâm:
- Mà này, anh đứng đây lâu chưa?
- Hỏi làm gì?
- Để biết.
- Tôi đến trước cô cơ. Nên cô đừng có mà vu oan giá họa tôi rình trộm cô đi tè.
Tôi không nhìn rõ bộ dạng lúc nói ra câu này của Lâm, nhưng mà tưởng tượng đến vẻ mặt anh đầy ý trêu chọc mà tôi xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức. Tôi ấp a ấp úng hỏi:
- Có nhìn thấy gì không đấy?
- Tối như mực thế này thì nhìn thấy gì. Tuy nhiên…
Lâm ngập ngừng không nói, tôi sốt ruột hỏi tiếp:
- Tuy nhiên làm sao?
- Nghe được tiếng xoè xoè.
Bố khỉ, kể ra đừng nói cho tôi biết tôi còn đỡ nhục. Bây giờ thì tôi chính cảm thấy không biết nên giấu cái mặt này ở đâu. Tôi cáu quá không làm gì được liền buộc miệng chửi anh:
- Đồ biến thái!
- Này, tôi làm gì mà cô bảo biến thái. Với lại cô ngại gì khi đây đâu phải lần đầu tôi thấy.
Tôi vẫn tức quá không chịu nổi, lời Lâm nói lúc này không lọt tai câu nào. Tôi thề mỗi lần nói chuyện với ông này xong phải khiến tôi điên lên mới chịu được. Sau đó tôi trở về nhà sàn, trời xui đất khiến thế nào mà vấp ngay phải cục đá, cả người ngả nhoài về phía anh. Tạ ơn trời Phật lúc đó anh phản ứng kịp thời nên đỡ trọn được tôi trong vòng tay mình.
Tay anh ôm chặt lấy eo tôi, đầu tôi áp vào lồng ngực của anh, thậm chí lúc này tôi còn nghe rất rõ nhịp tim anh đập. Lúc ấy tôi sợ lắm, sợ vì nếu té xuống đất thì không biết tôi và con sẽ thế nào. Vì hoảng hồn nên tôi run run đứng im bất động như thế một lúc lâu, mãi sau Lâm lên tiếng tôi mới giật mình đứng thẳng lên.
Lâm hỏi:
- Buông tôi ra được chưa. Cô dịch xuống tí nữa tôi lại cứng lên bây giờ.
Lúc này tôi mới phát hiện một tay tôi đang gần chạm tới đũng quần anh. Thế là trong khoảng thời gian ngắn tôi nhục nhã lần 2. Tôi ấp úng trả lời:
- Tôi…cảm ơn anh.
- Vào nhà ngủ đi.
- Thế còn anh?
- Không ngủ được.
- Sao vậy? Chăn ấm nệm êm quen rồi hả?
- Ừ.
- Tôi không nghĩ anh bận thế cũng đi chuyến từ thiện này đâu đấy.
- Sao? Tôi đi lạ lắm à?
- Ờ, vì tôi thấy còn rất nhiều hợp đồng nữa mà.
Lâm im lặng một lát rồi lại bảo tôi:
- Vào nhà ngủ đi, ngày mai còn đi đến trại trẻ mồ côi.
- Ủa? Tôi tưởng mai đi phát quà xong rồi chiều về sớm. Không ngờ lại đi trại trẻ nữa à?
- Ừ, thay đổi lịch trình.
Sau đó tôi cũng không biết nói gì nữa nên đành quay trở lại nhà sàn. Tôi vừa đặt lưng xuống nằm thì cái Trang quay sang hỏi nhỏ:
- Đêm hôm hai ông bà không ngủ còn ra sau nhà thậm thụt gì đấy. Định abc ở đó à?
- Mày ăn gì mà tưởng tượng giỏi thế Trang? Tao đi vệ sinh thì gặp ông Lâm thôi. Mà sao tao tưởng mày ngủ say rồi.
- Thì cũng buồn đi vệ sinh như mày mới tỉnh nè. Vừa thò đầu ra cái đã thấy giọng nói của hai ông bà. Nín tiểu nãy giờ, mai sau tao mà bị sỏi thận là do mày đấy.
