Cháp 1
Đêm tân hôn, khi tôi vừa thay bộ váy cưới trên người ra khỏi, còn chưa kịp mặc gì thì tiếng cạch cửa phòng vang lên. Tôi ngoảnh đầu quay lại nhìn thấy chồng mình đang loạng choạng bước vào. Còn chưa kịp lên tiếng thì cả người anh đã nhoài về phía tôi rồi đẩy mạnh xuống chiếc giường. Tôi đau đớn kêu lớn:
- Anh làm gì vậy? Tôi đang mang thai đó.
Chồng tôi không thèm quan tâm đến thái độ khó chịu của tôi, vẫn giơ tay lùa vào chiếc áo ngực rồi giựt mạnh khiến áo ngực bị đứt tung ra. Tôi nhìn anh ta, run sợ túm chặt lấy chiếc áo ngực rồi nói:
- Tránh ra, anh say quá rồi đấy. Anh quên là tôi đang mang thai đấy à? Kiêng đi!
Nói xong tôi đẩy chồng mình ra khỏi, thế nhưng anh ta vẫn kiên quyết muốn làm chuyện ấy. Đêm khuya thanh vắng, giọng nói đầy lạnh lùng vang lên:
- Bây giờ tôi đã là chồng cô, tôi thích lúc nào chẳng được. Khôn hồn thì rên to lên.
Thế rồi anh ta hùng hục cúi xuống hôn ngấu nghiến cổ tôi rồi từ từ di chuyển lên bờ môi vẫn còn đang run rẩy. Bất chợt anh khựng lại, ánh mắt có chút thất vọng nhìn tôi:
- Làm tình với tôi không sướng bằng ông Hưng à?
Nói xong anh lập tức đứng dậy, chưa để tôi kịp nói lời nào thì anh đã rời khỏi căn phòng, cánh cửa đóng sập lại tạo thành tiếng vang lớn. Tôi giật mình nhìn về hướng cửa, chồng tôi nói vậy là sao? Tôi và ông Hưng thì có liên quan gì? Cưới chồng tôi mới biết ông Hưng là anh rể của mình mà.
Sau đó tôi thấy đèn xe ô tô rọi thẳng về phía cổng, tôi nghĩ có lẽ chồng mình đã lái xe ra ngoài. Thế rồi, tự nhiên những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên hai má, tôi đưa mắt nhìn căn phòng 1 lượt, còn gì đau khổ hơn khi đêm tân hôn đã bị giường không gối chiếc. Vô thức tôi cúi xuống chạm nhẹ tay vào chiếc bụng vẫn còn phẳng của mình, nếu như đứa bé này không xuất hiện thì tôi và anh vẫn chỉ là những người dưng.
Nghĩ tới đây tôi lại nhớ đến ngày mình gặp anh.
4 tháng trước, tại một nhà hàng nổi tiếng Hà Nội, trong lúc tôi còn đang hạnh phúc với khung cảnh lãng mạn trước mặt thì bạn trai cũ của tôi đã nói ra 3 từ không thể tàn nhẫn hơn được nữa:
- Chia tay đi!
Tôi đặt ly rượu xuống bàn, nhíu mày khó hiểu nhìn Việt:
- Anh vừa nói gì đấy?
- Em nghe không rõ à? Chúng ta chia tay đi.
- Chia tay? Hôm nay anh làm sao thế Việt?
- Tôi làm sao hay không làm sao cũng không liên quan gì đến cô. Tôi chỉ thông báo cho cô biết thế thôi, tôi quyết định chia tay, tôi không thể bên cô thêm một phút giây nào nữa.
- Tại sao lại chia tay? Ít ra anh cũng phải cho tôi một lý do chứ?
- Đến giờ này cô thực sự vẫn chưa nhận ra bản thân cô tồi tệ đến mức nào à?
- Tôi tồi tệ? Tôi làm gì mà anh nói tồi tệ? Tôi bên anh từ những ngày anh không có cái mẹ gì cả, 7 năm qua tôi cố gắng, dành dụm mọi thứ tốt đẹp nhất cho anh. Vẫn chưa hài lòng với anh hả Việt?