- Con hâm, thôi dậy mà đi vệ sinh đi. Tao cũng ngủ đây.
Thế rồi tôi kéo chăn về phía mình một chút một xoay người về phía cửa sổ. Tôi nằm mãi mà cũng không ngủ được, nhưng cũng không dám cựa nhiều sợ mọi người tỉnh dậy. Mãi lúc lâu sau vừa hiu hiu nhắm mắt thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến. Tôi với tay lấy điện thoại thì thấy số của Lâm, anh nhắn:
- Không ngủ được ra đây ngồi ăn khoai nướng.
Tôi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ngoài đó có hắt lên ánh lửa. Tôi định bụng từ chối nhưng nghĩ sao lại muốn đi. Tôi nhắn lại:
- Ok.
Sau đó tôi quay sang nhìn cái Trang, thấy nó đã ngủ say rồi mới rón rén ngồi dậy, tự nhiên thấy hồi hộp và buồn cười giống như kiểu đang đi ăn trộm ấy. Lúc tôi ra bên ngoài thấy Lâm đang ngồi bên bếp lửa. Ánh lửa bập bùng chiếu rõ lên từng đường nét trên khuôn mặt anh khiến tôi ngây người.
Lâm ngước mắt lên hỏi:
- Còn đứng đó làm gì?
Tôi bị anh bắt trúng khoảnh khắc mình đang nhìn trộm anh nên ngượng quá, lúng túng hỏi:
- Anh cũng biết đốn lửa bếp củi à?
- Trước thì không biết nhưng sau tối qua thì biết.
- Kể ra anh cũng giỏi đấy, nhìn có lần là biết.
- Cô khen tôi thì cả ngày cũng không hết đâu.
- Anh đúng là tự cao.
Lâm khẽ cười, tôi cũng chẳng chần chừ nữa mà ngồi bệt xuống chỗ rơm bên cạnh anh. Lâm nướng chín củ khoai nào lại đưa tôi ăn trước, tôi thấy thế mới bảo:
- Sao anh không ăn đi?
- Không muốn ăn.
- Không muốn ăn còn nướng làm gì?
- Vì đam mê.
Nghe Lâm nói thế tôi suýt chút nữa vì chết sặc, tôi vừa cười vừa nói:
- Mà anh kiếm khoai ở đâu ra hay vậy?
- Đi xin đấy.
- Xin nhà trưởng bản à?
- Ừ.
Tôi ăn khoai gần như là no lắm rồi cũng không thấy Lâm ăn một miếng, thế là tôi chủ động bóc vỏ khoai đưa cho anh. Đúng lúc đó anh cũng quay sang nhìn tôi, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt chỉ cách nhau vài cm, tôi lắp bắp nói:
- Anh ăn đi, không thấy đói à? Lúc tối tôi chưa thấy anh ăn gì.
- Tôi không đói.
- Không đói cũng phải ăn để lấy sức nữa.
Thế là tôi chủ động cầm tay Lâm rồi đặt củ khoai vào tay anh. Tôi sợ anh ngại còn giả vờ ngoảnh đầu đi chỗ khác:
- Cảnh nơi đây kể ra cũng đẹp phết. Mang lại cảm giác thanh bình.
- Chứ không phải sợ đến nỗi đi tè cũng không yên à?
Tôi quay ra lườm anh một cái, lúc này tôi thấy anh đã cắn một miếng khoai nhỏ. Tôi rút điện thoại ra xem giờ, cũng chẳng mấy nữa là trời sáng. Tự nhiên, tôi rất lưu luyến cảm giác được ở riêng cùng anh thế này, vừa thoải mái vừa vui vui khó diễn tả thành lời.
- Khoai ăn ngon nhỉ?
- Cũng được.
- Tôi nhớ ngày nhỏ bà nội tôi trồng ruộng khoai lớn lắm. Đi học về tôi thích nhất được đi nhổ khoai cùng bà và mẹ. Cũng cái thời tiết lạnh lạnh này nè, cả nhà ngồi nướng khoai với ngô, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, vui lắm!