Việt nghe tôi nói xong, mặt anh ta không hề có chút luyến tiếc hay hối lỗi gì cả, ngược lại còn cười khẩy đáp:
- Cô nói cô dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho tôi? Cô xạo vừa thôi Duyên. Cái thứ tốt đẹp nhất của đời người con gái cô để dành cho thằng khác chứ không phải tôi.
- Anh nói vậy là sao Việt?
- Cô đường đường là luật sư mà cô ngốc vậy hả? Thế thì để tôi nói thẳng mặt cho cô hiểu nhá, cái màng trinh mà cô đang giữ gìn đấy, tốt nhất hãy giữ cẩn thận cho tới khi chết già đi. Thằng này cũng không cần nữa đâu.
Việt nói đến đây tôi mới sững sờ hiểu ra cái lý do mà anh ta chia tay. 7 năm cố gắng bên nhau, 7 năm cùng nhau đi từ hai bàn tay trắng cho đến khi cả hai dường như đã có tất cả thì lại chia tay vì một lý do hết sức xàm l**. Thực ra không phải là tôi không muốn cho Việt, mà chẳng qua anh ta luôn nói tôn trọng tôi, hơn nữa anh ta cũng không chủ động đòi hỏi nên tôi cũng ngại không nói đến. Ngày hôm nay, là ngày kỷ niệm 7 năm chúng tôi yêu nhau, thậm chí tôi đã tưởng tượng hết đến những cảnh lãng mạn của hai đứa. Vậy mà giờ đây, mọi thứ lại tan tành mây khói. Tôi nhìn Việt, cũng chẳng buồn thanh minh những dự định trong lòng, cười khẩy nói:
- Một cái lý do hết sức củ chuối. Thà anh nói thẳng mặt là anh đã có người khác còn dễ nghe hơn đó Việt.
- Đúng, tôi đã có người khác. Cô ấy là một cô gái dễ thương, tài giỏi và quan trọng cô ấy cho tôi tất cả những gì quý giá nhất. Cô ấy bầu rồi, chúng tôi sắp kết hôn.
- Chúc mừng anh.
Có lẽ Việt thấy tôi quá thản nhiên và bình tĩnh nên ánh mắt có chút sững sờ khi nhìn tôi. Mà đến ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu sao lúc này bản thân mình lại bình tĩnh được như thế. Tôi mỉm cười nói tiếp:
- Cưới nhanh không Tết đến đít rồi.
Nói xong tôi quay mặt bước đi, tôi cứ ngỡ bản thân đã đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này rồi, nhưng không, khi bước chân lên chiếc taxi tôi mới bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi không khóc trước mặt Việt là vì khi đứng trước một kẻ phản bội, tôi muốn mình phải ngẩng cao đầu và mỉm cười thật tươi. Dù sau đó, tôi sẽ phải khóc thật to. Nhưng đó là cách duy nhất tôi giữ lại sự tự tôn cho chính bản thân mình.
Chú lái taxi thấy tôi khóc nên gương mặt có chút bối rối. Thế rồi chú đưa tay lại đằng sau cho tôi vài tờ giấy trúc. Tôi nhận lấy từ tay chú, nhẹ nhàng nói:
- Cháu cảm ơn ạ.
- Cháu ổn không?
- Dạ cháu ổn.
- Lại thất tình à?
- Sao chú biết hay vậy?
- Một tháng chú lái taxi thì phải chở ít nhất 10 cô gái giống cháu.
- Hoá ra xã hội này không chỉ có mình cháu là bị phản bội.