Tôi nói xong thì quay qua nhìn Lâm, tôi thấy khuôn mặt anh trầm lặng xuống, rồi anh hỏi:
- Vui lắm à?
- Ừm vui lắm. Mà tôi quên anh là trai thành phố chắc không biết cảm giác đó.
- Ừ.
Tôi nhìn dáng vẻ của anh lúc đó tự nhiên thấy thương thương, cảm giác anh bị cô độc sao ấy. Mãi sau này tôi mới biết cuộc đời anh ngoài tiền và địa vị ra thì cực kỳ tẻ nhạt, kể cả mỗi khi gặp bố mẹ cũng không có cảm xúc mấy. Một bữa cơm gia đình quây quần tâm sự với nhau là bình thường với mọi nhà, thì đối với anh là một thứ gì đó rất xa xỉ.
Nói chuyện thêm với Lâm một lúc nữa thì mắt tôi bắt đầu ríu lại, nhìn sang thấy Lâm vẫn đang ngồi ăn nốt củ khoai vừa nãy tôi đưa, có vẻ nó hơi khó ăn nhưng anh lại không nỡ bỏ. Tôi ngồi lặng yên không nói gì nữa, thế rồi tôi nhắm mắt ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay biết. Đến lúc nghe tiếng gà gáy tôi mới giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy đầu tôi dựa hẳn vào một bên cánh tay anh, còn Lâm thì ngồi yên không cử động cho tôi dựa vào.
- Ôi tôi xin lỗi. Tôi ngủ quên mất.
Tôi rối rít bật dậy, ngồi thẳng người, đỏ mặt không dám nhìn thẳng anh. Vô thức tôi còn đưa tay lên khoé miệng giống như kiểu sợ trong lúc ngủ có chảy rớt dãi gì không. Lâm khẽ cười, nụ cười này không tôi biết có ý gì mà cứ thấy bất an.
Anh thản nhiên bảo:
- Cho thuê 1 triệu chỗ dựa đấy.
- 1 triệu? Anh định cướp của giết người à?
- À nó rất rẻ so với 20 triệu lần đầu.
Cái tên chết tiệt này lại nhắc đến nỗi khổ cả đời tôi không quên đấy. Tôi ấm ức quá mới bảo:
- Đưa số tài khoản đây, tôi chuyển khoản luôn cho.
- Ừ.
- Ừ thì đọc số tài khoản đi.
- Tôi không nhớ, khi nào nhớ rồi tôi bảo sau.
Lâm vừa dứt lời thì một giọng nói người phụ nữ vang lên:
- Ôi trời cô cậu…!!!
Chúng tôi cùng quay đầu lại thì thấy vợ của trưởng bản đang đứng trước mặt, chắc bà vừa mới dậy đã thấy chúng tôi ngồi đây nên vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Tôi vừa ngượng vừa luống cuống muốn giải thích thì bà nói tiếp:
- À tôi biết rồi, cô cậu là người yêu của nhau đúng không?
- Dạ không phải đâu ạ. ( tôi vội vàng giải thích)
- Thôi cô không phải ngại đâu. Tôi là người từng trải tôi hiểu mà. Rõ ràng lúc ăn cơm tôi thấy cô nhìn cậu đây hoài mà.
Tôi vừa mở miệng trả lời thì giọng Lâm đã chen ngang:
- Vậy cô thấy tụi cháu đẹp đôi không ạ?
- Đẹp lắm cậu.
- Dạ cảm ơn cô. À mà cô dậy sớm vậy định làm gì hả, có cần cháu phụ không?
- Thôi không cần đâu cậu. Cô cậu cứ tiếp tục đi.
Nói xong vợ trưởng bản bước đi, tôi cũng nhanh chóng trở về phòng vì sợ lát nữa mọi người thức dậy nhìn thấy tôi bên cạnh Lâm lại hiểu nhầm giống như vợ trưởng bản.
Sáng hôm đó đoàn chúng tôi sau khi ăn sáng xong thì lại tiếp tục hành trình đi phát quà. Tới tầm 10 giờ trưa thì cả đoàn lên xe đi tới trại trẻ Mộc Châu, ở đây có 68 em mô côi, trong đó có 3 trẻ khuyết tật. Khi thấy chúng tôi đến, nhìn mấy đứa mắt ngây thơ vui mừng vỗ tay chào đón chúng tôi mà khiến lòng tôi nhói lên một cái. Tại sao nhìn những đứa trẻ đáng yêu như vậy mà có những bố mẹ nỡ lòng nào bỏ con. Vô thức tôi lại đặt tay lên bụng mình như một thói quen, tôi tự nhủ rằng dù sau này có ra sao tôi cũng phải chăm sóc con thật tốt, dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho con.
Chúng tôi chia quà cho những đứa nhỏ, sau khi nghe hoàn cảnh những em bé ở đây, Lâm quyết định hàng năm sẽ gửi tiền tài trợ cho trại trẻ. Cán bộ quản lý trại trẻ nghe vậy vui mừng liên tục cảm ơn Lâm và mọi người. Vì lúc đến đây cũng 12 giờ rồi nên mọi người quyết định sẽ nấu cơm ở đây ăn cùng những đứa nhỏ một bữa cho có kỷ niệm.
Tôi và cái Trang cùng mấy chị lăng xăng trong bếp phụ 2 cán bộ. Tuy thời gian này tôi đã bớt nghén hơn trước nhưng hôm nào cơ thể mệt là vẫn có dấu hiệu nghén khi ngửi đồ quá nhiều dầu mỡ. Cái Trang thấy tôi lợm oẹ cổ họng nên nhắc:
- Thôi sắp xong rồi thì đi ra ngoài đi không mọi người biết.
- Ừ, vậy tao ra ngoài trước nhé.
Tôi nói mọi người làm nốt rồi ra ngoài. Tôi thấy Lâm đang ngồi một mình dưới gốc cây, mấy đứa tầm 4-5 tuổi hùa nhau chạy tới chỗ anh, nắm tay anh lắc lắc:
- Chú ơi, chơi với bọn cháu đi.
Cái ông Lâm này bình thường thì lạnh lùng đến người lớn còn sợ, ấy thế mà chẳng hiểu sao đi đến đâu cũng được sự chú ý của mấy đứa trẻ con. Lâm nhìn lũ nhỏ, nhẹ nhàng bảo:
- Bây giờ các cháu muốn chơi gì?
- Cháu muốn chơi bắn bi ( bé trai nói)
- Cháu muốn chơi nhảy dây ( bé gái nói)
Tôi nghe tới đây không tự chủ được mà bật cười thành tiếng. Nhìn vẻ mặt Lâm thoáng chút lúng túng, anh cũng không tỏ vẻ khó chịu gì cả, ngược lại còn rất dịu dàng.
- Được, chơi cái gì cũng được nhưng trước tiên phải no bụng đã. Bây giờ các cháu xoè tay ra cho chú xem nào.
Thế là từng đứa một bắt đầu xoè tay ra trước mặt anh. Anh bảo:
- Tay ai cũng bẩn thế này, nếu trước khi ăn cơm mà không rửa tay thì sẽ bị con giun đục bụng dẫn tới đau bụng. Các cháu có muốn đau bụng không?
- Dạ không. ( mấy đứa lắc đầu đồng thanh nói)
- Vậy bây giờ theo chú đi rửa tay.
Nói xong Lâm đứng dậy dẫn mấy đứa nhỏ đi về phía vòi nước, tôi nhìn cảnh này cứ như anh dẫn đàn con thơ của mình vậy ấy. Bây giờ tôi lại càng hiểu rõ, có thể bình thường Lâm nghiêm khắc và lạnh lùng khó gần vậy thôi nhưng sau này có lẽ anh sẽ là người cha tốt. Nghĩ đến tương lai của anh tôi lại nghĩ đến tương lai của con mình. Nhiều lúc tôi cũng rất muốn nói cho anh biết sự xuất hiện của đứa nhỏ, nhưng sau cùng tôi lại sợ vì cái bóng của người thứ 3 quá lớn, vì chính tôi cũng là một nạn nhân của người thứ 3.