- Ừ. Đàn ông mà cháu, lúc nghèo khó chẳng sao, nhưng lúc có tí tiền là dễ thay lòng. Chú cũng có con gái, chú chẳng cầu gì chỉ mong nó có tấm chồng tử tế. Bây giờ xem trên mạng xã hội, những vụ đánh ghen không ít. Chẳng bù cho ngày xưa, tình yêu của thời cô chú tuy đơn giản nhưng ấm êm. Hồi chú đến hỏi cô, cứ đúng 7 giờ ăn cơm xong là lóc cóc chiếc xe đạp chạy sang. Mà không được nắm tay hay ngồi gần nhau đâu, toàn người ngồi đầu giường, người ngồi cuối giường thôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn chú qua chiếc gương chiếu hậu, giọng nói chú khi kể đầy ấm áp, kể cả cái ánh mắt cũng tràn ngập hạnh phúc. Tự nhiên tôi thấy lòng mình như trút đi được ít muộn phiền. Nhìn chú tôi lại nhớ đến bố mẹ mình dưới quê, năm hết tết đến rồi phải cố gắng kiềm nhiều tiền rồi về quê thôi.
- Cháu cũng nghe bố mẹ cháu kể về tình yêu ngày xưa của hai người. Đúng là khi đó vui vẻ và hạnh phúc thật, chẳng bù cho bây giờ, ngồi nhà cầm một chiếc điện thoại cũng có thể tán 2-3 người cùng lúc chú ạ.
- Đấy chẳng nói đâu xa như thằng con trai chú, nó ngồi một lúc gọi cho 2-3 đứa con gái. Chú biết chú chửi cho như tát nước vào mặt mà có chừa đâu. Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính cháu à.
- Dạ vâng ạ.
- Đấy nói nãy giờ mà chú quên mất không hỏi cháu đi đâu đấy?
- Dạ chú cứ chạy cho cháu loanh quanh một vòng Hà Nội đi ạ.
- À thế cháu ở đâu? Nghe giọng này chắc không phải quê gốc Hà Nội.
- Dạ quê cháu Thái Bình chú ạ.
- À, thế thì cùng quê chú rồi. Chú chạy taxi trên này cũng được 10 năm rồi.
- Thật không ngờ chú cháu mình lại là đồng hương. Thế bình thường thì hai mấy chú nghỉ tết ạ? Có gì thì cháu thuê xe chú về luôn cho tiện.
- Chú bình thường là 26 nghỉ tết.
- Vậy chú cho cháu số điện thoại, có gì đi đâu hay về quê cháu sẽ gọi.
- Chú cảm ơn. Lại sắp sửa có một khách quen rồi.
Tôi mỉm cười gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Sau đó, suốt dọc đường xe chạy tôi chỉ chú tâm đưa mắt nhìn ra hai bên ven đường. Mỗi lần xe lướt qua một con phố nào đó mà tôi cùng Việt hay đi lại khiến tôi nhói lòng. Tôi và Việt quen nhau từ khi tôi học năm hai đại học luật, còn anh khi đó là sinh viên cuối trường đại học ngoại thương. Hai đứa đều xuất thân từ quê lên, gia đình hai bên cũng chẳng giàu có gì, gọi là đủ ăn. Thế rồi chúng tôi ra trường, bắt đầu từ những ngày tháng một gói mì tôm chia làm đôi, cho tới bây giờ anh cũng đã có nhà, có xe riêng để đi. Còn tôi làm luật sư đại diện cho một công ty bất động sản, lương tháng đủ để cho tôi tiêu sài những thứ mình thích và nuôi được hai em dưới quê ăn học. Cho tới bây giờ tôi mới thấm câu nói:” Lòng chung thủy của đàn ông được thử thách khi anh ta đang có trong tay đầy đủ mọi thứ”. Mọi ước mơ và dự định tương lai tôi vẽ lên cho hai đứa đều tan tành mây khói. Cái cảm giác lúc này của tôi giống như kiểu đang lâng lâng trên thiên đường bị rơi toẹt một cái xuống địa ngục.
Mẹ kiếp!!!
Càng nghĩ tôi càng thấy khó chịu, giống như một cái dằm trong tim không cách nào lấy ra được. Thậm chí lúc này tôi còn hối hận bản thân sao lúc đó không tát cho anh ta vài cái cho bõ tức.