Trưa đó vì cơ thể mệt mỏi cộng với có mấy món nhiều dầu mỡ nên tôi ngửi thôi đã thấy lợm lợm cổ họng muốn oẹ. Sợ mọi người phát hiện nên tôi đành tranh đi cho xúc cháo cho hai em bé nhỏ nhất, cũng là hai bé bị khuyết tật. Cán bộ thấy vậy cứ bảo tôi:
- Để tôi cho hai bé ăn cho, cô ra ăn cơm cùng mọi người đi.
- Dạ thôi em không đói chị ạ. Chị cứ để em, mấy khi em mới có dịp lên thăm các cháu.
Nói mãi thì chị cán bộ mới chịu để tôi làm. Mọi người cũng giục tôi ăn nhưng tôi đều lấy lý do không đói. Chỉ duy nhất mình Lâm tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm tới tôi, tự nhiên lúc đó tôi lại thấy tủi thân kiểu gì ấy. Mà tôi cũng thấy từ lúc tôi mang thai tôi thay đổi hẳn, hay suy nghĩ với quái đản hơn, rõ ràng Lâm có là gì với mình đâu mà mong người ta quan tâm mình. Nghĩ một hồi cuối cùng tôi cũng không nhịn được chửi thầm anh vài câu trong lòng “ đồ vô tâm, đồ không có tình người…”
Ăn xong phụ nữ thì đi rửa bát, đàn ông thì đi tham quan xung quanh, tôi thì ngồi trông hai bé. Thế rồi bất ngờ một giọng nói vang lên ngay sát bên tai, làm tôi giật cả mình:
- Này!
Ôi mẹ ơi tôi quay lại thì thấy Lâm đang ngồi ngay phía sau, anh chìa ra một chiếc bánh mì ruốc với hộp sữa tươi đưa cho tôi. Tôi nhíu mày nhìn anh rồi nhìn xuống tay anh, giả bộ hỏi:
- Đưa cái này cho tôi làm gì?
- Để ăn chứ để làm gì.
- Tôi không ăn đâu.
Tôi vừa dứt lời thì Lâm đặt bánh mì lẫn sữa vào lòng tôi rồi bảo:
- Ăn đi, tôi biết thừa cô đang đói.
Nói xong anh đứng dậy đi chỗ khác. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng bùng nổ cả đống cảm xúc: vừa vui, vừa cảm động và cả một loại cảm xúc mang tên ân hận vì đã lỡ trách nhầm anh. Sống mũi tôi lập tức cay cay, tôi bóc bánh mì ăn với sữa.
Cũng may vừa ăn xong thì mọi người đến. Lâm bảo mọi người:
- Lẽ ra chúng ta còn phải đi đến 1 trại trẻ nữa nhưng mà tôi lại có việc gấp phải trở về Hà Nội. Vậy nên mọi người về sau nhé, tôi về trước.
Lâm vừa dứt lời thì cái Trang đã lanh chanh nói:
- Vậy sếp cho Duyên quá giang về cùng mới. Nhà bạn em cũng có việc gấp sếp ạ, em cũng đang không biết làm sao để bắt xe cho nó về trước. Ôi may quá!
Tôi ngớ ngước liếc mắt nhìn Trang, nó nháy mắt với tôi, tôi nghĩ chắc nó đang sợ cho sức khỏe của tôi và em bé nên mới nói vậy. Anh Nhật thấy thế mới hỏi:
- Luật sư Duyên, em có việc gấp sao?
Tôi không muốn nói dối nhưng Trang đã nói vậy rồi tôi làm sao dám nói khác đi. Hơn nữa tôi cũng sợ sức khỏe của mình sẽ ảnh hưởng tới con nên gật đầu:
- Dạ vâng ạ. Nhưng mà thôi không sao, nếu không tiện sếp cứ về trước đi cũng được.
Tôi cứ nghĩ với tính cách của Lâm sẽ trả lời “ Ừ” một tiếng rồi thôi, nhưng không ngờ anh lại bảo:
- Nếu cô không ngại thì về cùng tôi.