Thế rồi xe chạy không biết bao nhiêu lâu, điện thoại của tôi bất chợt rung lên, trên màn hình hiện đến cuộc gọi của ông “ Sếp” công ty tôi làm việc. Mà tôi nhớ rõ ràng là hôm nay mình đã xin nghỉ rồi cơ mà lại gọi làm gì lắm thế. Tôi thở dài bấm nghe máy:
- Em nghe đây Sếp.
- Hôm nay sao em lại nghỉ thế Duyên?
- Ơ sếp, rõ ràng em xin nghỉ hôm nay và sếp cũng đồng ý rồi cơ mà.
- À thế à? Anh quên mất đấy. Thế bây giờ em lên công ty đi nhé.
- Có chuyện gì gấp à sếp?
- Ừ gấp lắm. Trong hợp đồng với công ty Nhật Trường có một số điều tôi không hiểu và cần em giải thích.
- Nhưng mà…
Thấy tôi chần chừ ông sếp lại nói tiếp:
- Nếu không phải lúc nữa tôi đi ký hợp đồng thì tôi cũng không làm khó em thế đâu.
- Dạ vâng. Em tới ngay đây ạ.
Tôi thở dài tắt máy, hợp đồng với công ty trước khi soạn tôi cũng đã giải thích rõ ràng với sếp rồi cơ mà. Tôi không biết ông sếp này có thành kiến gì với tôi không mà mỗi lần tôi nghỉ việc một hôm là y rằng hôm đó ông ta lại vẽ ra chuyện gấp để tôi làm. Nhiều lúc tôi cũng bực lắm ấy, có khi áp lực quá còn muốn nghỉ việc nhưng mà cuối cùng lại suy nghĩ bản thân đến bây giờ cũng 26 tuổi đầu rồi, đâu thể nông nổi được nữa. Hơn nữa đây là công ty tôi làm việc đầu tiên từ lúc tôi ra trường tới nay, với lại mức lương công ty trả cũng khá cao so với mặt bằng chung.
Tôi thở dài bảo chú lái taxi:
- Chú ơi, quay xe lại cho cháu về đường Trường Chinh mới ạ.
- Ừ. Chú biết rồi.
Lúc tôi lên phòng giám đốc không thấy thư ký đâu cả, bình thường là chị ấy sẽ ngồi làm việc trước cửa phòng. Mà phòng giám đốc là trên cùng toà nhà nên khi mình tôi bước vào cũng có chút e ngại. Bởi vì tôi từng nghe nói giám đốc là người lăng nhăng, lại có bà vợ ghen tuông bất chấp. Mấy lần hắn ta cũng bóng gió nói ý với tôi nhưng tôi đều giả ngu không hiểu gì. Tôi cố làm vẻ bình thường rồi đưa tay gõ cửa. Thế rồi rất nhanh, giọng nói khàn khàn vọng ra:
- Duyên, vào đi em.
Tôi mở cửa bước vào, giám đốc cũng đứng dậy đi về phía tôi rồi chỉ tay xuống chiếc ghế sofa:
- Ngồi xuống đi em.
- Dạ vâng ạ.
Tôi đặt chiếc túi xách bên cạnh chỗ mình ngồi. Gã giám đốc thấy tôi ngồi xuống rồi cũng lấy hợp đồng ngồi xuống bên cạnh. Tôi cười gượng nói:
- Anh cứ ngồi đối diện em là được rồi.
- Có gì đâu. Anh ngồi đây để nghe em giải thích cho rõ.
- Dạ vâng ạ. Anh đưa hợp đồng đây, có gì không hiểu chỗ nào anh hỏi luôn đi ạ.
- Cứ từ từ, em uống nước đi.
- Dạ em không khát.
- Sao nhìn em căng thẳng vậy?
- Đâu có ạ. Em bình thường mà.
Thế rồi gã giám đốc yên lặng khoảng chừng 30 giây rồi bất ngờ đặt tay lên tay tôi. Tôi thấy vậy vội vàng rụt tay về nhưng không kịp.
- Sếp… xin anh tự trọng. Bỏ tay em ra ạ.
- Duyên, em hiểu tâm ý của anh mà đúng không?
- Em không hiểu anh nói gì cả.
- Em nói dối, em biết thừa anh thích em mà.
Nghe ông sếp nói vậy tôi bất giác rùng mình một cái. Thực ra sếp của tôi năm nay 38 tuổi, ngoại hình cũng không đến nỗi nhưng tôi rất sợ những người đã có vợ thế này. Tôi dứt khoát giựt tay anh ta ra khỏi rồi dứt khoát nói:
- Anh là đàn ông đã có vợ, lại là người thành đạt, mong anh giữ tự trọng và biết suy nghĩ trước khi nói.
Tôi cứ ngỡ khi mình nói ra những lời này là anh ta sẽ từ bỏ ý định điên rồ kia, nhưng không, lúc này anh ta dường như không kiềm chế được mà túm tay tôi thật chặt, giọng nói mất bình tĩnh:
- Anh thích em từ cái nhìn đầu tiên Duyên ạ. Bởi vậy anh mới nhận em vào làm việc từ lúc em chưa có kinh nghiệm đến nay. Em đồng ý làm bạn gái anh đi, anh sẽ lo cho em một cuộc sống tốt nhất. Em sẽ không còn phải vất vả đi làm sớm tối. Nếu em chịu sinh cho anh một thằng con trai, anh sẽ bỏ vợ để rước em về.
Anh ta càng nói tôi càng thấy kinh tởm đến mức cổ họng lợm lên, tôi cố gắng giựt tay mình ra khỏi tay anh ta rồi lắc đầu nói:
- Buông tôi ra, có chết tôi cũng không thèm để ý tới thứ đàn ông như anh. Đàn ông mà sẵn sàng bỏ vợ là cái loại không có đạo đức. Anh mà không buông tôi hét lên đấy.
- Em hét đi, trên này chỉ có anh và em, phòng lại cách âm tốt, em nghĩ ai nghe thấy giọng em?
Nói xong chưa để tôi kịp nói gì thì anh ta đã ôm ghì lấy tôi rồi đẩy tôi xuống chiếc ghế sofa. Đến nước này thì tôi hết chịu nổi, không còn nghĩ được vì công việc hay tiền lương cao nữa, chỉ thấy kinh tởm đến mức máu đang sôi sùng sục. Tôi đẩy anh ta không được vì sức tôi không lại nên đành co chân lên húc vào bụng anh ta một cái. Chẳng ngờ anh ta không buông còn điên cuồng ghì tôi thật chặt.
Nghĩ cũng cay cuộc đời, bao nhiêu năm gìn giữ cho người mình yêu, mà người mình yêu cũng chia tay rồi chẳng lẽ lại bị hủy hoại vào cái tên khốn này ư? Trong lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất thì một giọng nói chanh chua gào lên:
- Tiên sư bố chúng mày làm gì thế kia?
Nghe thấy giọng nói anh ta lập tức buông tôi ra khỏi, ánh mắt hoảng hốt nhìn về hướng cửa. Tôi tròn xoe mắt khi thấy vợ anh ta, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì chị ta đã điên cuồng xông tới chỗ tôi giựt tóc:
- Tiên sư con đĩ này, mày dám gian díu với chồng bà hả? Mẹ nhà mày, mày chán sống phải không con đĩ?
- Tôi không gian díu với chồng chị. Chị về mà dạy dỗ lại chồng chị, xem hắn ta đã làm gì với tôi.
- Á à, bà bắt tận tay ray tận trán mà mày còn chối à? Mày dụ dỗ chồng bà, bảo sao chồng bà trả lương cao cho mày hơn người khác. Nói đi, mày đã ngủ với chồng bà bao nhiêu lần rồi?
- Tôi đã nói là tôi không có.
Lúc này chị ta vẫn hăng say giựt tóc tôi như cố gắng trút bỏ cơn giận của bản thân. Tôi cố gắng vật lộn lắm cũng không tách được tay chị ta ra khỏi mớ tóc mình, cuối cùng lão giám đốc Hưng mới xông tới gỡ tay vợ mình ra. Khi tôi ngẩng đầu lên, cả đầu đau như búa bổ, đau tới xây xẩm mặt mày.
Lão Hưng giúp tôi thoát khỏi chị ta nên chị ta càng điên cuồng gào lớn:
- Anh còn dám bênh nó.
- Thôi em, có gì về nhà rồi giải quyết. Dù sao đây cũng là công ty anh.
- Này nhá, anh đừng quên công ty này là nhờ nhà tôi anh mới có được như ngày hôm nay. Vậy mà anh còn không biết thân phận lăng nhăng với hết con này tới con khác hả đồ khốn?
- Thôi anh biết lỗi rồi. Anh xin lỗi, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ thế nữa.
Tôi nhìn hai vợ chồng họ nói nhau, hoá ra lão Hưng nổi tiếng sợ vợ là vì lý do này. Bình thường lão to mồm thế thôi nhưng khi vợ trợn mắt một cái là rụt lò xò vào chứ chẳng đùa. Ấy thế mà vừa còn nói bỏ vợ để rước tôi, đúng là lời hứa đàn ông chẳng đáng một xu. Tôi cầm túi xách định đứng dậy bước đi thì chị ta lại kéo tay tôi lại đay nghiến tiếp:
- Mày còn thích giả vờ thanh cao không? Cái loại đĩ mà còn đòi làm luật sư cái quằn què gì. Từ mai trở đi, tao cấm mày bước chân vào công ty chồng tao. Mày chính thức bị sa thải!
- Chị yên tâm, có các thêm tiền tôi cũng chẳng thèm làm công ty này nữa đâu. Còn tôi khuyên chị một câu ấy, cái hạng người như chồng chị phải lấy xích chó xích vào mới lại.
Nói xong tôi cầm túi xách bước vội khỏi đó. Lúc ra bên ngoài trời đang lất phất mưa bay, tôi tự hỏi hôm nay là cái vận hạn cuối năm hay sao mà tôi đen như chó thế này. Vừa mất người yêu, vừa mất việc làm, tôi nghĩ cay cú quá nên rút điện thoại ra gọi cho cái Trang:
- Ê đang làm gì đấy?
- Tao đang ở nhà đây. Ơ mà sao giờ này lại gọi cho tao? Lẽ ra mày phải đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào ở bên ông Việt mới đúng.
- Ngọt ngào đếch gì. Chia tay rồi.
- Mày đùa à? Sao lại chia tay?
- Dài dòng lắm, tí kể sau. Tao đang buồn đời, đi quẩy với tao đi.
- Quẩy ở đâu?
- Trên bar. Địa điểm cũ.
- Ok, tao phi trâu qua luôn.
Trong quá bar nhập nhoạng ánh đèn lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tôi và cái Trang ngồi trên quầy uống hết ly này tới ly khác như hai đứa bất cần đời. Hai đứa vừa uống vừa lảm nhảm:
- Trang, mày thấy tao xinh không?
- Mày mà không xinh thì thiên hạ này chẳng có con đếch nào xinh cả.
- Mày thấy tao giỏi không?
- Tất nhiên là giỏi rồi. Lại hỏi thừa?
- Thế mà anh ta lại nỡ lòng nào bỏ tao. Anh ta là cái đếch gì mà có quyền đối xử với tao như thế? Cái gì là thứ quý giá nhất chứ? Chân tình và công sức của tao chưa đủ quý giá à?
- Tao là tao đang tiếc vì mày không tổng sỉ vả cho nó mấy cái bạt tai. Nếu tao mà ở đó, tao cho nó đi tong cái bộ nhá cho khỏi ăn tết.
- Ờ nhỉ, nghĩ lại cay. Nhớ ngày xưa tiếc cả tiền mua một bát phở để dành dụm vốn cho hắn làm ăn. Bây giờ làm ăn phất rồi thì không cần tao luôn. Lại lấy cái lý do chia tay rất củ chuối. Mà tình yêu phải có tình dục thì mới hạnh phúc sao?
- Thằng đếch nào lúc yêu chẳng nói anh tôn trọng em, anh không quan trọng trinh tiết. Nhưng được vài bữa đã vặt con gái nhà người ta trụi lông. Toàn nói cho sang mồm.
- Giờ tao mới hiểu ra hoá ra Việt nó không phải là người giỏi chịu đựng như tao với mày từng nói. Chẳng qua là nó có chỗ giải tỏa rồi nên mới trả vờ tử tế với tao mà thôi.
Nói xong tôi lại cầm cốc rượu trên tay uống đến bằng hết mới đặt cốc xuống. Tôi là đứa tửu lượng cũng bình thường, thậm chí ngày xưa còn không biết uống, chẳng qua mới một năm đổ lại đây đi gặp khách hàng nhiều nên cũng làm một ly xã giao. Tôi uống tới cốc thứ 6 thì bắt đầu say, càng say tôi lại thấy đau lòng. Tình cảm 7 năm bên nhau đâu thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay được. Nghĩ đến đó thôi sống mũi tôi lại bắt đầu cay xè.
Cái Trang bất ngờ dúi vào tay tôi một chiếc khăn rồi bảo:
- Này, vừa ghé qua chợ mua cho mày cái khăn này đấy.
- Mẹ, lại còn mua khăn cho tao nữa. Tao có khóc đâu mà mua khăn làm gì.
- Thôi, tao biết thừa tính mày rồi. Muốn khóc thì khóc thật to đi, chịu đựng làm gì.
Nghe cái Trang nói thế, bỗng dưng nước mắt từ đâu kéo đến xối xả như mưa rơi. Tôi cầm lấy chiếc khăn của nó, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Tao đau lắm Trang ạ. Tết năm nay còn tính dẫn Việt về ra mắt gia đình rồi hai đứa bàn chuyện đám cưới đấy.
- Thôi, buồn làm gì, nghĩ thoáng lên. Cũng may mà phát hiện ra trước khi cưới đấy. Chứ bố tổ nó mà cắm sừng sau khi cưới rồi thì thôi rồi lượm ơi, coi như cả cuộc đời dẫm phải đống c**.
Nghe cái Trang vừa nói vừa tấu hài mà tôi đang khóc cũng phải bật cười. Tôi với Trang chơi thân với nhau từ hồi vẫn còn cởi chuồng tắm mưa. Cuộc đời này, ngoài mẹ ra thì nó là người hiểu tôi nhất. Sau đó hai đứa tôi cầm cốc rượu lên chạm cốc, giọng nó nói lớn:
- Chúc mừng con bạn đã thoát khỏi một thằng không ra thể thống cống rãnh gì. Thôi thì từ giờ cứ xem nó là cuộc chơi, thua cuộc chơi này ta kiếm cuộc chơi khác.
Tôi cười cười hỏi:
- Cuộc chơi sau nhất định phải kiếm một anh to cao đẹp trai tí cho bõ cái công bị cắm sừng.
- Cần gì kiếm, bây giờ thích là được.
Nói xong cái Trang đưa tay xoay ngoắt người tôi nhìn sang bên phải. Tôi ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang cách tôi chưa tới 2 mét. Tôi liếc mắt nhìn anh ta từ đầu tới chân, thấy anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, chân đi giày da, tay đeo đồng hồ mạ vàng bản to, tóc để mái 7-3, nhìn theo góc nghiêng thì anh ta rất đẹp, nổi bật nhất là nước da trắng và sống mũi cao. Khoảnh khắc đó tôi còn cứ ngỡ mình đọc truyện ngôn tình nhiều quá nên hoa mắt tưởng tượng ra soái ca ngôn tình. Thế rồi cái Trang đập vào vai tôi một cái, nó thỏ thẻ:
- Thấy ngon trai không?
- Ừ ngon.
- Kể ra phải mất trinh cho những ông kiểu đó mới không tiếc. Chứ như ông Việt đã là cái thá gì.